Phu Quân Của Giáo Chủ

Chương 23: Kết thúc (3)




Mặc Huyền Cốc thực sự là một nơi tiên cảnh chốn nhân gian, trong cốc có hột hồ sen nhỏ chen chúc hoa. Cạnh hồ sen là căn nhà lá nhỏ, nơi hai mẹ con Uyển Uyển sống. Gần đó có một cánh rừng trúc nhỏ, nơi mà Hạo Vương kia sinh sống, hắn cũng chưa từng đặt chân sang đó.

Ở lại trong cốc, Vô Tình lo bữa ăn cho hai mẹ con họ, chăm sóc, dạy dỗ Thiên Ân. Lúc đầu, đứa nhỏ này còn có chút dè dặt với hắn. Nhưng một tháng trôi qua, vị trí của Vô Tình trong lòng Thiên Ân có chút thay đổi. Trẻ con thay đổi tình cảm có thể thấy được, nhưng người lớn thì chẳng có chút phản ứng gì. Thái độ của Uyển Uyển với hắn vẫn hững hờ như thế, nàng vẫn tiếp nhận những gì hắn làm cho nàng. Từ việc xung phong trở thành đầu bếp, đến việc quét dọn nhà cửa, chăm sóc hài tử. Nàng tiếp nhận hết sức tự nhiên cứ như là vị trí ấy vốn dĩ chính là của hắn. Nhưng tình cảm, của nàng với hắn vẫn thế, vẫn hết sức hững hờ.

Trước nhà bọn họ có một vườn củ cải, Uyển Uyển rất hay ra đó tưới nước cho chúng một cách cẩn thận. Trong nhà tranh bài trí khá đơn giản, chỉ có một chiếc bàn ăn, vài cái ghế, một chiếc giường, một giá sách chất đầy những cuốn cổ Ngôn.

Thường ngày ngoài việc chăm sóc củ cải(akiaki : củ cài này chị vương phi trồng nấu canh lúc ở đây), đọc cổ ngôn thì hầu như Uyển Uyển chỉ ngủ. Thỉnh Thoảng nàng còn cùng tên Hạo Quân Viễn kia uống trà thưởng hoa hay chơi cờ.

Vô Tình nghiến chặt răng, giận tím mặt nhìn Uyển Uyển cùng Hạo Quân Viễn kia. Nàng thường chẳng nói gì nhiều cùng hắn, thế nhưng lại cười nói vui vẻ cùng tên họ Hạo kia.

Ở chiếc bàn đá sát bờ hồ, Uyển Uyển và Hạo Quân Viễn đang đấu cờ

- Uyển nhi, muội đừng quên mắt ta đã bình phục, đừng có mà ăn gian như thế….Quân Viễn phe phẩy quạt mỉm cười nói.

- Không vui chút nào, huynh là ca ca không thể nhường muội một chút sao? Uyển Uyển mất hứng phụng phịu.

- Thực hết cách với muội mà…Quân Viễn thở dài…Hắn lại nhìn về phía ngôi nhà tranh, sau đó lại nhìn ngó xung quanh.

- Uyển nhi, sao hai ngày nay ta không thấy tiểu Sát. Giọng Quân Viễn có chút ngập ngừng ngượng nghịu bối rồi.

- Sao…muội cũng không gặp nàng ấy hai ngày nay cứ tưởng nàng ấy ở chỗ huynh….Uyển Uyển kinh ngạc nói. Nàng thực sự quên mất tiêu nều hắn không nhắc chắc nàng cũng không nghĩ ra có gì đó kỳ lạ.

- Muội nói sao…Hôm trước ta còn kêu nàng ấy đem vài món ăn nhẹ cho muội, nàng ấy đi rồi không thấy quay lại. Ta cứ tưởng nàng ấy ở bên này, cùng muội ăn cơm của phu quân muội nấu. Quân Viễn hoảng hốt nói…giọng nói mang đầy vẻ lo lắng hoang mang…

- Cả tháng nay ta đâu có gặp Tiểu Sát, ta còn tưởng nàng ấy còn ở chỗ huynh….Uyển Uyển cũng bắt đầu lo lắng…Rồi nàng giật mình nhớ ra.

