Phù Diêu

Chương 406: Áp bách (2)




Một người quen cao cao tại thượng, tự cho là nắm mọi thứ trong tay, chờ hắn phát hiện ra thứ mình nắm trong tay chỉ như tờ giấy, không chịu nổi một lần đâm thì cảm nhận sẽ là như thế nào?

Nội thành không lớn, chuyện công nhân ở Khu khai phát muốn gây rối, Miêu Vân Đông đương nhiên muốn chú ý. Hắn hy vọng có thể thấy mấy ngàn công nhân chặn cửa, tốt nhất có thể làm Vương Quốc Hoa ra mặt, đuổi hắn ra khỏi quận Hồng Sam. Đáng tiếc trên đời này nguyện vọng và thực tế khác hẳn nhau. Công nhân không gây rối được, lãnh đạo các công ty bị mời đến công an quận.

Chính xác mà nói trước khi Vương Quốc Hoa tới, Miêu Vân Đông đang nghe điện, sau đó nhớn nhác gọi vài cuộc điện.

Thao túng cơ quan bạo lực để phục vụ quyền lợi và lợi ích của mình, chuyện này trước đây Miêu Vân Đông làm không ít, vẫn cảm thấy đó là đương nhiên. Nhưng lần này tới lượt người khác, Miêu Vân Đông nghiến răng nghiến lợi nói: “Vô sỉ”

Nhưng khi tên vô sỉ kia tới lại làm Miêu Vân Đông phải duy trì bình tĩnh. Nói về vẻ ngoài, Miêu Vân Đông lúc còn trẻ tuyệt đối đẹp trai hơn Vương Quốc Hoa. Về thân thế bối cảnh Vương Quốc Hoa không thể so với Miêu Vân Đông. Nhưng đối phương bây giờ lại đè được mình, Miêu Vân Đông sao không khó chịu.

Miêu Vân Đông rất muốn dùng thời gian “học tập” để mình bình tĩnh lại. Nhưng xem không vào được chữ nào, tên đáng ghét kia vào không ngờ còn ân cần thăm hỏi:
- Bí thư Miêu đang bận?
Một câu đơn giản thêm một ánh mắt bình tĩnh khiến Miêu Vân Đông hoảng hốt. Hắn quyết định phải nhanh chóng đuổi đối phương đi.

- Có việc gì ư?
Bỏ văn bản, Miêu Vân Đông thầm bảo mình bình tĩnh lại.

- Là như thế này, có chút chuyện cần báo cáo với bí thư.
Vương Quốc Hoa mất hai phút nói rõ tình hình.

- Chuyện là như vậy, tôi đã yêu cầu công an quận làm việc theo pháp luật, bí thư Miêu muốn chỉ thị gì không?

Miêu Vân Đông có chút thất thần nên câu cuối không nghe rõ. Phát hiện Vương Quốc Hoa dừng lại, Miêu Vân Đông hơi nóng mặt, cảm thấy khí thế của mình giảm đi vài phần.

- Hả, cứ như vậy đi.
Miêu Vân Đông nói xong lại thấy có chút mất mặt nên vội vàng bổ sung thêm.
- Đồng chí Quốc Hoa, phát triển kinh tế vẫn là phương châm chính của trung ương, đối với các công ty cần có sự khác biệt.

- Được, tôi nhất định nhắn nhỉ chỉ thị của bí thư với các đồng chí.
Nếu người không biết sẽ cho rằng Vương Quốc Hoa tôn trọng Miêu Vân Đông. Miêu Vân Đông nhìn không khỏi ngứa mắt.
- Nếu không có chuyện gì thì anh về đi.
Bỏ lại một câu, Miêu Vân Đông tiếp tục cúi đầu xem văn bản.

Đừng nhìn mày bây giờ nhảy nhót, trước mặt ông mày vẫn phải cúi thấp người, có việc gì cũng cần báo cáo một tiếng. Miêu Vân Đông nghĩ như vậy.

