Phù Diêu

Chương 450: Khốn nạn cực đỉnh




Cũng may cửa chính, cửa sổ đóng chặt, Sở Sở vội vàng lấy quyển sách nhét vào miệng, cố làm mình không hét lớn lên. Nhưng tim cô đập thình thịch, ngực phập phồng, người bình thường đúng là không thể nào nghĩ ra được.

Sở Sở cảm thấy chút xấu hổ cuối cùng của mình thoáng cái bị biến mất trước mặt hắn, nhưng trong lòng lại có cảm giác không nói thành lời, không có đặc biệt oán giận mà còn vui mừng hưởng thụ sự trùng kích từ phía sau, thậm chí cô còn vô thức đẩy đẩy mông về phía hắn.

- Đáng ghét, đáng ghét, cũng may văn phòng người ta có quần áo dự bị nếu không ra ngoài như thế nào.

- Bốp.
Tiếng tát vang dội mang lên, cái tát và tiếp xúc da thịt cùng xuất hiện, sau đó là tiếng gầm gừ, tiếng xin tha.
- Được rồi, được rồi, em sai là được chứ gì? A, đừng chạm vào đó, đừng mà.

Bất cứ phản kháng nào đều không có hiệu quả, bất cứ lời cầu xin nào cũng không có hiệu quả. Hoàng hôn này rất vàng.

Hai vợ chồng đi ra đã là hơn nửa tiếng sau, trong sân rất yên tĩnh, cục trưởng Sở cúi đầu đi theo chồng ra ngoài, bao người thấy cảnh này.

Cuối tuần đối với Vương Quốc Hoa mà nói là ngày nghỉ hiếm có. Thực ra gần đây có không ít chuyện cần làm, Vương Quốc Hoa lại không muốn đi “đòi phân chia” chỗ tốt với cấp dưới nên hắn lại có cuối tuần an nhàn. Đây không phải là không muốn biết gì cả, thứ hai đi làm hắn nghe báo cáo công việc một chút là được. Nguyên tắc của Vương Quốc Hoa là không can thiệp vào công việc cụ thể mà thôi.

Vương Quốc Hoa ngủ dậy khá muộn, vừa mở mắt đã thấy bàn tay trắng nõn. Rất rõ ràng Vương Quốc Hoa thay thế một con gấu bông to mà Sở Sở vẫn yêu thích. Giờ phút này con gấu bông đang được dựng ở đối diện nhìn chằm chằm vào tên đoạt vị trí của nó.

Đã gần 10h sáng, Vương Quốc Hoa lặng lẽ dậy tránh làm Sở Sở thức. Tối qua hai người làm một đề tài nghiên cứu khoa học làm như thế nào có con, nghiên cứu khá thâm sâu. So với Sở Sở, Vương Quốc Hoa gần như luôn đầy tinh lực.

Vương Quốc Hoa vừa ra ngoài chuẩn bị chạy bộ thì máy điện thoại trong tay đã vang lên. Vương Quốc Hoa cầm máy nghe, bên trong truyền tới giọng của Ngô Minh Chi.
- Chủ tịch, có thể vào quét dọn không?
Tình hình bình thường thì đều do vợ Ngô Minh Chi đến dọn dẹp nhà cho Vương Quốc Hoa. Chuyện này vốn không cần làm như vậy nhưng trước đây Vương Quốc Hoa không ở nơi này, đều do Hàn Yên đến quét dọn, lâu dần thành quen. Nếu Vương Quốc Hoa không để Hàn Yên tới quét thì có lẽ tối hai vợ chồng nhà Ngô Minh Chi sẽ mất ngủ.

Đây là tập quán khá buồn người nhưng đối với vợ chồng Ngô Minh Chi mà nói thì đây là chuyện vinh hạnh. Mỗi lần quét dọn, Vương Quốc Hoa luôn giữ vợ chồng Ngô Minh Chi ở lại dùng cơm. Phải biết rằng cả quận có mấy trăm ngàn người có mấy ai có thể cuối tuần đến nhà chủ tịch Vương dùng bữa? Anh có cơ hội còn không tới thì đúng là ngu.

Không thể không nói đời này đôi khi chính là như vậy.

Ngô Minh Chi hiểu tác phong sống của Vương Quốc Hoa, biết cuối tuần không có việc đặc biệt thì chủ tịch Vương nhất định sẽ ngủ nướng, vì thế hắn đến cũng khá đúng giờ. Nói thật Vương Quốc Hoa thích chính là sự cẩn thận này của Ngô Minh Chi.

