Phù Diêu

Chương 95: Người bên cạnh




Cao Bân thầm nói: “Mình thiếu chút nữa coi lời hắn là thật, thật sự không được thì khoản tiền này cũng không rơi vào đầu hắn. mình nói quá lát hắn cho người xử mình thì sao?” Vương Quốc Hoa nói không có tiền làm Cao Bân về trạng thái như trước. Cựu chủ tịch bây giờ đã ra tỉnh ngoài lên thành cán bộ cấp giám đốc sở. Nói như vậy làm loạn cũng có thể thăng quan, tên Vương Quốc Hoa này cũng làm loạn rồi đi thì sao? Cao Bân nghĩ chắc là như vậy.

Tuy nói tiền là của ngân hàng nhưng dù sao cũng là tiền nhà nước, không phải móc từ túi riêng của ai ra nên không lo. Hắn nhất định có lai lịch thì mới lên làm phó chủ tịch ở tuổi còn trẻ như vậy, hắn muốn vay tiền ngân hàng còn không quá dễ sao? Các hạng mục mà chính quyền đưa ra có cái nào ra hồn? Ví dụ như Khu khai phát hiện có mười mấy công ty vừa và nhỏ đầu tư vào nhưng cũng còn nợ ngân hàng hơn ba triệu.

Lãnh đạo đương chức chỉ cần thấy có chút hiệu quả là ngân hàng sẽ cho vay ngay, mà không muốn cho vay cũng phải cho.

- Một tuần là đủ rồi, chỉ sợ đến lúc đó anh Cao trốn không muốn gặp tôi.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói. Cao Bân run lên, quả nhiên sợ gì thì gặp cái đó. Cao Bân lập tức đứng dậy cáo từ, y thầm nói mai mình không tới nữa.

Vương Quốc Hoa thực ra là muốn nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề nhưng không phải như Cao Bân nghĩ. Vay vốn ngân hàng để xây dựng không phải không thể, nhưng làm thế là mù quáng. Rất nhiều lãnh đạo là như vậy, chỉ cần có chút mánh lới kiếm được lợi là mặc kệ hạng mục tốt hay không đều làm. Đạt được đủ thành tích lên chức rời đi thì cần gì phải quản người sau sống hay chết.

Khách khí tiễn Cao Bân, Vương Quốc Hoa hết giờ đi xuống. Một người đàn ông khoảng 40 tuổi đi lên nói:
- Chủ tịch Vương, tôi là lão Lý lái xe.

- Ồ.
Vương Quốc Hoa lúc này mới nghĩ mình cũng có xe riêng, vấn đề là lái xe sao không đến sớm một chút? Lại nhìn vẻ mặt của lão Lý, Vương Quốc Hoa cũng hiểu có lẽ không ai muốn làm lái xe cho mình. Lái xe đều tai thính, ai lên ai xuống ở trụ sở bọn họ là người hiểu rõ nhất.

Vương Quốc Hoa không nói mà chỉ gật đầu đi tới bên cạnh chiếc Santana màu đen. Lão Lý đi lên mở cửa, thái độ đoan chính, động tác cũng cẩn thận. Dù sao làm lái xe cho lãnh đạo nên phải chú ý.

- Đến khách sạn Lưỡng Thủy.
Vương Quốc Hoa nói một câu, lão Lý thành lạo lái xe ra đường. lão Lý nhìn qua là người khá ít nói, lái xe chăm chú. Vương Quốc Hoa không quấy rầy y mà chỉ nhắm mắt. Đến khi lão Lý quay đầu lại nói đã đến nơi, hắn mới ừ một tiếng.
- Lão Lý, tôi ở đây, anh đi cùng với tôi lên đây một lát.

Nói xong Vương Quốc Hoa lững thững đi về phía trước, lão Lý đóng xe rồi đi theo. Lúc Vương Quốc Hoa tới cửa khách sạn, lão Lý đã đi lên gõ cửa. Lưu Linh lao ra như con chim nhỏ, Vương Quốc Hoa vội vàng nói:
- Đừng, có người.