Tự AQ một chút, tâm trạng Miêu Vân Đông tốt hơn đôi chút. Cẩn thận nghĩ, hắn cảm thấy việc không thể cứ quên như vậy. Hắn cầm máy theo thói quen định phân phó một phen nhưng cảm thấy làm thế cũng không có hiệu quả thực tế gì.

Hắn còn khiến người của Ủy ban kỷ luật tỉnh, thị xã phải lui, mình có thể làm gì hắn?

Đó là bóng ma trong đầu Miêu Vân Đông. Đạo lý rất đơn giản, nếu như người của Ủy ban kỷ luật tỉnh, thị xã đứng trước mặt Miêu Vân Đông nói một câu:
- Đồng chí Miêu Vân Đông, mời anh trong thời gian quy định đến … làm rõ một chuyện.
Nghĩ tới đây là Miêu Vân Đông đã lạnh buốt sống lưng.

Trong nhiệm kỳ hắn làm bí thư quận ủy, bao cán bộ lên chức, xuống chức cần hiếu kính bí thư quận ủy. Chỉ riêng Khu khai phát từ lúc lập hạng mục, hạng mục đưa vào xây dựng sản xuất thì Miêu Vân Đông nhận được bao tiền hắn cũng không rõ. Hơn nữa nhiều công ty vì muốn được chính sách ưu đãi và vay vốn ngân hàng đã đút không ít tiền vào túi hắn.

Một người có mông không sạch đương nhiên là không đủ tự tin. Mặc dù trên mặt hắn lộ vẻ oai phong nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

Nhưng vấn đề là Vương Quốc Hoa bây giờ gây rối ở Khu khai phát, Miêu Vân Đông rất lo lắng, dù như thế nào cũng phải tìm biện pháp thay đổi cục diện. Đối thủ đang ép tới, Miêu Vân Đông không đủ tự tin.

Ngồi ngẩn ra đó một lúc, Miêu Vân Đông đột nhiên nhảy dựng lên nói.
- Tiểu Hà, chuẩn bị xe.

Vương Quốc Hoa về văn phòng thì đi qua một khu đất trống, nửa đường cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, hắn quay đầu lại. Trên tầng trên của quận ủy có một bóng người thoáng ẩn vào. Vương Quốc Hoa không để ý, có nhiều người rình mình mà.

Văn phòng Thạch Vân Thanh ở tầng bốn, ngoài cửa có phó chủ tịch quận Cao Lăng mặt mày khó coi. Cao Lăng vào văn phòng Thạch Vân Thanh, Thạch Vân Thanh ở trong cười lạnh nói:
- Lão Cao, người đã đi rồi, anh còn nhìn cái gì?

Cao Lăng phụ trách nông nghiệp coi như là người trẻ tuổi bên ủy ban quận. Trước đây hắn từng làm thư ký cho nguyên bí thư thị ủy Giang Đông. Nói ra thì nguyên bí thư cũng khá tốt, trước khi đi đã đưa Cao Lăng từ cấp trưởng phòng lên cấp phó huyện.

Đáng tiếc chính là Cao Lăng không cảm ơn nguyên bí thư mấy, một kẻ sang Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân dưỡng già, không ngờ không được sang làm phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh nữa. Người đi trà lạnh, nguyên bí thư không thể lên một cấp thì người xung quanh đương nhiên đổi mặt ngay.

- Bí thư Vân Thanh, Vương Quốc Hoa này quá hay gây chuyện, chị không đứng ra nói mấy câu sao?
Lời này có âm thanh khá cao, nghe rõ vẻ ghen tị. Thạch Vân Thanh ở quận Hồng Sam nếu nói có quan hệ tốt với ai thì đó chính là Cao Lăng.