Mặc kệ nói như thế nào thì Ngô Minh Chi chính là người thân tín nhất của Vương Quốc Hoa, sau này nhất định sẽ đề bạt, nếu không lòng người sẽ lạnh đi, ai chạy theo sau anh mà hô hào, ủng hộ. Bỏ máy, Vương Quốc Hoa về đánh thức Sở Sở, kết quả vợ chủ tịch quận đã dậy, cô đang đứng trước gương trang điểm, cô đang loay hoay với vết mụn trứng cá trên mặt.

- Sao lại có chứ.
Sở Sở vừa trang điểm, cô còn lẩm bẩm nói. Vương Quốc Hoa đứng sau mà cô cũng không thèm quay đầu lại, còn oán giận nói.
- Đều do anh hại người ta tối không ngủ ngon, đây là thiên địch của phụ nữ đó.

Vương Quốc Hoa khoanh tay nói.
- Mau đi, Ngô Minh Chi và Hàn Yên đến rồi.

Sở Sở nói.
- Mời một bảo mẫu rất khó sao? Sao cứ phải để Hàn Yên làm việc này?
Vương Quốc Hoa không giải thích chỉ cười nói.
- Chiều chúng ta lên tỉnh thành ăn một bữa thật ngon, mua gì đó em thích. Ừ, coi như thưởng vì biểu hiện tốt của em.

Sở Sở thoáng cái vui vẻ, từ lúc kết hôn tới giờ Vương Quốc Hoa còn chưa cùng cô ra ngoài chơi.

Dưới lầu vang lên tiếng còi xe, Vương Quốc Hoa đi ra nhìn thoáng qua không ngờ thấy Cao Thăng lái xe tới. Cân nhắc đến sự phát triển của Cao Thăng, Vương Quốc Hoa điều Cao Thăng tới công an quận làm cấp phó cho Ngôn Bá Thân. Trong này cũng có ý giám sát nhưng Ngôn Bá Thân không dám nói nửa chữ không.

Mở cửa, vẻ mặt Cao Thăng có chút không tốt, hắn nghiêm túc nói.
- Vương ca, đám cảnh sát kia quá đáng chết, tức chết tôi.

Vương Quốc Hoa nghe vậy liền cảm giác có chuyện. Hắn chào vợ chồng Ngô Minh Chi sau đó kéo Cao Thăng vào thư phòng. Ngô Minh Chi rất tự nhiên vào rót trà, lúc vào hắn nghe thấy Cao Thăng đang nói.
- Tài chính quận phát thêm tiền, Ngôn Bá Thân còn nói chưa đủ, không ngờ ra công văn cho đội cảnh sát giao thông, yêu cầu hàng tháng phải nộp 100 ngàn tiền phạt, gom góp tài chính xây dựng trụ sở công an quận mới. Anh nói đây không phải hỗn đản sao? Trong hội nghị tôi vì thể diện của hắn nên không bác bỏ ngay. Nhưng nếu mở lỗ hổng này thì đám cảnh sát bên dưới còn không làm bậy ư? Nhân cơ hội trực liền kéo tiền vào trong túi cũng không phải chuyện hiếm thấy.

Ngô Minh Chi có chút kinh ngạc nhìn Cao Thăng. Đây có là gì chứ. Cơ quan công an thiếu kinh phí thường bắt các xe taxi dù, phạt tiền, thả ra rồi lại bắt, gọi theo cách vui là nuôi cá. Cao Thăng đến công an quận chưa lâu, trước đây có lẽ chưa từng gặp việc như thế này.

Việc này nói thật ra cũng không tính gì cả, nó xuất hiện nhiều trong hệ thống công an cả nước. Nhưng Vương Quốc Hoa cảm thấy không thể để mặc như vậy, loại chuyện này nói khó nghe một chút chính là phá hỏng quan hệ dân chúng – cảnh sát. Trên xã hội có nhiều hình thức vận chuyển hành khách phi pháp nhưng đó là do xây dựng hệ thống giao thông công cộng của đô thị chưa được kiện toàn.

