Phù Diêu

Chương 283: Thuận thế




Tương Tiền Tiến biết rõ một điều mình là thân tín của bí thư Hứa, nhưng nói về chữ “thân” không thì Vương Quốc Hoa được đãi ngộ tốt hơn y không ít. Vương Quốc Hoa còn từ chối ngủ lại Hứa gia, nhưng bản thân y lúc ấy là thư ký lại không có cơ hội này.

Chuyện Tương Tiền Tiến biết thì Lâm Thiếu Bách không biết. Lãnh đạo nói, nhân viên phải làm hết sức, Lâm Thiếu Bách không đợi trao đổi với Vương Quốc Hoa đã làm lớn chuyện. Theo Lâm Thiếu Bách thấy Tương Tiền Tiến vốn là thư ký của bí thư tỉnh ủy, là cán bộ cấp giám đốc sở, mình lại là bí thư huyện ủy thì không có lý do gì làm hạng mục còn phải được một phó bí thư huyện ủy đồng ý.

Ở tình huống bình thường cách làm của Lâm Thiếu Bách không có vấn đề gì. Vấn đề là bây giờ tuyệt đối không phải ở tình huống bình thường. Vương Quốc Hoa gọi điện tới thì Du Phi Dương đang ngồi ở văn phòng Tương Tiền Tiến nói chuyện. Du Phi Dương ngoài mặt thì khách khí nhưng ai biết xoay người sang chỗ khác thì hắn sẽ nói gì với bà dì? Tương Tiền Tiến từng làm thư ký nên hiểu chỉ cần Du Vân Vân nói vài câu bên gối bí thư Hứa thì hậu quả rồi nói tiếp. Hứa gia nhìn qua bí thư Hứa nói chuyện có uy tín nhất nhưng thực tế hiệu quả nói chuyện tốt nhất lại là Du Vân Vân. Du Vân Vân bình thường không nói chuyện nhưng chỉ cần nói là bí thư Hứa tin.

Lâm Thiếu Bách đang chủ trì lễ khởi công hạng mục. Y đắc ý phát biểu, gì mà chỉ thị của thị trưởng Tương Tiền Tiến, gì mà cần phải phổ biến trong toàn huyện.

Tương Tiền Tiến gọi điện tới, Lâm Thiếu Bách khá kích động. Y đang định báo cáo thành tích không ngờ Tương Tiền Tiến đã lạnh lùng nói:
- Lâm Thiếu Bách, lời tôi nói anh nghe như gió thoảng bên tai ư?
Nói xong Tương Tiền Tiến dập máy. Trước mặt đông đảo cán bộ xã Long Sơn, mặt Lâm Thiếu Bách đang vui thoáng cái trở nên tái nhợt. Y cầm máy không nói gì bước đi ngay. Dù là ngu thì Lâm Thiếu Bách cũng biết đã có vấn đề.

Lâm Thiếu Bách lập tức ngồi xe lên thị xã. Chân của Tương Tiền Tiến không dễ ôm, tương lai của Lâm Thiếu Bách chỉ có cái chân kia. Tương Tiền Tiến nói lạnh nhạt làm Lâm Thiếu Bách rất sợ. Lâm Thiếu Bách hiểu nếu không làm rõ chuyện này thì tiền đồ của mình sẽ bị hủy, nhẹ thì vô vọng tiến bộ, nặng thì đợi có lý do đuổi mình đi.

Lâm Thiếu Bách lên thị xã còn có chút đau đầu. Bên phía tỉnh Trung Nguyên thì y không có chút quan hệ gì cả. Thời buổi này không có quan hệ thì làm được gì chứ? Hơn nữa bây giờ mới là bắt đầu, nói gì cũng là sớm.