Cao Lăng là người như thế nào, Thạch Vân Thanh biết rõ. Chẳng qua hai người quen biết đã lâu, lúc trước gặp nhau ở nhà Lão bí thư không ít lần. Tình cũ hay không không nói, hai người cũng có điểm có bệnh chung nên đi lại gần một chút là rất bình thường.

- Tôi nói? Sao anh không lên tiếng ở hội nghị thường trực ủy ban? Tôi nghe nói Vương Quốc Hoa đã đưa ra đề nghị hễ là việc lớn thì đều phải thông qua hội nghị thường trực ủy ban. Anh không phải không có cơ hội nói chuyện mà.
Thạch Vân Thanh không hề khách khí đốp lại, mặt Cao Lăng đỏ lên.

- Tôi không phải thường vụ thì lên tiếng có tác dụng gì?
Cao Lăng tự giễu, Thạch Vân Thanh rót trà cho hắn. Ả thở dài một tiếng nói:
- Dù như thế nào thì anh vẫn có thể tự quyết định mảng sản xuất nông nghiệp do mình phụ trách. Tôi thì sao? Chức phó bí thư này ở trên còn có hai tên nhìn chằm chằm vào.

Thạch Vân Thanh rất coi thường Cao Lăng, cảm thấy đối phương thiếu tôn trọng mình. Dù sao bà cũng xếp thứ ba trong quận ủy, mày không phải quận ủy mà dám có thái độ như vậy sao?

Cao Lăng cũng coi thường Thạch Vân Thanh, cảm thấy ả hay thích ra vẻ phó bí thư. Mày ra vẻ với người khác còn được, ra vẻ với tao làm gì? mẹ nó chứ, trước đó ông đi theo Lão bí thư, là ai luôn nịnh nọt ông? Không có ông làm người dẫn tuyến thì mày lên làm phó bí thư Đảng đàn được sao?

- Bí thư Vân Thanh, chuyện ở Khu khai phát tôi thấy chị có thể báo cáo với bí thư Lâm một chút.
Cao Lăng đưa ra đề nghị thực ra cũng không có ý tốt.

Hắn muốn kích động Thạch Vân Thanh xung đột với Vương Quốc Hoa.

Thạch Vân Thanh biết rõ Cao Lăng ghen ghét Vương Quốc Hoa. Đừng nói là Cao Lăng, Thạch Vân Thanh cũng ghen ghét. Vấn đề là Thạch Vân Thanh là người biết mình biết người, nếu làm theo lời Cao Lăng thì kẻ đen đủi chính là mình.

Mẹ chứ, lấy bà ra làm súng sao? Đừng nói lúc này không có cơ hội tốt, dù có bà cũng muốn để mình đi làm. Mày muốn bò lên ư? Nằm mơ đi. Ai không biết ai là ai. Trong thời gian này mày ít nhất lên chỗ bí thư Lâm mười mấy lần, cũng chỉ vì gặp bí thư Lâm sao? Thư ký Mạnh nói với bà ánh mắt của mày nhìn cô ta rất đáng ghét, cóc mà muốn ăn thịt thiên nga. Nực cười.

Cao Lăng nhằm vào Vương Quốc Hoa không đơn giản chỉ là ghen ghét. Mấy ngày trước chuyện hóa chất Minh Viễn gây ô nhiễm rau mầu mấy thôn xung quanh lộ ra, Vương Quốc Hoa mời Cao Lăng vào văn phòng một lúc, khá khách khí thể hiện chú ý đến mảng sản xuất nông nghiệp mà Cao Lăng phụ trách. Điều này Cao Lăng rất không hài lòng, cảm thấy Vương Quốc Hoa muốn nhằm vào mình.

Thực tế Cao Lăng gần như không biết về công việc mình phụ trách, chỉ biết mỗi mấy tên lãnh đạo các phòng ban. Vì thế khi Vương Quốc Hoa tỏ vẻ chú ý, Cao Lăng càng mẫn cảm cho rằng mình bị áp bức, ừ ừ, người thấy như vậy không chỉ có một mình Cao Lăng.