- Hôm Huynh sai Tiểu Sát đem thức ăn sang là khi nào? Uyển Uyển cũng tỏ ra sợ hãi không thôi…không phải Tiểu Sát tình cờ nghe nàng và Vô Tình nói chuyện hôm đó chứ…Nếu Thật vậy thì thật thảm…

- Là giờ mùi( 1-3h chiều) ta biết trưa đó muội sẽ ngủ thông trưa, nên làm chút cao điểm bảo Tiểu Sát mang qua. Từ lúc đó đến giờ không thấy nàng ấy trở về…Hắn muốn sang hỏi lại cảm thấy ngại, có phải nàng ấy biết mắt hắn hồi phục, nên không đến nữa. Hôm nay sở dĩ sang so cờ cùng Uyển Uyển, nhưng mục đích chính là muốn gặp Tiểu Sát.

- Hạo ca ca, xin lỗi muội nghĩ Tiểu Sát hẳn đã hiểu lầm….Vô Tình có từng hỏi muội thích huynh phải không…muội đã không phủ nhận…Muội nghĩ Tiểu Sát hẳn là nghe thấy….Uyển Uyển ngập ngừng đầy áy náy…

- Hừm…muội hại chết ta rồi Uyển nhi à…Quân Viễn luống cuống như ngồi trên lửa vội vàng rời khỏi. Nhưng bước chân hắn nhanh chóng bị Vô Tình chặn lại ép sát Hạo Quân Viễn vào núi đá gần đó sắc mặt Vô Tình trầm đến cực điểm. Hai khớp hàm nghiến chặt khó khăn rít lên trong giận dữ.

- Là bởi vì nàng có nhi tử cùng ta nên ngươi mới không trân trọng nàng?. Có nàng rồi còn quan tâm nữ nhân khác? Khi nói ra những lời này, trái tim Vô Tình đau đớn tựa vạn tiễn xuyên thấu. Hắn biết tình cảm của nàng thuộc về một nam nhân khác, nhưng thừa nhận việc này thực sự đau đớn biết bao nhiêu.

Hạo Quân Viễn thở dài một hơi, hắn liếc mắt sang Uyển Uyển đang khinh ngạc, trợn tròn mắt , miệng há to mỉm cười môt cái. Rồi sau đó hắn quay đầu nhìn kẻ đang tức giận đến mờ hết lý trí kia lai hỏi một câu.

- Nếu ta nói chỉ cần ngươi rời khỏi đây, vĩnh viễn rời khỏi nàng, thề cả đời sẽ không gặp lại nữa. Ta sẽ yêu thương mình nàng, gạt bỏ hết thảy nữ nhân khác, chỉ có một mình nàng. Ngươi thấy thế nào? Ánh mắt hắn chứa ý cười nhìn Vô Tình xem biểu hiện của tên ngốc này.

Cánh tay đang siết lấy chặt cổ Quân Viễn chợt run lợi hại, run đến mức không thể cầm lấy vạt áo hắn nữa. Cánh môi đã vương tia máu nay càng rõ ràng hơn trước. Khuôn mặt rám nắng gió sương của hắn trắng như tờ giấy, khiến mái tóc bạc được che giấu khéo léo bằng Tử Tinh Anh hiện rõ hơn trong nắng chiều. Uyển Uyển không biết phóng đến bên hắn từ lúc nào, nàng vươn tay bắt lấy những sợt tóc của hắn lắp bắp kinh hãi

- Tóc của chàng….Nàng lắp bắp không thôi…đôi tay trở nên run rẩy. Lúc này Vô Tình mới bừng tỉnh. Giận dữ khiến hắn quên béng mất việc vận khí giữ dược tính của Tử Tinh Anh nên….

Tử Tinh Anh là một loại dược liệu Dịch dung cao siêu,Diệu Thủ Thần y đưa cho hắn, bắt hắn dùng để đổi màu tóc. Thế nhưng chỉ cần một giây bất cẩn, không điều hòa khí tức, tác dụng dịch dung kia của nó sẽ mất trong nháy mắt. Khi nghe hắn sẽ đến đây trấn thủ nơi này,lão cứ đi theo ký kèo, bắt hắn dùng nó để giữ màu tóc đen như mọi người. Giờ khi ngẫm lại, lẽ nào lão ta biết Uyển Uyển chưa chết.

Đôi mắt Vô Tình trở nên sâu hút, hắn lùi lại, tránh xa tay nàng, quay người định rời khỏi lại nghe tiếng quát của Uyển Uyển từ phía sau, bước chân khựng lại.

