Phù Diêu

Chương 347: Bố cục (2)




Nói ra Vương Quốc Hoa cũng phải cảm ơn Hứa Nam Hạ, nếu không phải ông đưa mình vào khu nghỉ dưỡng Việt Sơn thì hôm nay Ngôn Bá Thân sẽ không chủ động tới. Đối với đề nghị của Ngôn Bá Thân, Vương Quốc Hoa không trực tiếp tỏ thái độ, coi như không nghe thấy.

Ngôn Bá Thân lại tưởng Vương Quốc Hoa không để tâm việc này nên quyết định tăng lực độ thêm.
- Chủ tịch, tập đoàn Minh Viễn này không hề đơn giản. tôi nghe nói tổng giám đốc tập đoàn Minh Viễn nói là đầu tư 80 triệu nhưng con số này chỉ là trên sổ sách. Sang hôm sau được chính quyền hỗ trợ về đất và chính sách nên lấy đất vay vốn ngân hàng một trăm triệu. Từ đầu tư đến vay vốn chỉ mất có một tuần, sau đó nhận mua một nhà xưởng của một công ty nhà nước trong quận, nghe nói giá khu nhà xưởng này không dưới 30 triệu kết quả tập đoàn Minh Viễn chỉ mất năm triệu mua được, sau đó lấy nhà xưởng này vay ngân hàng 50 triệu. Sau khi chuyển đi thì khu đất đó được xây dựng làm tiểu khu kinh doanh. Tổng giám đốc tập đoàn Minh Viễn họ Nguyên, vợ chủ tịch tỉnh Miêu Hàm cũng họ Nguyên.

- Bây giờ tập đoàn Minh Viễn đã không đơn thuần là công ty hóa chất, mà là công ty tư nhân khổng lồ tiến vào cả ngành bất động sản, xây dựng..

Vương Quốc Hoa nghe xong không tỏ thái độ rõ ràng, hắn thản nhiên nói:
- Ừ, nếu là nghe nói thì không nên nói ở khắp nơi.
Ngôn Bá Thân có chút thất vọng cúi đầu không biết nên nói như thế nào nữa. Về phần chuyện của tập đoàn Minh Viễn đã sớm truyền khắp quận, ai cũng nói tổng giám đốc tập đoàn Minh Viễn Nguyên Hạo Nam là em vợ chủ tịch tỉnh, lúc trước đầu tư 80 triệu đều là vay công ty đầu tư của tỉnh. Việc này quả thật chỉ là nghe đồn, thân phận của Ngôn Bá Thân quá thấp nên khó có thể chứng thực.

- Ừ, cứ như vậy đi, anh về làm việc ủa mình đi, lần sau rảnh lại tới.
Vương Quốc Hoa xua tay nói. Ngôn Bá Thân không cam lòng và bất đắc dĩ đứng lên rời đi. Ra ngoài Ngôn Bá Thân vội vàng vào góc gọi điện cho anh trai. Chủ nhiệm Ngôn bên kia trầm ngâm một chút mới nói:
- Hắn là muốn chú lén điều tra nhưng lại không liên quan tới hắn.

Ngôn Bá Thân càng hoảng sợ, cảm thấy vị chủ tịch Vương này quá vô tình, mình chỉ rõ đường cho hắn mà còn bắt mình đi mạo hiểm sao? Nghĩ vậy Ngôn Bá Thân không nhịn được mắng.
- Mẹ nó chứ, họ Vương này quá giảo hoạt.

Chủ nhiệm Ngôn nghe xong rất tức giận, cũng may văn phòng không ai nên chủ nhiệm Ngôn có thể lớn tiếng mắng chửi.
- Mày là đầu lợn à, người ta là chủ tịch quận trẻ tuổi tiền đồ vô hạn, dựa vào gì chỉ vài tin đồn của mày mà đi gây phiền phức với chủ tịch tỉnh. Nói không dễ nghe, người ta đồng ý phí thời gian nghe mày nói linh tinh là nể mặt anh. Giảo hoạt, mày giỏi rồi, bao người muốn tìm cơ hội báo cáo như vậy mà cả đời không có, mày còn kêu ca gì?

