Phù Diêu

Chương 551: Nằm trúng đạn




Quá trình từ xấu hổ biến thành nghiêm túc đối với Mộ Dung mà nói là không có gì khó khăn. Nguyên nhân là do cô giỏi diễn. Thu dọn xong, hai người ra ngoài.

Hội nghị chào mừng tổ chức ở phòng hội nghị khách sạn, Vương Quốc Hoa vừa nhìn trên bàn chủ tịch không có vị trí của mình liền thức thời tìm góc ngồi.

Hắn ngồi một lát rồi chạy ra ngoài, hắn cảm thấy nên gọi cho bố vợ một tiếng, chuyện hôm nay là lạ. Không có lý do gọi mình tới, mình lại không có vị trí bên trên kia, quá bất bình thường.

Thoáng phân tích Vương Quốc Hoa không khó đưa ra kết luận chuyện có quan hệ với trưởng ban Ngưu. Vì thế hắn gọi cho Sở Giang Thu và trọng điểm nhắc tới bức thư pháp của trưởng ban Ngưu.

Sở Giang Thu chờ Vương Quốc Hoa nói xong mới cười lạnh nói:
- Tên này thích làm như vậy, trước đây trước mặt lão Mạnh mỗi lần báo cáo đều nói gì mà điển tích, ám chỉ bố nắm toàn quyền bên ủy ban tỉnh, không chấp nhận được ý kiến không đồng ý. Mới đầu bố không hiểu, sau mới biết là đối phương có ý gì.

- Việc hôm nay nếu là do y tạm thời có ý thì thôi, nếu cố ý lại khác.
Vương Quốc Hoa nói ra suy nghĩ trong lòng mình, Sở Giang Thu rất đồng tình.
- Không sai, chẳng qua bố cảm thấy đây là ý tạm thời của y. Đoàn văn hóa nghệ thuật sang tỉnh Nam Thiên vốn không cần y tự mình dẫn đoàn, y đi là để làm cho bố xem. Chắc là do Trương Hiên Thạc nói quan hệ giữa con và bố nên y mới muốn để con chuyển lời. Chẳng qua tên này lại thích quanh co, thua thì nhận cho xong.

Sở Giang Thu nói đã làm rõ chân tướng. Vào lúc mẫn cảm này mà trưởng ban Ngưu rời khỏi tỉnh là có ý rất rõ. Hơn nữa vừa vặn biết được thêm Vương Quốc Hoa, trưởng ban Ngưu đây là muốn nói chuyện rõ với Sở Giang Thu.

Về phần Sở Giang Thu có phải người lòng dạ hẹp hòi hay không thì không phải vấn đề mà Vương Quốc Hoa cần quan tâm. Sở Giang Thu dù tạo được quyền uy tuyệt đối ở tỉnh ủy cũng là gì được một phó bí thư? Mọi người đều có người ở tầm trên, trưởng ban Ngưu làm như vậy đã là cho mặt mũi rồi.

Nói tóm lại Vương Quốc Hoa có vẻ như bị nằm mà trúng đạn, nếu không đọc qua vài cuốn sách thì sẽ giống như bị người ta đùa giỡn.

Dập máy Vương Quốc Hoa không khỏi có chút khó chịu cảm thấy chuyến đến đây hôm nay nếu không gặp Mộ Dung thì đúng là một trò hề. mẹ nó chứ, Trương Hiên Thạc, ông có thù gì với hắn chứ?

Vương Quốc Hoa thầm nghĩ như vậy thì Trương Hiên Thạc ở trong phòng hội nghị cũng không thấy mặt Vương Quốc Hoa đâu cả. Y liếc nhìn Mộ Dung, hắn vẫn cảm thấy ánh mắt Mộ Dung nhìn Vương Quốc Hoa có chút không đúng. Trong lòng Trương Hiên Thạc cũng không thoải mái, nguyên nhân là do hắn coi trọng Mộ Dung, trước đó đã lờ mờ ám chỉ nhưng Mộ Dung không cho thể diện làm trưởng ban Trương rất khó chịu.

Có vài nguyên nhân khiến lúc nãy trong phòng khách trưởng ban Trương hỏi Vương Quốc Hoa về bức thư pháp. Hắn muốn làm Vương Quốc Hoa mất mặt, ai ngờ Vương Quốc Hoa đáp trúng vấn đề. Trưởng ban Trương không khỏi có chút thất vọng nhưng tâm trạng điều chỉnh nhanh và nói một câu “Tôi cũng không biết” chính là để đắp lại khe rãnh.

Vương Quốc Hoa bị tai ương vô vọng cũng khá hậm hực. Theo Trương Hiên Thạc thấy một cán bộ trẻ lên chức quá nhanh đúng là không phải việc tốt, không đủ trầm tĩnh.

Vương Quốc Hoa ra ngoài tìm một khách sạn năm sao lấy phòng, hắn nhắn tin báo địa chỉ cho Mộ Dung rồi nằm trên giường ngủ lúc nào không biết.

