Phú Hào Siêu Sủng Tôi

Chương 9




“Làm sao vậy? Cậu biết rõ mình đang bận làm gì, không phải cố ý không đến tìm cậu” Phù Khiết bất mãn liếc mắt, sau đó giơ lên với bạn thủ lễ nói: “Cậu xem, mình còn mang theo cà phê đến cho cậu”.

“Cậu có phải là quên tình trạng hiện tại của mình không thích hợp uống cà phê không?” Quảng Nhân Nhân cười như không cười nói.

“Cậu không thể uống, chồng cũ của cậu có thể uống nha. Cậu không phải nói anh ta mỗi ngày đều uống sao?” Phù Khiết đắc chí trả lời.

“Cho nên cà phê là muốn đưa cho anh ta, không phải đưa cho mình?”

“Đưa cho cậu hay đưa cho anh ta có cái gì khác nhau? Vị tiểu thư này” Phù Khiết trừng cô một cái, “Cậu là cố ý muốn tranh cãi với mình có đúng không?”

“Đúng rồi, cậu cuối cùng cũng phát hiện ra” Quảng Nhân Nhân nhếch miệng cười cười, sau nửa ngày mới đứng đắn hỏi: “Hôm nay làm sao lại có thời gian rảnh tìm đến mình, khóa học về cà phê đã kết thúc?”

“Chưa”

“Vậy cậu sao lại có thời gian rảnh đến chỗ mình?”

“Đến đưa thiếp mời”

“Thiếp mời của ai”

Phù Khiết cười thần bí. “Mình”

Quảng Nhân Nhân cứng họng líu lưỡi trừng mắt với cô, quả thực không dám tin tưởng rằng chính mình nghe được cái gì. “Cậu nói cái gì? Cậu?” Cô dùng âm điệu cao nhất kêu lên.

“Đúng” Phù Khiết nhếch miệng cười, sau đó từ trong túi xách lấy ra một phong thư màu hồng phấn đưa cho cô. “Này, đây là chính tay mình làm, chỉ đưa cho mấy người bạn tốt, bên trong còn tràn ngập lời thành ý mời của mình, cùng với sự cám ơn cậu trong những năm gần đây, cậu chậm rãi xem, mình phải đi” Nói xong, cô phất tay, xoay người bước đi, lại bị Quảng Nhân Nhân một tay giữ chặt.

“Chờ một chút, cậu mới đến một chút mà thôi, phải đi nơi nào?” Quảng Nhân Nhân hỏi.

“Đưa thiếp mời cho những người khác”

“Khương Thừa Cực đâu? Kêu anh ta đi, cậu ở lại nói chuyện phiếm với mình”

“Hôm nay không phải ngày nghỉ, anh ấy đi làm. Hơn nữa mình đưa đều là bạn mình, anh ấy đến làm gì?” Cô cười nói, “Mình hôm khác lại đến tìm cậu nói chuyện phiếm, bye”

Rời khỏi cửa hàng hoa của Nhân Nhân, Phù Khiết đi ở trên đường, chuẩn bị đi đến bến xe bus gần đây, đi xe bus thêm hai trạm nữa. Đi đến công ty cũ, cô quyết định muốn dọa thủ trưởng sắc lang kia một cú sốc, trước kia dám trào phúng nói cô hung hãn, tuyệt đối không có người đàn ông nào dám cưới cô.

Ha ha ha, đem hắn ta dọa cho chết đi, cô hiện tại không chỉ kết hôn, chồng lại là người có nhiều tiền vừa là đại soái ca anh tuấn, trọng yếu nhất chính là, hoàn toàn nâng cô trong lòng bàn tay như trân bảo hiếm có, oa ha ha…

Ngửa mặt lên trời cười dài một hơi, trong mắt Phù Khiết tựa hồ thấy có chiếc xe máy phóng đến chỗ cô, cô phản xạ định hướng đến gần ven đường, sau một giây đồng hồ lại đột nhiên cảm giác chiếc xe máy kia tăng tốc hướng phóng tới hướng cô, sợ tới mức cô lập tức nhảy dựng lên ven đường, hữu kinh vô hiểm [1] tránh khỏi điều bất trắc này.