- Cậu nói với Ngôn Bá Thân một tiếng, trước hết dừng lại. Làm trưởng phòng thì hắn làm như vậy là không ha, tài chính quận chỉ dùng để mua thiết bị, hắn dù to gan cũng không dám động vào. Như vậy đi, thứ hai bảo hắn đến văn phòng tôi một chuyến, tôi sẽ nói chuyện với hắn. Trụ sở công an quận xây dựng từ những năm 70, kiểu dáng thì bình thường nhưng khu đất lại rất đẹp. Tôi sẽ cho hắn một ý tưởng có lẽ sẽ có tiền để xây dựng trụ sở mới.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Cao Thăng cũng không tiếp tục có ý kiến gì khác, y gật đầu đứng lên chuẩn bị đi.

Vương Quốc Hoa bảo Cao Thăng ở lại ăn cơm, Cao Thăng cười nói:
- Không được, Nhất Nguyên còn tháng nữa là sinh, tôi phải về phục vụ.
Vương Quốc Hoa không còn gì để nói, không ngờ Cao Thăng lại chăm sóc cho vợ đến mức này.

- Đúng, lát cậu đến chỗ Lưu Linh lấy 20 ngàn, coi như tôi mừng cháu ra đời.
Vương Quốc Hoa đưa tới cửa liền nói một câu như vậy.

- Tôi biết.
Cao Thăng không hề khách khí, với Vương Quốc Hoa thì hắn cũng bao giờ khách khí cả. Cả quận Hồng Sam người có thể gọi một tiếng Vương ca chỉ có mình Cao Thăng. Trong mắt Cao Thăng thì Vương Quốc Hoa mãi là đại ca.

Sở Sở và Hàn Yên đang dọn phòng, hai người phụ nữ vừa nói chuyện vừa làm việc. Chủ yếu là do Hàn Yên nói, Sở Sở là người nghe. Ừ, Hàn Yên rất thích cái cảm giác nói chuyện như chị em với vợ chủ tịch quận.

Vương Quốc Hoa về thư phòng, Ngô Minh Chi đang lau bàn. Thấy Vương Quốc Hoa vào, Ngô Minh Chi chỉ vào văn bản trên bàn.
- Chủ tịch, mấy văn bản này lát tôi cầm đi chứ?

Văn bản do phòng quy hoạch đưa tới, phương án cuối cùng là mời đồng chí ở Cục quy hoạch thành phố Tô Châu tới giúp hỗ trợ thiết kế quảng trường, vấn đề khác do phòng quy hoạch quận tự làm. Đương nhiên phòng quy hoạch còn mời một vài chuyên gia ở Sở quy hoạch tỉnh, nhìn qua đúng là tuân theo trình tự. Thao tác thế nào Vương Quốc Hoa mặc kệ nhưng quy hoạch phải khoa học, điểm này Vương Quốc Hoa đã nhắc phòng quy hoạch vài lần.

- Có thể, cậu cầm đi đi.
Vương Quốc Hoa gật đầu, hắn đột nhiên cảm thấy trong lời của Ngô Minh Chi có ý gì đó nên cười nói.
- Sao, cậu có ý gì ư?

Ngô Minh Chi lắc đầu nói:
- Tôi không có ý gì nhưng hình như lão Tôn - phòng quy hoạch có suy nghĩ gì đó nên trong thời gian này toàn chạy đến báo cáo với bí thư Trác.

Ngô Minh Chi nói hơi hại người, chẳng qua do chính miệng Ngô Minh Chi nói ra thì tuyệt đối không làm oan đối phương. Ngô Minh Chi là người thiếu quyết đoán nhưng làm việc rất cẩn thận. Điểm này coi như được Vương Quốc Hoa tán thành.

- Được rồi, chỉ cần hắn không làm ảnh hưởng đến việc lớn thì việc khác có thể nhịn một chút.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói một câu, Ngô Minh Chi không lên tiếng nữa. Trách nhiệm của hắn là nhắc nhở lãnh đạo mà không phải dạy lãnh đạo làm như thế nào.

Ăn trưa xong Ngô Minh Chi và Hàn Yên trở về. Sở Sở và Vương Quốc Hoa ngồi trong phòng khách, một người chơi trò quân sự xâm lược trên máy vi tính, chỉ huy một đám người nhảy lên nhảy xuống, một người ôm quyển Bán sinh duyên của Trương Ái Linh thư thái nằm trên sofa đọc, đồng thời cũng ngoan cường đấu tranh với mấy quả nho.

Đánh thua trận, Vương Quốc Hoa tức giận nói.