Tỉnh dậy Vương Quốc Hoa đầu tiên cầm điện thoại di động xem có tin gì không, sau đó nhìn giờ mới thấy ngủ có tiếng. Hắn gọi về Ban giám sát hỏi tình hình công việc, không có việc lớn liền yên tâm đợi tiếp.

Lại có người gọi tới, Vương Quốc Hoa thấy là Cao Nguyên gọi. Cao Nguyên cười nói:
- Chuyện kia trưởng ban thư ký Thượng Quan nói ra trong hội nghị thường ủy, chủ tịch tỉnh Đoạn Phong có lẽ không quá hứng thú, sau một phen tranh luận cuối cùng do bí thư Hứa vỗ bàn quyết định.

- Nói trọng điểm.
Vương Quốc Hoa có chút buồn bực vì Cao Nguyên nói dài dòng. Cao Nguyên sao lại như vậy? Tên này chỉ cần giúp mình việc nhỏ thì thường không có việc gì sẽ nhắc lại một chút, dù là việc nhỏ hắn cũng phóng đại gấp mười mấy lần. Ví dụ như chuyện này Cao Nguyên không gọi, Vương Quốc Hoa cũng biết.

- Ừ, ý của bí thư Hứa là thành lập tổ giám sát hạng mục đặc thù, xác định chế độ hạng mục công chính, công bình, công khai.
Có lẽ là ý thức được Vương Quốc Hoa không kiên nhẫn, Cao Nguyên lúc này nói đúng vào chủ đề. Từ góc độ một thư ký mà nói thì chuyện kiêng kỵ nhất là ảnh hưởng quyết định của lãnh đạo. không biết dây thần kinh nào của Cao Nguyên mắc sai lầm mà lúc báo cáo thường không khống chế tăng thêm chút quan điểm cá nhân. Chuyện này làm bí thư Hứa không hài lòng. Làm thư ký chỉ cần nói đúng sự thật là đủ.

Vì vậy Hứa Nam Hạ đã phê bình vài câu, hơn nữa ám chỉ có thể để Cao Nguyên xuống cơ sở. Việc này làm Cao Nguyên rất lo lắng cho nên mới tích cực gọi điện báo tin cho Vương Quốc Hoa như vậy. Thực tế thượng chuyện này đối với Vương Quốc Hoa mà nói, cũng không phải chuyện gì gấp cả.

- Cảm ơn, không có chuyện gì thì tới đây, hôm nào tôi mời anh uống rượu.

Cốc cốc, hai tiếng gõ cửa, Vương Quốc Hoa vừa buông máy ra mở. Một làn gió thơm truyền tới, Mộ Dung có chút khẩn trương xoay người nhìn rồi đóng cửa như kẻ trộm.

- Khẩn trương chết được, sợ bị người nhìn thấy. Mộ Dung xoay người vỗ vỗ ngực làm hai bên ngực nhảy lên vài tiếng phối hợp hai má đỏ hồng đúng là quyến rũ.

Vương Quốc Hoa chỉ nhẹ nhàng ôm eo, Mộ Dung thuận thế dựa vào lòng hắn.

Lúc váy bị vén lên, Mộ Dung nói
- Đừng mà, vừa nãy em đi nhanh quá nên đổ mồ hôi, đi rửa một chút đã.
Vương Quốc Hoa không dừng lại mà cười cười tiếp tục đưa tay vuốt lên trên, mặt Mộ Dung càng đỏ hơn, mũi xuất hiện hạt mồ hôi tinh tế. Cô đưa tay đẩy ngực Vương Quốc Hoa:
- Tên quỷ háo sắc.

Vương Quốc Hoa rất phối hợp đưa tay ôm ngực như bị bắn trúng, run rẩy lấy một khăn tay trong túi để gần đó, run rẩy nói:
- Anh không được rồi, đây là Đảng phí của anh, mời chuyển giao giúp hộ.

Mộ Dung không nhịn được cười, nụ cười làm điên đảo bao người. Vương Quốc Hoa dựa vào tường từ từ tuột xuống nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa một lúc. Mộ Dung cũng cười hì hì đưa tay về phía Vương Quốc Hoa đang ngồi trên thảm.
- Dậy đi liệt sĩ.

Cô khom lưng làm ngực lộ ra hai nửa vòng tròn làm Vương Quốc Hoa lóa mắt. Vương Quốc Hoa đưa tay ra, Mộ Dung nửa đẩy nửa ngồi xổm vào lòng hắn.

- Sao thơm như vậy?
Giọng Vương Quốc Hoa vang lên bên tai, Mộ Dung vốn mềm nhũn theo. Cảm giác ngứa ngáy làm Mộ Dung không thể tự mình dãy dụa, rất nhanh cảm thấy thứ cứng rắn kia tồn tại, cô hơi nhểnh mông làm góc độ càng thích hợp hơn.

Một cảm giác bất an kích thích làm cho bên dưới càng xuất hiện nhiều nước hơn.

Sau tiếng rên dài, hai bên dán sát vào nhau. Mộ Dung ngồi trên không nhịn được lắc lư vòng eo mong tìm cảm giác kích thích nhất.