- Đoạn Vô Tình, chàng đứng lại cho thiếp….Chàng dám bỏ đi thì đừng hòng gặp lại mẹ con thiếp nữa đó…Bước chân Vô tình trở nên cứng đờ giữa không trung, hít một hơi thật sâu hắn quay lại nhìn nàng. Lệ nàng đã rơi đầy khuôn mặt, tiếng khóc trở nên đứt quãng khiến hắn đau lòng. Hạo Quân Viễn thấy hai vợ chồng nhà người ta diễn cảnh trùng phùng,lặng lẽ rời đi lại bị Vô tình quát

- Ngươi đứng lại đó, muốn bỏ trốn sao…còn chưa nói rõ ràng mà…

- Liên quan gì đến huynh ấy? Uyển Uyển bực mình gắt lên…

- Chẳng phải nàng thích hắn ta sao…phải nói rõ ràng hắn mới được đi chứ…Vô Tình cũng gắt lên không thua kém…

- Tên chết tiệt,….Ngu ngốc chàng…Uyển Uyển tức giận nhào vào lòng hắn vừa đánh vừa mắng….Sao hắn có thể ngốc như vậy….ngốc đến khiến người ta bực mình. Bàn tay nàng dùng sức đánh vào ngực hắn, khiến hắn khẽ nhíu mày than nhẹ một tiếng. Uyển Uyển ngay lập tức dừng động tác,nắm tay kéo vạt áo hắn mở ra xem. Ngực trái hắn cuốn một cuộn băng trắng dày, trên đó có chút vết máu loang ẩm ướt. Vô Tìnhđưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ đang tìm cách tháo lớp băng kia ra của nàng.

- Đừng xem, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không việc gì.

- Không việc gì mà máu thấm ướt băng sao? Nói, xảy ra việc gì? Uyển Uyển mang bộ dáng cọp mẹ trừng mắt với hắn. Vô Tình thở dài nhẹ giọng nói

- Ta bị tập kích, là sat thủ của Siêm Quốc phái đến….

- Vì sao để bi thương…Chẳng phải chàng có Đoạt Mệnh Thất Hồn sao? Đối phương hẳn không có cơ hội thương tổn chàng….Uyền Uyển cả giận truy hỏi…

- Lúc đó ta tưởng nàng đã chết, không còn thiết tha với cuộc sống.Nhưng sinh mệnh là do cha mẹ ban cho, ta không thể vứt bỏ nó mà đi theo nàng, sẽ mang tội bất hiếu. Sống những ngày không có nàng, quả thật rất khó khăn. Khi sát thủ tập kích,ta đã nghĩ, nếu hắn có thể giúp ta đến bên cạnh nàng thì thật tốt. Cứ thế,ta nhận một kiếm của hắn, nhưng tên chết tiệt kia lại quá ngu ngốc, cư nhiên ngắm đâm chẳng chuẩn xác gì. Diệu Thủ nói, còn cách tim đến hai thốn(hai khoát ngón tay). Nằm trên giường bệnh hai tháng trời,ruốt cuộc ta vẫn còn sống.

Trên môi Vô Tình là nụ cười nhạt, hắn kể cho nàng nghe mà trong giọng nói không nghe ra vui buồn, cứ như đang kể một câu chuyện xưa, chẳng liên quan gì đến hắn. Lệ rơi càng nhiều hơn .Uyển Uyển vùi mặt vào lòng hắn khóc, nàng thật sự không thể ngờ rằng, hắn lại tàn nhẫn với bản thân mình như thế, chỉ vì nàng.

- Đồ ngốc tim ta vốn dĩ khác người ta…nó năm bên phải…sao chàng có thể ngu ngốc như vậy chưa điều tra kỹ liền nghĩ ta chết rồi…Uyển Uyển tức giận nghẹn ngào nhưng ngay sau đó nàng chợt nhớ ra, điều nay đâu phải ai cũng biết.

- Nàng khi nào thì nhớ lại ta…Vô Tình trầm giọng hỏi…

- Ta vốn không có uống cỏ Vong Ưu kia…Uyển Uyển lườm hắn một cái sau đó lại quay sang nghiêm túc hỏi hắn

- Chàng yêu ta sao? Giờ thì nàng không còn sợ hỏi hắn câu này rồi.

- Ừ…yêu đến cảm thấy hít thở cũng khó khăn khi nàng chết. Giọng Vô Tình trầm trầm âu yếm, hắn vươn tay vuốt tóc người con gái trong lòng, chỉ sợ đây là một giấc mộng đẹp.