“Này!” Cô hướng phía sau lưng kỵ sĩ kia lớn tiếng kháng nghị, người nọ lại nghe như không thấy tiếp tục lái xe, lập tức liền biến mất không thấy bóng dáng. “Làm cái quỷ gì, lái xe như vậy! Thiếu chút nữa đụng vào người khác, ngay cả dừng lại mà nói một câu xin lỗi cũng không có? Tên khốn đáng hận!” Cô thì thào tự nói mắng, cuối cùng cũng chỉ có thể tự nhận không may mắn.

Chẳng qua là hữu kinh vô hiểm, một cọng lông cũng không tổn thương coi như là trong cái xui xẻo có may mắn, ha ha ha, cô lạc quan nghĩ.

Đi tới trước đại sảnh công ty, còn chưa bước vào cửa công ty liền thấy thủ trưởng sắc lang kia một bộ dáng muốn đi ra ngoài, cô không chút nghĩ ngợi một bước đi đến trước mặt ông ta, ngăn cản đường của ông ta.

“Đã lâu không gặp, trưởng phòng” Cô cười cùng ông ta chào hỏi.

“Cô đến làm cái gì?” Thủ trưởng sắc lang bị cô dọa đột nhiên dừng bước, lấy biểu tình căm thù trừng mắt nhìn cô hỏi.

“Đến gặp ông nha” Phù Khiết tiếp tục cười nói với lão ta. “Lâu không nhìn khuôn mặt này của trưởng phòng, thật đúng là có chút tưởng niệm nha” Bởi vì lâu lắm không gặp để có thể động thủ giáo huấn sắc lang, cho nên phá lệ tưởng niệm.

“Cô cho rằng cô nịnh bợ tôi, tôi sẽ cho cô trở về đi làm sao?” Hắn lộ ra biểu tình vênh vênh váo váo, bệ vệ nhìn cô. Oa nha nha, lão ta có bệnh sao! Nịnh bợ hắn? Lão ta lại không phải ông chủ công ty hoặc tổng tài đại nhân, chỉ là một trưởng phòng nhỏ bé mà thôi, nhưng lại là một người không có năng lực, nói chuyện chỉ biết lớn tiếng, chỉ biết vênh mặt hất hàm sai khiến nhân viên, lão ta cho rằng bằng một câu của lão, cô có thể phục chức sao?

Hay là, lão ta cho rằng cô là đứa trẻ ba tuổi dễ bị lừa như vậy? Thật sự là một tên ngu ngốc!

“Đúng rồi, không biết trưởng phòng muốn như thế nào mới bằng lòng cho tôi một cơ hội?” Cô cố ý biết thời biết thế, muốn nhìn lão ta có phản ứng gì.

“Cô đến bây giờ còn không có tìm được việc?”

“Ừ” Cô gật đầu.

“Khó trách cô lại trở về tìm tôi” Lão ta cười lạnh nói.

Khá lắm, đúng là tên không biết xấu hổ, cô có nói cô là đến tìm lão ta sao? Thật sự là chịu không nổi sự tự cho là đúng của lão ta.

“Nếu cô muốn trở về cũng không phải không có biện pháp, chẳng qua…”

“Chẳng qua cái gì?” Cô nâng cao ngữ khí làm như tò mò hỏi, muốn biết lão tiếp theo sẽ nói ra lời gì.

“Tôi muốn cô cùng tôi lên giường” hắn đột nhiên gần sát bên tai cô, dâm loạn nói.

Phù Khiết cứng đờ cả người, nắm tay nắm chặt, cho ông ta một quyền rắn chắc vào bụng, tay một nắm, cả người di chuyển, lại chạm vào vai của ông ta quật ngã, động tác liền mạch lưu loát.

“Ông là tên sắc lang ghê tởm, tên biến thái cặn bã không biết xấu hổ!” Cô tức giận lớn tiếng mắng, cũng không quản bên cạnh có bao nhiêu người xem, giận không thể át lại đá ông ta một cước, mới nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.

Thật sự là bẩn tay của cô, cô muốn chạy nhanh đi rửa tay, miễn cho hai tay của cô khi động vào sẽ thối rữa, ghê tởm chết!