Lưu Linh khẩn cấp phanh lại và lao vào trong. Lưu Linh còn đang mặc đồ ngủ. Vương Quốc Hoa vào một lát rồi đi ra đưa cho lão Lý một bao Hồng sơn.
- Vất vả rồi, anh cầm lấy mà hút.

Lão Lý đang định nói, Vương Quốc Hoa đã xoay người đi vào. lão Lý đột nhiên cảm thấy làm lái xe cho lái xe trẻ thì có gì không ổn? Ít nhất từ thuốc có thể nhìn ra mình không bị thiệt gì. Ừ, mấy người ở tổ lái xe bốc thăm, mình đen đủi bốc phải. lão Lý bây giờ lại thấy mình không quá đen, có khi lại gặp vận may.

Người khác nghĩ như thế nào về mình thì Vương Quốc Hoa không cần. Nhưng nếu lái xe bên cạnh không tin vào lãnh đạo sẽ rất phiền phức. Vì thế Vương Quốc Hoa lấy tút thuốc ra, tút thuốc cũng chỉ vài chục đồng là có thể gieo hạt mầm vào trong lòng lão Lý.

Cầm tút thuốc, lão Lý bước đi rất nhẹ nhàng. Về nhà, bà vợ sớm nghe chuyện từ miệng người khác nên thấy chồng về liền oán giận nói.
- Ông giỏi nhỉ, bốc thăm cũng như vậy. Tôi không biết kiếp trước gặp nghiệt chướng gì mà theo ông.

Lão Lý không giải thích, y nhẹ nhàng để chiếc túi đen lên bàn nói.
- Lấy đi cho bố vợ hút, lãnh đạo thuận tay cho tôi.

Ồ. Mặt bà vợ lập tức thay đổi, mở ra thấy là bao Hồng sơn.
- Thật hay giả? Ông đừng có mà bỏ tiền túi ra mua để cho tôi vui. Để tôi biết ông giấu tiền riêng thì chết với tôi.

Lão Lý hừ một tiếng trừng mắt nói:
- Tiền lương hàng tháng có để cho tôi xu nào? Ngoài một một bao thuốc hai đồng ra, một tháng cho tôi mười đồng. Chỉ mười đồng đó muốn tiêu cũng phải châm chước.

- Hừ, đàn ông có tiền sẽ xấu đi.
Vợ cười hì hì nói một câu. Chị ta vào mang đồ ăn ra rồi cẩn thận lấy một chai rượu năm đồng dưới gầm bàn nói:
- Hôm nay rất được, đáng để khen ngợi. Ôi, anh nói xem trợ lý chủ tịch mới tới như thế nào? Ngô Khinh Vũ kia anh biết không? Không ngờ được chánh văn phòng phái đi làm việc lặt vặt cho trợ lý chủ tịch, hàng tháng được thêm 30 đồng trợ cấp.

Vợ lão Lý làm ở nhà ăn ủy ban, đây cũng là nơi hay ngồi tán phét. Đừng xem thường 30 đồng trợ cấp hàng tháng, có rất nhiều người chú ý đó. Nhắc đến tiền trợ cấp thêm này, lão Lý lại vui vẻ. Lái xe co lãnh đạo hàng tháng sẽ được 60 đồng.

- Chuyện lãnh đạo đừng hỏi thăm. Cô đó, sau này không cho mua rượu đắt tiền như vậy.
Lão Lý đầy nam tính nói một câu, vợ không tức mà còn cười hì hì nói:
- Biết rồi, không phát hiện đây là rượu lần trước bố em đến, em mua sao? Còn thừa đó. Anh nghĩ em ngu à, không có việc gì uống rượu đắt tiền thế làm gì? Hai con còn nhiều khoản cần chi mà.

Vợ chồng lão Lý có hai con trai sinh đôi, năm nay 14 tuổi. Con lớn ăn nghèo cha mẹ không hề sai. Vợ lão Lý không được biên chế chính thức nên hàng tháng chỉ được nửa lương, lão Lý là trụ cột gia đình.