- Vậy vì sao cứ hay gọi ta là yêu nữ…Uyển Uyển níu lấy vật áo hắn nỉ non, nàng thưc sự bất mãn với hai từ yêu nữ kia của hắn ngày đó.

- Bởi nàng vốn là một nữ nhân Yêu nghiệt, nhiễu loạn lòng ta. Nhìn thấy nàng, trái tim ta không thể đập an ổn trong lồng ngực. Vô Tình thở dài nói, có phải vì hắn ngu ngốc không biết biểu đạt tình ý qua lời nói, đã khiến cho hắn và nàng phải dằn vặt nhau nhiều như thế.

- Nàng…Yêu ta nhiều hơn,….. hay yêu Hạo Vương kia nhiều hơn? Vô Tình cuối cùng cũng đặt câu hỏi khiến hắn canh cánh bấy lâu trong lòng.

- Đồ ngốc, Thiếp chưa từng yêu Hạo ca ca. Huynh ấy từng cứu mạng thiếp hai lần, với thiếp huynh ấy vừa là ân nhân, vừa như huynh trưởng trong nhà. Huynh ấy có lẽ cũng chỉ xem thiếp như muội muội mà đối đãi…Giữa thiếp và huynh ấy chưa từng có gì xa hơn tình cảm huynh muội. Uyển Uyển bật cười Vô Tình ngu ngốc, chàng ghen với một người chưa bao giờ là tình địch của mình.

- Đừng rời xa ta nữa…Vô Tình ôm thật chặt Uyển Uyển trầm giọng nói

- Ta, nàng, và con gái chúng ta cả ba sẽ không tách rời nữa được không? Uyển Uyển nghẹo cổ lên nhìn Vô Tình rồi nói như tiếng muỗi kêu

- Thiên Ân là con trai…Nói rồi mặt nàng cúi gằm đỏ rực…

- Con trai…Nàng rõ ràng để nó mặc y phục của nữ nhi….

- Nó là y phục khi thiếp còn bé…thiếp thấy chúng còn mới…Ngũ Độc giáo lại cấm nam nhân….Giọng nàng ngày một nhỏ hơn nữa. Thật ra tất cả chỉ là cái cớ…..Cũng là bởi nàng tức giận Vô Tình, nên muốn dồn tức giận lên nhi tử của hắn một chút… Chỉ một lòng nghĩ đến vẻ mặt thối của hắn khi nàng dẫn con trai hắn đến trước mặt hắn,sẽ vui đến thế nào. Nàng luôn tưởng tượng ra một ngày như thế. Uyển Uyển dấu nhẹm khuôn mặt xấu xa kia của mình, sợ hắn biết được.

- Nàng cũng thật hồ đồ…nếu sau khi lớn lên Thiên Ân biết được sự thật thì làm sao? Lại nói với bộ dáng nó hiện giờ nếu chuyển sang thích nam nhân thì làm thế nào…..Vô Tình lại tiếp tục lên lớp thê tử dù lớn tuổi, nhưng đầu óc vẫn thua trẻ con của hắn.

- Còn không phải tại chàng sao…ô…ô..giờ còn trách thiếp….ô.. ô…ô…Uyển Uyển cố gào thật lớn, đem theo oán giận bao năm qua của nàng, phát ra hết trong một lần.

- Thôi được rồi…là ta sai..ta sai…Vô Tình thấy nàng khóc đến tím cả mặt, hơi thở khó khắn khiến hắn đau lòng,đành cúi đầu nhận sai.

- Nàng thích cho nhi tử mặc gì thì tùy nàng, như thế được chưa….Đến lúc này Uyển Uyển mới ngừng khóc giọng nói khán khàn đứt quãng…

- Không…lần này chàng lại sai rồi…chàng phải kiên quyết bắt thiếp nhận sai chứ. Vì lần này thiếp làm sai rồi mà….

- Ừ ta biết rồi nương tử đại nhân. Ta lại sai mất rồi…

Vô Tình mỉm cười vuốt tóc thê tử. Hai người cứ thế ở trong vòng tay ấm áp của đối phương. Dưới ánh chiều tà trong Mặc huyển Cốc không nhiễm chút bụi trần,không tranh giành với nhân gian. Họ như một cặp thần tiên sống nơi tiên cảnh.Nhìn bọn họ lúc này, nào có ai biết được, họ từng trải qua sinh ly tử biệt, còn suýt chút nữa vĩnh viễn để tuột mất đối phương khỏi vòng tay mình.

****Toàn văn Hoàn****