Bị mắng một trận Ngôn Bá Thân mới tỉnh ngộ. Thực ra chủ nhiệm Ngôn mắng chính là do nguyên nhân mà Ngôn Bá Thân chuyển đạt. “bí thư Hứa thích hoàn cảnh yên tĩnh”. Anh nghĩ xem Vương Quốc Hoa dựa vào gì tốn thời gian ngồi nghe tên phó trưởng phòng công an quận xếp cuối cùng chứ, thực ra là muốn để chủ nhiệm Ngôn nghe được. Lời này là tin tình báo mà Vương Quốc Hoa lộ ra, chẳng khác nào nói với chủ nhiệm Ngôn là bí thư Hứa quyết định dùng chủ nhiệm Ngôn. Có thể nói nghe được câu này, chủ nhiệm Ngôn mừng rỡ như điên.

Chủ nhiệm Ngôn đang vui vẻ, Ngôn Bá Thân lại chửi Vương Quốc Hoa, chủ nhiệm Ngôn hận muốn đánh thằng em một trận. Mày muốn tiến bộ, không làm ra chút thành tích thì lãnh đạo dựa vào gì dùng mày? Bao người cả đời làm cán bộ quèn, nếu không có chủ nhiệm Ngôn làm anh trai thì Ngôn Bá Thân không biết đang ở tận đâu.

Dập máy, Ngôn Bá Thân vỗ đầu thầm mắng mình quá ngu. Chủ tịch quận nhàn rỗi dành nhiều thời gian như vậy nghe mình nói sao? Mẹ nó chứ, không phát hiện mỹ nữ bên cạnh sao? Có thời gian ôm gái ngủ vẫn tốt hơn nghe mày báo cáo loạn nhiều. Ngu quá, sau khi xác định hành vi của mình là ngu, Ngôn Bá Thân cũng hạ quyết tâm phải điều tra. Chỉ cần có chút dấu vết là lập tức báo cáo, làm cho lãnh đạo nhận mình rồi tính tiếp.

Đổng Diễm Phương ở trong phòng khách vẫn nghe lén, chờ Ngôn Bá Thân đi ra, cô nói:
- Quốc Hoa, Ngôn Bá Thân kia nói có thể là thật, cô cũng từng nghe qua. Đúng lần này công ty dược chuyển đi cô nghe người bên dưới nói có thể có quan hệ đến tập đoàn Minh Viễn.

Vương Quốc Hoa không phải là loại người nghe gió nói là mưa. Hắn vừa nhận chức một ngày, dù có chứng cứ cụ thể trong tay cũng chưa chắc tạo được sóng gió gì, càng đừng nói là lời đồn.
- Dì, tất cả đều nói tới chứng cứ.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên từ chối một câu, Đổng Diễm Phương có chút sốt ruột sợ Vương Quốc Hoa hiểu lầm mình nên vội vàng giải thích:
- Đái Quân kia cháu cũng đã gặp, hắn vẫn không ngừng theo đuôi Linh nhi.

- Trong một lần uống rượu Đái Quân khoe với cô nói là Dương Quốc Minh là cổ đông của tập đoàn Minh Viễn, còn nói là muốn xây dựng một con phố ở quận Hồng Sam chuyên kinh doanh, bảo cô hợp tác với hắn.

Lời này khá đáng tin, Vương Quốc Hoa không tỏ rõ thái độ mà thản nhiên nói:
- Cháu biết rồi.
Đổng Diễm Phương còn định nói thêm nhưng thấy Lưu Linh nháy mắt với mình nên dừng lại đi lên lầu.