Hai người đi chiếc Poussin tạm thời của Vương Quốc Hoa, xe vừa ra nội thành thì bị cảnh sát giao thông chặn lại. một tên cảnh sát giao thông đi tới không đưa tay chào mà lớn tiếng nói.
- Bằng lái, đăng ký xe.

Tên này vừa nói vừa nói chuyện với đồng nghiệp. Một tên cảnh sát giao thông khác đang cầm một chai nước trong tay. Hắn đứng bên cạnh uống và nói.
- Tối đến Kim sắc niên hoa, nghe người ta nói ở đó có mấy cô em mới.

Vương Quốc Hoa rất phối hợp đưa giấy tờ tới, cảnh sát cầm lấy còn nói với đồng nghiệp.
- Tôi không đi, vợ biết nhất định sẽ làm ầm lên. Tôi khuyên anh ít đi một chút, tìm cô gái nghiêm chỉnh mà kết hôn, cái loại đó có bao tiền cũng không đủ để anh dùng.

Thấy giấy tờ không vấn đề gì, tên cảnh sát này đang chuẩn bị cho phép đi thì tên cảnh sát còn lại bỏ chai trong tay xuống, hắn nhìn thoáng qua Sở Sở ngồi ở ghế trên.
- Xuống xe, tôi nghi ngờ xe này là xe ăn cắp.

Vương Quốc Hoa đúng là không nghĩ gặp biến cố này. Tên cảnh sát số 1 nhỏ giọng nói.
- Bỏ đi Tiểu Mã.

Vương Quốc Hoa nghe thấy rõ lập tức có chút tức giận. Mặt hắn bình tĩnh mở cửa xuống xe sau đó đưa mắt ra hiệu Sở Sở đang chuẩn bị phát lửa.

Giữ xe nộp tiền phạt thì Vương Quốc Hoa cũng không phê bình công an quận, nhưng vấn đề kỷ luật cảnh sát thì cần phải giữ nghiêm.

- Lão Diêu, anh đừng quản, biển số xe này là biển bên ngoài.
Tên cảnh sát giao thông tiểu Mã cười cười xấu xa, hắn đảo đảo mắt nhìn lướt qua người Sở Sở làm người ta chỉ muốn móc mắt hắn ra.

- Xe này chúng tôi muốn mang về điều tra một chút, đây là giấy tờ giữ xe.
Tên cảnh sát giao thông Tiểu Mã đưa tờ biên bản tới rồi chuẩn bị gọi điện gọi người mang xe về.

Sở Sở rất tức giận đang định phát tác nhưng bị Vương Quốc Hoa đưa tay đè lại. Hắn quay đầu nói với cảnh sát giao thông Tiểu Mã.
- Có thể thông cảm một chút không? Chúng tôi có việc gấp cần lên tỉnh.

Tiểu Mã không phải chờ câu này ư? Hắn cầm tờ biên bản trong tay, miệng nở nụ cười đắc ý.
- Không phải không thể, đưa thẻ công tác tới đây, nộp 100 đồng là có thể đi.

Vương Quốc Hoa ra vẻ tiếc tiền, hắn do dự một chút, tên cảnh sát giao thông Tiểu Mã không nhịn được mắng.
- Nhanh một chút, công tác còn có công việc.

Vương Quốc Hoa cười nói.
- Vậy thì mấy người đưa xe về đi.
Hắn vừa nói vừa kéo Sở Sở đi.

Tên Tiểu Mã vốn chỉ ra vẻ thấy thế không khỏi giật mình, xe bên ngoài mang về không phải không được, chẳng qua đến lúc ấy do đội xử lý thì hắn không được bao chất béo. Tiểu Mã thấy Sở Sở và Vương Quốc Hoa ăn mặc khá sang trọng nên định chuẩn bị kiếm trăm đồng ai ngờ người ta bỏ xe mà đi.

Đi một đoạn, Vương Quốc Hoa dừng lại rút máy điện thoại ra, Sở Sở tức giận nói.
- Anh sao để như vậy?

Vương Quốc Hoa cười nói.
- Đương nhiên là không rồi nhưng không phải là ngay bây giờ. Chờ thứ hai đi, đừng ảnh hưởng đến tâm trạng lên tỉnh chơi của chúng ta.
Vương Quốc Hoa bắt đầu có tâm địa ác độc, Sở Sở nhìn vẻ mặt của hắn liền biết tên cảnh sát giao thông Tiểu Mã kia đã xong đời, có lẽ ngay cả lãnh đạo công an quận phụ trách giao thông cũng đen đủi theo.