Tiến vào WC rửa tay, thuận tiện sau khi vào WC đi vào văn phòng làm việc trước kia, vừa rồi trước cửa lớn công ty phát sinh chuyện kia, vậy mà đã truyền lên đây, dọa Phù Khiết một cú sốc.

“Các cậu sao lại biết?” Cô ngạc nhiên hỏi.

“Mình vừa lúc đi ngang qua thì thấy, thật sự là hả lòng hả dạ nha, ha ha…” Đồng nghiệp Lý Ái Mỹ ha ha cười to nói, những người khác cũng cười thật sự vui vẻ. “Nhưng trưởng phòng rốt cuộc nói bên tai cậu lời gì, khiến cho cậu phát điên lên vậy?” Cô tò mò hỏi.

“Ông ta cho rằng mình đến là vì xin ông ta cho mình phục chức, vậy mà dám bảo mình lên giường với ông ta” Phù Khiết nghiến răng nghiến lợi nói.

Trong văn phòng một trận xôn xao.

“Ông ta thực sự nói như vậy? Thật sự là tên đại biến thái không biết xấu hổ!”

“Cóc muốn ăn thịt thiên nga, buồn nôn muốn chết!”

“Không sai, buồn nôn muốn chết. Phù Khiết, cậu quật ngã lão ta như thế thật sự còn tiện nghi cho tên đại biến thái đó lắm!”

“Mình còn đánh cho lão một quyền, đạp cho lão một cước” Phù Khiết nói thực ra.

“Vẫn rất tiện nghi cho lão ta, cậu nên tống lão ta vào cục cảnh sát, lấy tội ngang nhiên dâm loạn tố cáo chết lão!” Lý Ái Mỹ căm phẫn trào dâng lớn tiếng nói, cô coi như là một trong những người bị thủ trưởng sắc lang hại.

“Mình mới không muốn đem thời gian lãng phí lên trên người tên đại biến thái đó, phá hỏng tâm tình tốt của mình, cùng với những điều tốt bên cạnh gần đây” Phù Khiết cong cong môi, khóe miệng sau đó lại dương lên, lộ ra nụ cười xuân phong đắc ý.

“Làm sao vậy, cậu trúng giải nhất? Vẻ mặt giấu không được ý cười” Lý Ái Mỹ hiếu kỳ hỏi

“So với trúng giải nhất còn tốt hơn”

“So với trúng giải nhất tốt hơn? Nào có chuyện gì so với có tiền từ trên trời rơi xuống tốt hơn chứ?”

“Gả cho một con rùa vàng, cậu cảm thấy thế nào?” Phù Khiết mỉm cười nói.

“Cậu? Gả cho một con rùa vàng? Cậu bị choáng váng đầu óc, hay là đang nằm mơ?” Bởi vì đây căn bản là chuyện không có khả năng phát sinh, Phù Khiết cũng không chú ý tới với đàn ông, cũng không chú ý đến cách ăn mặc của chính mình, đối với quan hệ bạn bè lại một chút hứng thú cũng không có, đừng nói có con rùa vàng nào khiến cho cô phải gả đi nha?

“Để mình xem có phát sốt hay không?” Lý Ái Mỹ nói xong làm bộ muốn sờ trán cô.

“Cậu rất quá đáng nha!” Phù Khiết cười mắng, đem tay cô đẩy xuống dưới, sau đó mới mở túi xách trên vai mình, lấy ra một cái thiếp mời đưa cho cô. Bên trong còn có một tệp thiếp mời muốn đưa cho những phòng khác, còn có người có giao tình với cô.

“Đây là cái gì?” Lý Ái Mỹ trừng mắt nhìn thiếp mời màu hồng phấn kia, hoài nghi hỏi.

“Thiếp mời của mình” Cô nhếch miệng nói.

“Gặp quỷ, mình mới không tin” Khó có thể tin kêu lên, một tay tiếp nhận thiế mời trong tay cô, tìm thấy chữ viết tên mình, trực tiếp mở nó ra xem.

Những người khác trong văn phòng nghe vậy cũng đều nhao nhao chạy tới.

“Phù Khiết, cậu muốn kết hôn? Thật hay là giả?” Có người hỏi.