Lưu Linh quả nhiên theo lên, vào phòng Lưu Linh cười khổ nói với mẹ.
- Mẹ, mẹ rất khôn khéo sao vừa nãy hồ đồ thế? Quốc Hoa vừa nhận chức, bây giờ quan trọng nhất là đứng vững. Mẹ có thời gian nói vậy với Quốc Hoa không bằng tìm thám tử điều tra tìm chứng cứ liên quan. Chờ hắn đứng vững, mẹ lấy các thứ ra không phải tốt hơn sao? Mẹ không thấy trưa nay hắn đã nghĩ tất cả đường lui rồi sao?
Đổng Diễm Phương bừng tỉnh, chẳng qua Đổng Diễm Phương vẫn có chút không muốn mất công ty thuốc vì đã đầu tư tiền vào đó. Cô nhỏ giọng oán giận.
- Vậy công ty thuốc thì sao? Chẳng lẽ chục triệu cứ thế mất đi sao?

Lưu Linh hiểu khá rõ Vương Quốc Hoa nên cô cười lạnh nói:
- Không phải là mất tiền lãi ngân hàng sao? Bây giờ Quốc Hoa là chủ tịch quận, có người muốn ép chúng ta đi vào khuôn khổ, con nghĩ Quốc Hoa muốn xem một chút, đến lúc ấy công nhân làm ầm lên thì xem người phụ trách cụ thể xử lý như thế nào. Mẹ nghĩ xem, trước đây chúng ta không thể làm gì nổi nhưng chẳng lẽ bây giờ hắn không làm gì được sao?

- Nếu như ủy ban quận trả lại tiền thì sao?
Đổng Diễm Phương có chút hồ đồ, nhiều việc tập trung lại làm cô mất tỉnh táo. Lưu Linh dở khóc dở cười nói:
- Mẹ không gật đầu chuyển lại thì ai dám làm gì? Mẹ nghĩ Quốc Hoa ngồi không ư?

Đổng Diễm Phương thoáng cái nghĩ cũng đúng, bây giờ mình tiếp tục kéo thì người gấp là kẻ gây chuyện. Mấy trăm công nhân vốn có thể lấy được tiền trợ cấp bây giờ tiền này vì không chấp hành thỏa thuận mà không nhận được, công nhân không gây chuyện mới là lạ. Đám công nhân kia bị người kích động nên gây chuyện, về phần trả lại tiền thì có chuyện chính quyền địa phương nhận được tiền mà trả lại không?

Đây là một bước trong bố cục của Vương Quốc Hoa. Mấy phó chủ tịch quận, Vương Quốc Hoa muốn dùng chuyện này chia bọn họ ra. Ai cần đoàn kết, ai phải đả kích là có thể thông qua công ty thuốc mà xác định. Chẳng qua điểm này Vương Quốc Hoa không nối rõ với hai mẹ con, dù sao là lợi dụng người ta.

Bố cục của Vương Quốc Hoa chia làm ba bước. Bước đầu là ủy ban sẽ làm gì đó, điểm này Vương Quốc Hoa đã ra tay, ví dụ như việc Mã Ngọc Cao chọn thư ký như thế nào, xem có thể dùng Mã Ngọc Cao được không? Bước hai chính là thông qua sự kiện công ty của Đổng Diễm Phương để có thể thấy một vài người ngồi ở đâu, sau đó sẽ đối đãi khác nhau, đánh một nhóm, kéo một nhóm. Thứ ba là có quan hệ đến Ngôn Bá Thân, chủ yếu là xem hắn có thể điều tra tới đâu. Từ tình huống hiện nay thì tập đoàn Minh Viễn nhất định có vấn đề. Dù Ngôn Bá Thân không tra được gì, Vương Quốc Hoa vẫn cần hắn. Chủ tịch quận đương nhiên phải nắm được công an quận, mặc dù không nắm toàn bộ cũng phải được hơn phân nửa.

Về phần kết quả cuối cùng, Vương Quốc Hoa tạm thời phán đoán có thể thành thỏa hiệp. Dù sao bí thư Hứa mới tới, trong một năm khống chế được tình hình là quá tốt rồi.

Nếu hai bên không hòa hợp thì bí thư Hứa mới có thể ra tay tàn nhẫn, sưu tầm tài liệu đe bắt đối phương. Còn đối phương khuất phục thì bí thư Hứa sẽ không đuổi tận giết tuyệt.