Phù Diêu

Chương 316: Đêm




Cảnh hai chị em sinh đôi trần truồng nằm bên dưới rên rỉ là quá đẹp. Vương Quốc Hoa thừa nhận cảnh đó không có bất cứ người đàn ông nào có thể từ chối nổi. Vấn đề là Vương Quốc Hoa có không ít người phụ nữ rồi, chọc thêm hai cô nữa thì hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Hắn ho khan một tiếng rồi thầm thở dài.
- Muộn rồi, tôi phải về.
Hắn vừa dứt câu thì Liên Tuyết ở bên vội vàng cầm tay áo hắn, Liên Mai ở đối diện cũng nhìn tới với ánh mắt mong chờ.

- Các người nếu không chê tôi lầm phiền thì tôi ngồi một lát rồi về.
Vương Quốc Hoa biết bậc thang này mình phải đưa ra nếu không hai chị em không thể xuống thang được.

Liên Mai dọn chén bát, Liên Tuyết cũng đứng lên giúp nhưng bị chị gái ngăn lại. Liên Tuyết hiểu ý đi tới bên cạnh Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói:
- Ngài đi theo em.
Vương Quốc Hoa đi theo vào phòng trong, lúc này mới chú ý ở đó một chiếc khăn lông, một đôi dép. Dép là do Liên Tuyết cởi, trên mặt đất còn có mấy dấu chân rõ ràng. Vương Quốc Hoa đứng lại nói:
- Xin lỗi, vừa nãy làm bẩn sàn nhà rồi.

Hắn vừa nói vừa chủ động cởi giày, Liên Tuyết ngồi xổm xuống nói:
- Để em.
Vương Quốc Hoa đột nhiên nhớ ra gì đó vỗ gáy.
- Chờ chút, cô theo tôi xuống lầu mang mấy thứ trên xe lên.

Vương Quốc Hoa đi trước, zz đi sau một bước nhưng vẫn nắm chặt tay hắn. Vẻ mặt của cô rất hưng phấn, Vương Quốc Hoa không quá hiểu. Nếu hắn biết hai cô vì suất biên chế chính thức mà định chấp nhận hiến thân cho một lão già thì hắn không biết sẽ nghĩ như thế nào nữa.

Mở cốp sau, bên trong có hai chiếc hộp là do Du Phi Dương đưa cho nói là quà từ Hongkong mang về, Vương Quốc Hoa vừa vặn lấy ra lấy lòng các cô bé. Bên trong còn có ít đồ đặc sản ở huyện Phương Lan..

Lên phòng Liên Mai đã rửa bát xong, thấy hai tay Liên Tuyết xách mấy túi nên cô đi lên giúp. Trong hộp có gì Vương Quốc Hoa không rõ, hắn bỏ xuống nói:
- Xem có gì trong này nào.

Vừa mở hộp ra, hai chị em đều ngây dại. Trong hộp có không ít thứ, bên trên cùng là mấy chiếc khăn lụa, màu sắc và hoa văn khác nhau, bên dưới là mỹ phẩm dành cho mặt, son môi, nước hoa…

Mắt hai chị em sáng rực lên, xem ra đồ mỹ phẩm cao cấp rất có sức sát thương với phụ nữ. Vương Quốc Hoa không khỏi cười thầm trong lòng ngồi bên hút thuốc và xem phản ứng của hai chị em.

Hai chị em hoa cả mắt, nhìn một lúc mà trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Liên Tuyết cầm một lọ nước hoa đưa tới trước mặt Vương Quốc Hoa rồi nói:
- Đây là nhãn hiệu gì vậy?
Vương Quốc Hoa không khỏi có chút giật mình nhìn lướt qua. Thằng Du Phi Dương này đúng là bỏ được, không ngờ có hai lọ Chanel số 5.

- Chanel số năm, một nhãn hiệu của Pháp.
Vương Quốc Hoa không lạ mấy mới các thương hiệu nổi tiếng này.

- Em có nghe nói qua nhãn hiệu này, chị, có hai chai.
Liên Tuyết có thể nói rất vui mừng, loại hàng xa xỉ phẩm này bây giờ có tiền cũng chưa chắc mua được, càng đứng nói hai chị em không mua được.

Liên Mai bình tĩnh hơn, mặc dù mắt vẫn không rời khỏi các thứ trong hộp nhưng người vẫn đứng lên được.
- Để em đi rót trà, xin lỗi trong nhà không có trà.

- Có nước sôi là được rồi.
Vương Quốc Hoa cười nói. Liên Tuyết nghe xong phản ứng ngay là mình thất thố. Cô vội vàng bỏ qua chiếc hộp.
- Không xem nữa, sau có nhiều thời gian xem mà.

Vương Quốc Hoa cười trêu chọc:
- Sao lại không xem, tôi còn muốn xem các cô dùng có hiệu quả như thế nào.
Liên Tuyết chia hộp ra làm hai phần, Liên Mai lấy nước xong quay lại, Liên Tuyết cười nói:
- Chị, mỗi người một nửa.

Liên Mai cười cười không nói chuyện, ánh mắt thật ra lướt qua mặt Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa cười cười uống nước, Liên Mai cầm chén nói:
- Uống nữa không?