“Các cậu có thể tự mình xem nha” Phù Khiết mỉm cười nói, Lý Ái Mỹ đã đem thiếp mời mở ra.

“Chúa tôi, là thật!” Lộ ra một bộ choáng váng đầu óc nói.

“Chúa tôi, chú rể quan đúng là đại soái ca nha, rất đẹp trai!”

“So với cậu cao hơn một cái đầu, dưới chân anh ta có thêm một cái ghế hay là một hộp gì sao? Hay là thật sự cao như vậy?” Nhìn thấy ảnh kết hôn trong thiếp mời, có người hỏi.

“Anh ấy cao một mét tám hai, hơn mình hai tuổi, trước mắt bên ngoài đang là chủ tịch của công ty đầu tư chứng khoán, một năm thu nhập không nhiều lắm, đại khái là hơn mười triệu mà thôi” Khóe miệng Phù Khiết khẽ nhếch, đơn giản giới thiệu vị hôn phu của mình.

Hiện trường đột nhiên một trận tĩnh mặc.

“Hơn mười triệu?” Đột nhiên có người lớn tiếng rêu rao, “Cậu đang nói đùa có đúng hay không?”

Tất cả mọi người nhìn cô, Phù Khiết chỉ nhún vai, cười nhạt không nói.

“Chúa tôi, là thật đúng hay không? Phù Khiết, cậu sao lại có số mệnh tốt như vậy, rốt cuộc đi đâu mà tìm được một đối tượng tốt như vậy? Nhanh nói cho bọn mình đi, nhanh lên!”

Vì thế, đại hội bức cung liền triển khai.

Phù Khiết bị đồng nghiệp bắt cóc tới quán đồ nướng, “Bọn cướp” yêu cầu trừ phi chính chủ nhân tự mình đến mua, nếu không tuyệt đối không để thả người

Mục đích của đoàn người đương nhiên là muốn xem mặt chú rể, xem anh có thực sự ưu tú đến cả người và thần tiên cùng phẫn nộ hay không. Chính là phi thường không khéo chính là, đêm nay Khương Thừa Cực đúng lúc có việc, không có cách nào tan ca đúng giờ, vì thế một đám người sau khi cơm no rượu say, đương nhiên là Phù Khiết ra tay mời khách, lại đem Phù Khiết cưỡng ép tới KTV, ăn uống chơi bời no đủ quyết tâm không nhìn thấy soái ca,cũng không thả người.

Chín rưỡi, Khương Thừa Cực rốt cục gọi điện thoại đến nói anh đang gần đến KTV, hỏi nhóm bọn cô đang bao phòng số bao nhiêu.

Mọi người vừa biết được việc này, toàn bộ khẩn cấp chạy xuống đại sảnh dưới lầu, chờ nghênh đón đại soái ca đang thong dong tới kia.

Năm phút qua đi, mười phút cũng qua đi, kỳ quái chính là người đã gọi điện thoại nói đã tới gần đây lại không hiểu sao không thấy xuất hiện.

“Lạc đường sao?” Có người hỏi.

“Mình đến giao lộ nhìn xem” Phù Khiết suy tư nói.

“Mình đi cùng cậu” Lý Ái Mỹ nhanh chóng nói tiếp, còn nói thêm một câu, “Đề phòng cậu chạy trốn” Trêu chọc xong cả đoàn người ha ha cười to.

Hai người cùng nhau ra khỏi KTV, Phù Khiết lấy di động ra gọi cho vị hôn phu, một bên hướng tới phía trước không xa, cùng đi đến ngã tư đường.

“Alô, anh đang ở đâu?” Điện thoại thông, cô mở miệng hỏi.

“Anh sắp đến, bãi đỗ xe gần đây đều nhiều khách quá, cho nên xe chỉ có thể đỗ ở chỗ xa một chút”

“Thì ra là thế, em tưởng anh lạc đường” Cô cười nói.

“Là tưởng, hay là hy vọng?”

“Có ý gì?”

“Hy vọng anh lạc đường, có thể không cần xuất hiện nữa”

“Vì sao nói như vậy?”