- Ừ ừ, lên tỉnh chơi quan trọng hơn.
Sở Sở cười nói. Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi thu máy, hắn bắt một chiếc xe ba bánh đang chạy tới tìm khách. Ngồi trên xe, Vương Quốc Hoa còn cười nói với lái xe.
- Bác tài, anh to gan nhỉ, cảnh sát giao thông đang đứng bên kia mà anh còn dám sang đây kiếm khách.

Lái xe cười ha hả nói.
- Cậu là người bên ngoài hả, bảo sao cậu không biết. Tôi đã chạy quan hệ với đội cảnh sát giao thông nên mới dám qua đây nếu không sớm bị bắt rồi.

Vương Quốc Hoa không còn gì để nói, chẳng qua đây không phải việc gì lạ cả.

Chuyến đi lên tỉnh thành bị một cuộc điện làm cho bay biến. Ngôn Lễ Hiếu gọi tới, tên này coi như qua cửa. Kết luận cuối cùng rất nhẹ nhàng, quản lý thất trách nhưng không làm quốc gia tổn thất Lộ Nam Sinh, cuối cùng giảm một bậc coi như xong việc. Từ cấp giám đốc sở xuống phó giám đốc sở, việc vẫn như cũ chỉ là cấp bậc hành chính có thay đổi. Kết quả này làm Vương Quốc Hoa rất bất ngờ, Hứa Nam Hạ xem ra tuyệt đối không cho phép người khác làm ông mất mặt nếu không cũng không bảo vệ Ngôn Lễ Hiếu đến mức này.

Ngôn Lễ Hiếu thoát nạn không hề nói cảm kích mà gọi điện tới “báo cáo” kết quả. Đúng thế, Ngôn Lễ Hiếu chính là nói “báo cáo kết quả xử lý với Quốc Hoa.

- Quốc Hoa, có rảnh tới nhà ngồi không? Tôi có chút chuyện.
Ngôn Lễ Hiếu vốn muốn đổi cách xưng hô nhưng Vương Quốc Hoa đã nhấn mạnh không cần, vì thế hai người cứ duy trì nguyên trạng.

- Lão Ngôn, tôi đang ở bến xe, đang định lên tỉnh thành.
Vương Quốc Hoa cười đáp một câu, Ngôn Lễ Hiếu nghe xong ngẩn ra nói.
- Bến xe? Sao lại đi xe khách?
Theo Ngôn Lễ Hiếu thấy không biết Vương Quốc Hoa có phải định xử lý ai đó nên mới làm như vậy không. Bến xe là nơi lộn xộn, không biết lần này đen đủi là phòng giao thông hay đội cảnh sát giao thông.

- Ha ha, không có gì, chỉ là xe của tôi bị đội cảnh sát giao thông bắt đi, tôi bây giờ bắt xe về, anh trực tiếp tới đi.
Vương Quốc Hoa không hỏi có chuyện gì, Sở Sở ở bên nghe bĩu môi nhưng không nói gì.

- Đừng, tôi trực tiếp tới đón cậu. Đúng, tôi còn dẫn một người tới, nếu cậu thấy không tiện thì tôi không tới. Người này là Nhâm Đại Giang – cục trưởng cục cung ứng điện tỉnh.
Ngôn Lễ Hiếu đương nhiên biết cần nói rõ chuyện trước nếu không sẽ là vượt quá giới hạn.

Vương Quốc Hoa nhìn Sở Sở một chút.
- Cục trưởng Cục cung ứng điện tỉnh bên em muốn đến, em thấy sao?

Sở Sở tức giận nói:
- Em không muốn gặp hắn, chẳng qua bố em đã gọi điện nên thôi.
Vương Quốc Hoa theo ý Sở Sở mà gọi lại, không lâu sau hai xe Audi dừng trước mặt hai vợ chồng.

- Quốc Hoa, sao vậy, xe của cậu mà dám bắt ư?
Ngôn Lễ Hiếu nhìn như tùy ý nhưng trong giọng đã thêm vài phần cung kính.

- Ha ha, đến thứ hai rồi nói, không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng.
Lúc bắt tay Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Nhâm Đại Giang từ xe kia xuống, đối phương có dáng cao gầy.

- Là chủ tịch Vương và phu nhân phải không? Tôi là Nhâm Đại Giang.
Nhâm Đại Giang rất chủ động đưa tay ra, đứng ở nơi ồn ào tại trạm xe mà hắn vẫn duy trì khí độ rất tốt.