Vương Quốc Hoa gọi điện xong cho Du Phi Dương, hắn lập tức liên lạc với Bao Tiểu Tùng nhắc đến công ty chế biến thực phẩm. Bao Tiểu Tùng nói có thể giới thệ hai công ty chẳng qua quy mô không lớn. Vương Quốc Hoa nghe vậy cũng yên tâm không ít. Chẳng qua nếu có một hai xã thí điểm thì Vương Quốc Hoa tự tin tiêu thụ hết ở trong tỉnh, sau đó từ từ mở rộng, trong vòng hai năm phổ biến trong toàn huyện là không vấn đề gì. Bây giờ thì hay rồi, cả huyện cùng triển khai, Vương Quốc Hoa thực ra cũng muốn yêu cầu các xã dừng hạng mục nhưng hắn cẩn thận suy nghĩ lại thấy không nên. Nếu dùng biện pháp hành chính yêu cầu như vậy sẽ gây nhiều hiểm họa. Đây không phải chuyện tốt với phát triển sản xuất nông nghiệp của huyện Phương Lan, cũng không tốt cho đoàn kết bộ máy.

Vương Quốc Hoa chỉ có thể thừa nhận chuyện này là thật. Điểm này lúc Vương Quốc Hoa nói chuyện với Du Phi Dương cũng đã ám chỉ đôi chút. Du Phi Dương cũng hiểu ý của Vương Quốc Hoa nhưng y không hiểu tại sao phải làm như vậy cho nên y mới nói khá lạnh lùng với Tương Tiền Tiến.

Chuyện bên Du Phi Dương tiến hành khá thuận lợi. Có Tương Tiền Tiến làm thị trưởng ra mặt phối hợp không khó công ty chế biến thực phẩm thị xã Bắc Câu được phê duyệt thành lập.

Hoàn cảnh sinh trưởng của Du Phi Dương quyết định tầm nhìn của y. Ra khỏi văn phòng Tương Tiền Tiến, Du Phi Dương suy nghĩ rồi quyết định phải tự mình tới huyện Phương Lan để tránh tạo thành ảnh hưởng không tốt. Tương Tiền Tiến là thư ký của Hứa Nam Hạ, thành tích của y nhiều lúc đại biểu cho tầm nhìn của bí thư Hứa. Vương Quốc Hoa nói trắng ra cũng là do bí thư Hứa đề bạt lên, tranh chấp với Tương Tiền Tiến không phải chuyện xấu nhưng nếu cản trở lẫn nhau thì bí thư Hứa không muốn thấy.

Du Phi Dương một mình lái xe tới huyện Phương Lan đã là hết giờ làm. Y lên lầu vừa vặn gặp Vương Quốc Hoa đang đi xuống. Vương Quốc Hoa đầu tiên là sửng sốt rồi lập tức có chút cảm động nói:
- Sao phải long trọng như vậy làm gì? Gọi điện là được mà.

Du Phi Dương biết ý của Vương Quốc Hoa nên cười nói:
- Tôi không muốn làm con chuột đào tường nên phải xuống.

Vương Quốc Hoa cười cười dẫn Du Phi Dương đến nhà hàng Phỉ thúy ăn cơm. Ngô Ngôn đương nhiên cũng tới và làm chân chạy bàn. Du Phi Dương nhân lúc không có ai mà khẽ nói với Vương Quốc Hoa:
- Ả này được đó, mông, ngực đủ to.

Vương Quốc Hoa biết Du Phi Dương nghĩ gì.
- Ông đó, lúc trước trong sáng bao nhiêu, giờ hạ lưu như vậy sao?
Du Phi Dương cười ha hả nói:
- Đó là cái nhìn của ông, trước đi học phải khiêm tốn đó là yêu cầu của ông lão, không phải cá tính của tôi.

Vương Quốc Hoa không thèm để ý tới mấy chuyện vu vơ đó, hắn quay lại chính đề:
- Thực ra ý của Tương Tiền Tiến thì không phải không thể tiến hành. Tôi ngồi nghĩ cả chiều rồi thấy đây cũng là một cơ hội.

Vương Quốc Hoa nói làm Du Phi Dương phải nhíu mày. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu y chính là Vương Quốc Hoa thảo hiệp là do bố mình. Du Phi Dương cũng cảm thấy Tương Tiền Tiến quá liều lĩnh, tuyệt đối không nên mở rộng như vậy. Vương Quốc Hoa bây giờ nói như vậy chính là đang nghĩ biện pháp cứu chữa chứ không muốn làm lớn chuyện. Theo hiểu biết của Du Phi Dương về Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa không phải sợ quyền uy của Tương Tiền Tiến.