“Bởi vì vị hôn phu của em rất đẹp trai, rất ưu tú, sợ giới thiệu cho người khác biết sẽ bị họ ham muốn nha”

“Oa, loại lời này anh cũng nói được, da mặt rất dày sao?” Phù Khiết cười nói, bị lời nói đùa của anh khiến cho vui vẻ.

“Này, đừng cho là mình là người đi đường hoặc không tồn tại có được không? Vậy mà cho mình đìu hiu ở một bên, một người ở bên kia dùng điện thoại nói chuyện yêu đương. Thật sự không có suy nghĩ!” Lý Ái Mỹ dùng bả vai khẽ đụng cô một cái, cố ý lớn tiếng nói, muốn đại soái ca bên đầu kia điện thoại cũng nghe được.

Có cần ân ái như vậy hay không, rất nhanh sẽ gặp nhau, còn dùng di động ở bên kia nói chuyện yêu đương không ngừng, thực lãng phí tiền điện thoại.

“Nghe được không? Có người đang ghen tị, em chờ anh ở giao lộ, lát nữa gặp” Phù Khiết thu hồi di động, cười như không cười xoay người đối mặt với Lý Ái Mỹ, lại thấy một chiếc xe ô tô chạy nhanh đến phía sau hai người, bánh xe bên phải đột nhiên đi lên lối cho người đi bộ, sau đó trực tiếp hướng hai cô xông tới.

“Cẩn thận!” Cô lập tức bổ nhào về phía Lý Ái Mỹ, đem mình và cô cùng nhau ngã tới tường bên.

Chiếc xe như cơn gió lớn thổi qua gần như thổi lên trên da mặt cô làm nó đau nhức, Phù Khiết cảm thấy chính mình hô hấp dồn dập, tim đập kịch liệt, máu toàn thân giống như trong nháy mắt toàn vọt lên đầu mà cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt, còn có đầu gối do đụng mạnh vào vách tường mà đau đớn.

“Ái Mỹ, cậu có sao không?” Cô mở miệng hỏi, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía trước, chiếc xe kia đã rẽ qua giao lộ biến mất không thấy nữa.

“Cậu sao?” Lý Ái Mỹ trực tiếp đứng dậy, vỗ vỗ trán hỏi lại cô, cũng quay đầu nhìn về phía phương hướng chiếc xe biến mất. “Là lái xe sau khi uống rượu sao?” Giọng nói của cô mang theo sự kinh hách sợ hãi.

“Không biết, có lẽ thế” Phù Khiết thì thào nói, nhưng trong lòng lại không hiểu tại sao nổi lên một cỗ cảm giác bất an.

Lần thứ hai, đây là cô hôm nay lần thứ hai thiếu chút nữa bị xe đụng phải, việc này tỷ suất cao bao nhiêu? Hẳn là cùng với việc mua vé số trúng giải nhất cao không sai biệt lắm đi? Có lẽ cô nên đi mua vé số thử vận may, nói không chừng thật sự có thể trúng giải nhất cũng không chừng.

“Phù Khiết?” Giọng nói của Khương Thừa Cực đột nhiên vang lên.

Phù Khiết ngước nhìn lại, chỉ thấy anh cao lớn thẳng thắn đi về phía mình.

“Làm sao vậy?” Anh nhìn không chuyển mắt khuôn mặt có chút tái nhợt của cô, thần tình vẻ mặt còn có chút kinh sợ, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

“Vừa rồi có chiếc xe thiếu chút nữa đụng vào bọn em” Lý Ái Mỹ thay thế giải đáp, đem lực chú ý của đại soái ca tạm thời thu hút đến bên cô, sau đó mỉm cười tự giới thiệu, “Chào anh, em là đồng nghiệp của Phù Khiết, Lý Ái Mỹ”

“Chào, anh là vị hôn phu của Phù Khiết, Khương Thừa Cực. Rất vui vì biết em” Anh lịch sự hướng về cô gật đầu ân cần thăm hỏi, sau đó lập tức trở về vấn đề chính. “Em nói có chiếc xe thiếu chút nữa đụng phải các em?”

“Đúng, nó còn lấn sang đường người đi bộ! Tài xế chắc là say rượu” Lý Ái Mỹ đoán.