- Ngài cầm giúp em.
Liên Tuyết đưa nửa phần của mình cho Vương Quốc Hoa bảo hắn cầm hộ, còn cô ôm phần còn lại về phòng. Vương Quốc Hoa đưa tới cửa, Liên Tuyết bỏ đồ xuống giường rồi quay đầu lại ngồi xổm xuống cười nói với Vương Quốc Hoa.
- Ngài chờ chút.
Nói xong cô cầm lấy khăn lông ở cửa lau sàn nhà, cẩn thận đặt khăn xuống cửa, cô quỳ xuống như phụ nữ Nhật Bản:
- Chân.

Vương Quốc Hoa ừ một tiếng không có phản ứng, Liên Tuyết không nhịn được che miệng cười rất đẹp, cô đưa tay tới trước cởi giày cho hắn. Vương Quốc Hoa lúc này mới có phản ứng. Bỏ đồ xuống, hắn chưa kịp xoay lại thì phía sau đã có một cơ thể mềm mại dán lên, một làn hơi nóng phải bên tai.
- Cảm ơn anh để cho em biết phụ nữ có thể vì hạnh phúc mà vui muốn chết.

Phụ nữ thời này rất dễ thỏa mãn không giống những năm về sau. Vương Quốc Hoa cười cười xoay người lại, Liên Tuyết kiễng chân lên cầm lấy chiếc khăn lụa quấn lên người nói:
- Đẹp không?

Đây là chiếc khăn trắng có thuê một đóa hoa màu hồng nhạt. Nói thẳng ra chiếc khăn này khá đẹp nhưng từ góc độ người phương đông nhìn thì Vương Quốc Hoa cảm thấy nếu thuê hình hoa mai thì càng hợp với Liên Tuyết hơn. Chẳng qua lúc này hắn vẫn nói:
- Đẹp.

Liên Tuyết đi tới trước gương tự đánh giá một lúc. Vương Quốc Hoa đứng phía sau nhìn Liên Tuyết từ trên xuống dưới. Liên Tuyết cúi đầu không dám nhìn cảnh sau gương, cũng may Vương Quốc Hoa không có bất cứ một động tác nào khác. Liên Tuyết không nhịn được khẽ thở dài một tiếng.

Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói bên tai Liên Tuyết:
- Mai là cuối tuần, tôi đưa cô đi mua quần áo phối hợp với chiếc khăn này.
Lời này của Vương Quốc Hoa quả nhiên làm mắt Liên Tuyết sáng rực lên nhưng lập tức cô cúi đầu nói:
- Không hay, có không ít thứ của anh rồi, lấy nữa thì lấy gì báo đáp anh?

Nói câu này Liên Tuyết quay đầu lại cười rất quyến rũ còn mang theo vẻ dụ dỗ.

Mặt cô bị tay hắn nâng lên, Liên Tuyết rất phối hợp chớp chớp đôi mắt, hai tay túm cổ, hai chiếc miệng chạm vào nhau. Đúng lúc này bên ngoài phát tiếng lạch cạch ngoài cửa.

- Bên ngoài mưa lớn lắm, Bí thư Vương, tối nay ngài ngủ ở đây đi.
Liên Mai thò đầu vào nói.

Trong bóng đêm Liên Mai thở dài một tiếng rồi mở mắt mà mãi không ngủ lại được. Trong đầu cô nhớ lại cảnh em gái mình rửa chân cho hắn. Là chị nhưng cô chưa bao giờ được em phục vụ như vậy. Từ bé Liên Tuyết được mình quen không ngờ rửa chân cho hắn, chẳng lẽ Liên Tuyết không biết tập tục ở quê chỉ có thể lau chân cho người đàn ông của mình sao?

Vách tường đáng chết có hiệu quả cách âm quá kém, một tiếng hét đau đớn truyền vào tai Liên Tuyết, Liên Mai không nhịn được áp tai vào tường. Sau đó Liên Mai không nghe thấy gì cả, trong lòng cô thấy rất khó chịu, cuối cùng không nhịn được Liên Mai lặng lẽ ngồi dậy chân trần đi sang cửa phòng bên dán sát tai vào cửa.

Lúc này cô nghe thấy rất rõ, tiếng óc ách, tiếng rên rỉ. Bên trong đang làm gì, Liên Mai có thể đoán được, cô dù sao không phải cô bé ngây ngô không biết gì. Tiếng thở hổn hển và tiếng rên nhỏ chui vào tai làm chân cô mềm nhũn lại. Két một tiếng cửa bị đẩy ra, Liên Mai hoảng sợ. Cũng may người bên trong không chú ý. Liên Mai thầm kêu may mắn, ừ tiếng bên trong càng rõ hơn.

Liên Mai định chạy nhưng chân không nghe lời, không thể bước đi một bước. Nhìn một chút cũng không sao mà, tiếng đó cứ vang lên trong lòng cô. Liên Mai không nhịn được đẩy nhẹ cửa ra, cửa mở ra một nửa, Liên Mai vội vàng ngồi xổm xuống giấu sau tường, đợi một lúc tiếng bên trong càng rõ hơn, Liên Mai thò đầu nhìn vào trong. Cô ở trong bóng tối một lúc lâu nên đã nhìn quen, ánh mắt dần thích ứng với ánh sáng ảm đạm từ đèn đường bên ngoài hắt qua cửa sổ.