- Ừ, ông nói cụ thể chút.
Du Phi Dương bình tĩnh nói. Vương Quốc Hoa nói tiếp:
- Còn nhớ tôi đưa ra ý tưởng thành lập trụ sở sản xuất linh kiện ô tô ở quận Lưỡng Thủy – quận Minh Kính không? Lúc ấy thực ra có cơ hội đột nhiên ập tới nên vậy. Bây giờ cũng là thế, kỹ thuật chăn nuôi gia súc sạch mới xuất hiện ở Trung Quốc, ý của tôi là tại sao không lợi dụng ưu thế kỹ thuật này để chế tạo một trụ sở công nghiệp thực phẩm ở thị xã Bắc Câu?

Du Phi Dương là người thông minh, một câu của Vương Quốc Hoa làm y liên tưởng được nhiều điều. Đương nhiên làm Du Phi Dương động tâm nhất chính là Vương Quốc Hoa gặp chuyện không hoảng hốt mà còn nghĩ được biện pháp giải quyết.

- Hắc hắc.
Du Phi Dương cười nói:
- Trước tôi còn nghĩ mình ngang cấp với ông về khí độ, bây giờ mới thật sự tâm phục khẩu phục.

Vương Quốc Hoa không ngờ Du Phi Dương lại đột nhiên nói câu như vậy làm hắn không hiểu. Du Phi Dương nói tiếp:
- Trước khi tới tôi còn lo ông đã hết tức chưa, bây giờ xem ra tôi lo quá rồi.

Vương Quốc Hoa nhíu mày nói:
- Ông nghĩ tôi là ông sao, gặp việc không hài lòng là làm càn ư? Tôi là cán bộ nhà nước, phải có trách nhiệm với quần chúng nhân dân toàn huyện. Chuyện nếu như vậy thì làm loạn cũng có thể giải quyết được vấn đề sao?

Ăn tối xong Du Phi Dương về ngay thị xã. Vương Quốc Hoa cũng không lưu hắn lại. Hắn về nhà khách ngủ một giấc thật ngon.

Du Phi Dương lên tới chỗ Tương Tiền Tiến đã là 9h tối. Tương Tiền Tiến đang ở khách sạn, Du Phi Dương tới thì Lâm Thiếu Bách cũng ở trong đó.

Tương Tiền Tiến vẫn cho Lâm Thiếu Bách tới đây nhưng không để ý tới hắn, bảo hắn ngồ trong phòng khách đợi, còn mình thì ở trong phòng xem thời sự, xử lý văn bản. Tương Tiền Tiến rất tức Lâm Thiếu Bách không kiên quyết chấp hành lệnh của mình. Nhưng lúc này là lúc cần dùng người, vì thế Tương Tiền Tiến quyết định cho Lâm Thiếu Bách một cơ hội. Về phần bên phía Vương Quốc Hoa thì chỉ có thể hy vọng vào Du Phi Dương đi thuyết phục.

Du Phi Dương thấy Lâm Thiếu Bách ở đây không khỏi có chút giật mình. Theo y nhớ Tương Tiền Tiến chưa bao giờ có uy phong như vậy. Chẳng qua Du Phi Dương nhanh chóng nở nụ cười, thân phận của Tương Tiền Tiến bây giờ đã khác. Lúc làm thư ký cho bố mình thì Tương Tiền Tiến luôn phải cười cười đầy khiêm tốn, hôm nay là thị trưởng một nơi thì sao giống trước được.

Tương Tiền Tiến thấy ánh mắt nghi hoặc của Du Phi Dương, y giới thiệu ngay:
- Bí thư huyện ủy huyện Phương Lan – Lâm Thiếu Bách, người này cũng là vì làm việc lại gây chuyện xấu.

Du Phi Dương nghe xong cười nói:
- Tôi vừa từ huyện Phương Lan về.
Mắt Tương Tiền Tiến sáng lên khi nghe vậy, xem ra Du Phi Dương đã đi trước một bước rồi.
- Thế nào?

Du Phi Dương cười cười nói qua ý của Vương Quốc Hoa, Tương Tiền Tiến thật sự không ngờ được Vương Quốc Hoa không có ý gây sự mà còn nghĩ biện pháp giải quyết, đưa ra ý tưởng. Giờ phút này Tương Tiền Tiến đột nhiên nghĩ tới mấy lời đồn về Vương Quốc Hoa lúc còn ở thị xã Lưỡng Thủy.