“Có bị thương không?” Khương Thừa Cực hỏi cô, ánh mắt lại nhìn về phía Phù Khiết, vùng giữa lông mày do lo lắng mà nhíu chặt lại.

Phù Khiết lắc đầu, trọng tâm cơ thể có chút đổi từ chân trái tới chân phải, lại nhịn không được do đau đớn ở chân đột nhiên truyền đến mà khẽ “A” một tiếng, giơ tay ra nắm lấy cánh tay anh.

“Làm sao vậy?” Khương Thừa Cực vội hỏi.

“Chân của em…”

Lời cô nói còn chưa dứt, anh đã vội ngồi xổm xuống kiểm tra hai chân cô, sau đó dưới ánh sáng đèn đường, liếc mắt liền thấy đầu gối cô đang chảy máu.

“Em chảy máu!” Những lời này ẩn nhẫn trong lòng hừng hực lửa giận, có loại cảm giác muốn bắt lấy tên hại cô bị thương băm thây vạn đoạn.

Phù Khiết cúi đầu nhìn đầu gối đang chảy máu của mình, khó trách cô lại có cảm giác đau đớn.

“Vẫn tốt lắm, chỉ là xước da mà thôi, về nhà bôi thuốc là được. A!” Cô vừa mới nói xong, cả người lại đột nhiên bị Khương Thừa Cực nhẹ nhàng ôm lên, dọa cô một cú sốc.

“Không được” Anh nói.

“Không được cái gì? Nhanh thả em xuống” Cô có chút giãy dụa nói. Ái Mỹ ở bên cạnh anh không nhìn thấy sao? Tùy ý ôm cô như vậy.

“Vết thương phải được khử trùng, băng bó” Anh kiên định tỏ rõ thái độ.

“Chỉ là vết thương nhỏ, hơn nữa tất cả mọi người đang chờ chúng ta!”

“Muốn đi bệnh viện, hay là hiệu thuốc gần đây, cho em lựa chọn” Ngữ khí của anh kiên định không cho cô bác bỏ. “Ác bá” Cô trừng mắt nói.

“Đi bệnh viện sao?” Anh bất vi sở động [2] hỏi lại.

“Không cần!”

“Vậy là hiệu thuốc!” Khương Thừa Cực gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó quay đầu nhìn về phía Lý Ái Mỹ bên cạnh thản nhiên nói: “Xin lỗi, phiền em đi về nói trước với mọi người một tiếng, bọn anh phải đi trước. Cám ơn em”

Nói xong, anh ôm Phù Khiết xoay người đi, đi ra giao lộ, anh nhớ rõ vừa rồi đi trên đường có nhìn thấy một hiệu thuốc, ở đó hẳn là có mọi thứ cần thiết.

Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Lý Ái Mỹ đứng tại chỗ ngây như gà gỗ bất tri bất giác tán thưởng ra tiếng.

“Oa, rất rất rất rất đẹp trai!”

Thật sự khiến người khác hâm mộ nha!

Mục đích của đoàn người thật ra chính là muốn gặp mặt Khương Thừa Cực, xác định Phù Khiết nói muốn kết hôn, cùng với việc có vị hôn phu ưu tú thực sự không phải đang nói đùa, sau đó nhân cơ hội thuận tiện đùa Phù Khiết một chút mà thôi, cho nên, sau khi bọn họ tới KTV, không đến nửa giờ liền tính tiền, đều tự mình về nhà.

Anh đỗ xe ở bến đỗ bên cạnh KTV, cho nên bọn họ tiện đường tới chỗ Khương Thừa Cực đỗ xe.

“Xin lỗi” Sau khi lên xe, Phù Khiết lập tức vì anh làm việc mệt mỏi một ngày, còn muốn anh đến gặp bạn mình, mở miệng giải thích.

“Em là nên xin lỗi mình”

“Hả?” Cô sững sờ, không nghĩ tới anh lại nói như vậy.

“Vậy mà khiến cho mình bị thương”

“Hả?” Cô lại sững sờ, hóa ra bọn họ đang “ông nói gà bà nói vịt”

“Em là vì sau khi anh làm việc mệt mỏi một ngày, còn gọi anh ra ngoài nên mới giải thích” Cô nói.