Tối lão Lý đột nhiên tỉnh táo vì thấy y vọng, nửa tháng không có động tĩnh, vừa động là như hổ rời núi. Y quấn lấy vợ cả tiếng mới thôi làm vợ sung sướng không ngừng lẩm bẩm, rên hừ hừ.

Sáng dậy đột nhiên trời đổ tuyết, Vương Quốc Hoa tìm mãi không thấy bộ đồ thích hợp. Hắn đang nghĩ có phải nên đi mua một bộ áo lông không thì Lưu Linh đã từ trên giường chuồn ra lấy một chiếc túi.

- Mặc cái này, hôm qua rảnh em đi dạo phố mua. Trời lạnh, mặc nhiều tốt hơn ..
Lưu Linh vừa nói vừa lấy chiếc áo khoác màu đen ra.

- Ha ha, được …
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên mặc vào khen. Hắn nhìn thoáng qua là biết đây là áo của nước ngoài chỉ bán ở Thượng Hải, giá ít nhất cũng phải tám ngàn. Lưu Linh rất vui vẻ, cô trước đó còn sợ hắn không cầm vì đắt tiền.

- Ngủ tiếp đi.
Cúi đầu hôn lên mặt Lưu Linh, Vương Quốc Hoa chờ Lưu Linh lên giường mới ra ngoài.

Vừa mở cửa, Vương Quốc Hoa thấy ngay cảnh mình hy vọng. lão Lý đang đứng chờ ở cửa chính khách sạn.

Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Đến sớm vậy?
Lão Lý vội vàng nói:
- Tôi vừa tới.

Lời này không thể là thật nhưng Vương Quốc Hoa không nói phá. Hắn lên xe chờ xe chạy.
- Lão Lý, trong nhà vẫn ổn cả chứ?

- Cũng được, tổ chức giúp nhà tôi nên vợ được làm ở nhà ăn ủy ban. Trước đây còn đỡ nhưng bây giờ hai con đều lớn nên chi tiêu hơi nhiều.
Lão Lý không giấu diếm, lúc này mà nói giả nửa câu thì hậu quả thế nào cũng khó nói.

- Ồ, các cháu học có tốt không?
Vương Quốc Hoa hỏi tiếp. lão Lý vui vẻ nói:
- Hai thằng này học cũng được, đều vào được trường Nhất trung.

Kết quả cải cách giáo dục chính là làm học phí tăng cao. Vương Quốc Hoa có thể dễ dàng có kết luận lão Lý không nói dối.

Làm ở nhà ăn quận một tháng chỉ được hơn 200 đồng, lão Lý một tháng chưa đầy 400, tính ra hai vợ chồng cùng hai con trai đúng là hơi khó khăn.

Lúc xuống xe lão Lý rất tự nhiên đưa một quyển sổ mua xăng tới.
- Cái này anh cầm lấy.
Sổ này do Khương Nghĩa Quân đưa, Vương Quốc Hoa cũng không hề khách khí. Một tháng có thể dùng mấy lần chứ? Bây giờ ngồi xe cơ quan, lão Lý nếu có thì tác dụng sẽ khác. Mỗi xe một tháng có được tiền xăng dầu cố định, bây giờ có quyển sổ này thì khoản tiền đó sẽ rơi vào túi lão Lý. Đương nhiên lão Lý cũng không thể dùng xăng miễn phí hết được, vậy hơi quá.

Lão Lý còn chưa có phản ứng Vương Quốc Hoa đã lên lầu. Lái xe của Thịnh Trường Công –- Lão Mạnh đi tới thấy vậy liền cười nói:
- Lão Lý, sao thế? Hôm qua vất vả quá à?

Mọi người đều đang có ý hả hê vì lão Lý đen đủi. Lão Mạnh cũng không ngoại lệ.

Ngay khi y đang đắc ý, lão Lý vứt quyển sổ vào xe.
- Sếp cho, sau này dùng xăng sẽ đỡ hơn.
Lão Mạnh dụi mắt, ngẩn ra.