Thẳng thắn mà nói Sở lão nếu muốn xử lý cục trưởng một Cục cung ứng điện tỉnh thì dù là Hứa Nam Hạ cũng chưa chắc nói tiếng không. Vấn đề là Sở lão sẽ không làm như vậy, cho nên Hứa Nam Hạ gọi điện cho thư ký Chu mời chuyển đạt ý kiến tới Sở lão, Sở lão cũng đồng ý.

Bất cứ quan chức nào bị Sở lão nhớ đến đương nhiên đều sợ hãi. Sở lão có uy tín rất cao trong quân đội nhưng một quan chức làm Sở lão mất hứng thì mấy quan chức ở cấp giám đốc sở coi như mất đi tiền đồ chính trị. Hơn nữa chỉ riêng việc bị Sở lão nhớ đến cũng đủ làm Nhâm Đại Giang mất ăn mất ngủ, có ngủ cũng gặp ác mộng.

- Đây không phải nơi nói chuyện, đến khách sạn Hoa Viên ngồi một chút, quán trà ở đó khá ngon.
Vương Quốc Hoa cười nói một câu, cũng không có ý ép người. Chẳng qua vẻ mặt Sở Sở khá hờn giận không thèm để ý tới hai vị kia, thậm chí Nhâm Đại Giang đưa tay tới tới thì cô cũng coi như không thấy, quay đầu sang.

Vương Quốc Hoa và Sở Sở lên xe Ngôn Lễ Hiếu. Sau khi xe rời đi, Ngôn Lễ Hiếu ngồi đằng trước quay đầu lại nói:
- Quốc Hoa, tôi thật ra quen biết Nhâm Đại Giang đã lâu, hắn cũng được, lần này hắn không hiểu từ đâu biết quan hệ của hai chúng ta khá tốt nên tìm tới cửa, tôi thật sự không từ chối nổi.

Thực tế Nhâm Đại Giang vì tìm người dẫn đường cho mình đúng là tốn không ít tâm tư, đi một vòng rất rộng cuối cùng từ miệng giám đốc Sở công an – Đoạn Phong biết được Ngôn Lễ Hiếu có quan hệ khá tốt với Vương Quốc Hoa.

Ngôn Lễ Hiếu lần này có thể thoát nạn theo Nhâm Đại Giang thấy là chuyện quá kinh người. Sau khi biết được tin tức này, Ngôn Lễ Hiếu cũng có con đường tin tức của mình, rất nhanh tìm được lai lịch của Vương Quốc Hoa. Một chủ tịch quận trẻ tuổi có thể tùy ý ra vào nhà bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ, vợ lại là cháu gái của nguyên lão - Sở lão, Vương Quốc Hoa muốn bảo vệ Ngôn Lễ Hiếu thì quá đơn giản.

Xe tới khách sạn tìm một vị trí ngồi xuống, vẻ mặt Sở Sở cũng đỡ hơn một chút. Ngôn Lễ Hiếu thật ra khá bình thường, y cười mở miệng nói.
- Chuyện lần này trách nhiệm toàn bộ do tôi, bình thường thiếu dạy dỗ con cháu. Mặc kệ Sở tiểu thư có yêu cầu gì thì tôi cũng có thể chấp nhận.

Sở Sở cười lạnh nói.
- Đừng có nói trước như vậy, yêu cầu của tôi thì chưa chắc anh đã có thể làm được.
Sở Sở còn định nói nhưng Vương Quốc Hoa đã giơ tay cắt ngang lời cô.

Hành vi này của Vương Quốc Hoa làm hai người kia rùng mình. Ngôn Lễ Hiếu còn đỡ một chút, cảm thấy Vương Quốc Hoa có thể làm được như vậy là rất bình thường. Nhâm Đại Giang lại nghĩ một người phụ nữ vì công việc nhỏ mà lại có thể kinh động lãnh đạo cấp bộ thì sao không phải điêu ngoa. Ai ngờ Vương Quốc Hoa thoáng cái có thể chấn nhiếp được. Tên chủ tịch quận trẻ tuổi này thật sự không đơn giản, làm quan hay làm chồng đều quá giỏi.

Thực tế Vương Quốc Hoa “dạy dỗ” Sở Sở cũng quả thật đã thành công cơ bản, hắn có yêu cầu gì dù Sở Sở có chút phản kháng nhưng vẫn thỏa mãn yêu cầu của hắn.