“Việc này không có gì cần giải thích, trái lại với bản lĩnh của em, em sao lại khiến cho mình bị thương như thế, em phải giải thích với anh chứ?” Anh nghiêm trang yêu cầu. Nghĩ đến trên làn da trắng nõn của cô sẽ lưu lại vết sẹo, anh lại tức giận.

“Please, đây không phải lỗi của em. Hơn nữa, em vì sao phải giải thích với anh?” Người bị thương là cô, chứ không phải là anh.

“Em hại vị hôn thê của anh bị thương”

Phù Khiết ngẩn ngơ, có điểm dở khóc dở cười.

“Vị hôn thê của anh chính là em” Cô hảo tâm nhắc nhở anh.

“Cho nên, em làm ơn cẩn thận một chút, bảo trọng cho anh được không? Honey!” Khương Thừa Cực bất đắc dĩ thở dài, đưa tay chạm vào mười đầu ngón tay cô, sau đó đem tay của cô lên môi hôn một cái.

“Em đã rất cẩn thận rồi. Hôm nay liên tiếp hai lần ngoài ý muốn chỉ bị thương ở đầu gối mà thôi” Cô nói với anh.

“Liên tiếp hai lần? Chuyện gì đã sảy ra?!” Khương Thừa Cực cả người cứng đờ, bỗng nhiên trầm giọng hỏi.

Phù Khiết đơn giản đem buổi chiều thiếu chút nữa bị xe máy đụng phải, cùng chuyện vừa rồi nói lại một lần.

“Một ngày liên tiếp hai lần tỷ suất cao bao nhiêu? Việc này so với trúng vé số còn cao hơn, dừng lại mua vé số đi, có thể trúng giải nhất đó” Cô cười nói.

Khương Thừa Cực một chút cũng cười không được.

“Em không cảm thấy là chuyện này có điểm không bình thường sao?” Anh nhíu chặt mày chỉ ra trọng điểm.

Phù Khiết gật gật đầu. “Em có nghĩ tới, nhưng mà em gần đây không đắc tội với ai, cũng không có thời gian xen vào việc của người khác, cho nên đơn giản chính là việc ngoài ý muốn, không có khả năng nhằm vào em mà đến” Cô kết luận nói, vẻ mặt biểu tình như kiến quái bất quái [3].

“Nghe cách nói của em, loại chuyện này trước kia cũng từng xảy ra?” Khương Thừa Cực nhịn không được díp mắt hỏi.

“Hả? Ha ha ha…” Phù Khiết nhất thời cười ra tiếng.

Khương Thừa Cực nhịn không được lại thở dài một hơi.

“Honey, anh xin em mộ chuyện có được không? Cẩn thận một chút” Anh thở dài cầu xin nói.

“Em còn tưởng rằng anh lại bảo em bớt lo chuyện của người khác” Phù Khiết nắm chặt tay anh, khi anh nhìn về phía cô thì mỉm cười với anh.

“Anh không muốn thay đổi em, cũng không muốn hạn chế em” Anh chính là thích cô như vậy, làm sao lại thay đổi cô đây? “Nhưng mà em cũng phải đồng ý với em, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải nói với anh, không được giấu diếm chút nào”.

Anh yêu cầu! Không, thỉnh cầu nói.

Đáy lòng Phù Khiết ngọt ngào, thật sự không biết nên cám ơn anh sao lại dung túng mình như thế, chỉ có thể dịu dàng nhận lời.

“Được, em đồng ý”

“Bất kể sảy ra chuyện gì?”

“Bất kể sảy ra chuyện gì” Mười ngón tay hai người nắm chặt lại, kiên định không thay đổi.

Chú thích:

Hữu kinh vô hiểm [1]: 有惊无险 – Yǒu jīng wú xiǎn – bị đe dọa, nguy hiểm nhưng không có có thương tổn gì.

Bất vi sở động [2]: Không có hành động nào.

Kiến quái bất quái [3]: 见怪不怪 – jian guài bù guài – chỉ sự không quá kỳ lạ khi có chuyện bất ngờ sảy ra.