Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 102: Con gái Thích gia (2)




Editor: mèomỡ

Thích Vi là nữ tử hoạt bát thiện lương, không có tâm cơ gì, lần đầu gặp mặt lại coi Cầu Mộ Quân như tỷ muội tốt, có cái gì nói cái đó, làm cho nàng có chút áy náy.

Áy náy vì tất cả đều là kế hoạch của nàng, việc vừa rồi là nàng cố ý tạo ra một cuộc gặp gỡ bất ngờ, Thích Vi chính là công cụ bị nàng lợi dụng.

Khi nào thì nàng lại trở thành người như thế. Cầu Mộ Quân âm thầm quyết định, ngoại trừ lợi dụng Thích Vi tiếp cận Thích gia, tiếp cận những người khác, nàng nhất định không làm chuyện thương tổn đến nàng ấy.

“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ có biết vì sao muội uống trà ở đây không?” Thích Vi đột nhiên hỏi.

Cầu Mộ Quân nói:“Không phải muội nói trà nơi này rất ngon sao?”

“Đúng là vậy, nhưng mà muội đến nơi này uống là vì đợi buổi diễn ở đây mở màn. Muội thích nhất xem diễn xướng ở đây, có rất nhiều vở mới, không giống nơi khác, mỗi ngày đều là “Tinh trung đền nợ nước”, “Tần Hương Liên” gì gì đó, nhìn đến phát chán. Mộ Quân tỷ tỷ, không bằng tỷ cùng xem với muội đi!” Thích Vi nói.

Cầu Mộ Quân gật gật đầu nói:“Tốt, dù sao cũng lâu rồi tỷ rồi không nghe diễn xướng, trước kia cũng chỉ đi theo mẹ tỷ, bà chỉ thích xem mấy vở muội vừa nói, bắt tỷ xem cùng rất nhiều lần.”

“Ha ha!” Thích Vi cười nói:“Chúng ta uống trà xong phải xuống dưới kia giành chỗ!”

Trong chốc lát, hai người đến dưới lầu, ngồi ở hàng đầu, vị trí khác lục tục có người ngồi, hình như đều là đến xem diễn.

Chờ bàn chung quanh đều có người ngồi, một tiếng la vang, diễn cũng mở màn.

Quả nhiên giống Thích Vi nói là vở mới, trước kia nàng chưa từng xem, thấy vậy cũng bắt đầu chú ý.

Ban đầu là một lão sinh(1) đi ra xướng trong chốc lát, tiếp theo là một chính đán(2), sau đó lại là một hoa đán(3), lớn mật mạnh mẽ, giọng tốt, hoá trang cũng thật đẹp.

“Mau mau mau, Mộ Quân tỷ tỷ mau nhìn, tiểu sinh (4) này thật đẹp, Trương Khả Y! Là người muội thích nhất!” Thích Vi chỉ vào tiểu sinh áo trắng mới ra nói.

Cầu Mộ Quân nói:“Nhưng tỷ lại cảm thấy nha hoàn vừa rồi làm cho người ta yêu thích.”

Không ngờ Thích Vi xuy một tiếng, nói:“Cái gì mà khiến người ta thích, cũng chả có gì lợi hại!”

Cầu Mộ Quân kỳ lạ nói:“Không thể nào? Nhìn hoá trang của nàng là người tốt mà!”

“Không phải, ý muội nói bản nhân nàng ta --” Thích Vi tiến đến nàng bên tai nói:“Nàng không chuyên tâm hát hí khúc mà ngày ngày bám lấy Nhị ca muội muốn này muốn nọ, còn muốn Nhị ca muội lấy nàng. Tuy rằng Nhị ca muội không phải người tốt, nhưng cũng không thể bị nàng làm hỏng chứ!” Thích Vi nói, lại liếc hoa đán trên đài một cái.

“Nàng cùng Nhị ca muội......” Cầu Mộ Quân nghĩ rằng, ca ca Thích Vi là công tử của Đại Tư Không, sao có thể ở cùng con hát? Mà vừa rồi Thích Vi nói Nhị ca nàng không phải người tốt gì, phỏng chừng Nhị ca nàng là kẻ không học vấn, không nghề nghiệp ăn chơi trác táng.

“Thật ra thì nàng ta cũng rất ngốc, cũng không nghĩ lại xem Nhị ca muội là loại người nào, con hát, nữ tử thanh lâu, thậm chí là tiểu thư cô nương trong sạch huynh ấy đều trêu chọc qua. Loại người giống huynh ấy làm sao có thể thật tình thích mình nàng, thật sự là rất ngốc!” Thích Vi lại ghé sát vào nàng nói, vừa khéo giống phán đoán của nàng về Thích nhị công tử.

Cầu Mộ Quân cười cười, nói:“Có lẽ, nàng cũng không muốn thế, chẳng qua rất muốn tìm một người có thể dựa vào thôi.”

Xem diễn xong, cũng không còn sớm, Cầu Mộ Quân đang nghĩ nên trở về nhà, Thích Vi đã nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, muội đưa tỷ về, làm bảo tiêu của tỷ, miễn cho có người nhìn thấy tỷ đi một mình, trêu trọc tỷ.”

Cầu Mộ Quân nhịn không được cười lên một tiếng, nói:“Tỷ không sợ, tỷ bây giờ rất tự do, muốn làm gì thì làm.” Nàng bây giờ không thể so với tiểu thư khuê các, lúc nào cũng bị người chú ý, thanh danh cũng không tốt, chẳng phải sợ bị người ta đàm tiếu.

Không ngờ Thích Vi lại nói:“Tỷ nói cũng đúng, muội bướng bỉnh một chút mẹ đã nói đến lúc đó ở nhà làm gái lỡ thì không có người muốn. Nếu muội cũng giống tỷ, vậy bà sẽ không có lý do nói muội nữa. Vậy muội cũng đi tìm thái giám gả mấy ngày, sau đó để cho hắn bỏ muội, muội lại có thể về nhà tự do tự tại chơi đùa.”

Cầu Mộ Quân cười cười, cùng nàng đi ra quán trà. Thích Vi đi cùng nàng, Cầu Mộ Quân nói: “Muội tiễn tỷ về, chính mình trở về muộn thì làm sao bây giờ?”

Thích Vi không thèm lo lắng nói:“Yên tâm, có khi trời sắp tối rồi muội mới trở về cơ! Lâu ngày cha mẹ muội cũng không thèm nói gì nữa, chỉ cần muội trở về trước lúc trời tối là được, tỷ xem mặt trời còn cao như vậy, muội còn rất nhiều thời gian!”

Cầu Mộ Quân nói:“Vậy cha mẹ muội đối với muội thật đúng là quá tốt, cha tỷ dù thế nào cũng sẽ không cho phép tỷ ra ngoài quá lâu!”

Thích Vi làm mặt ngáo ộp nói:“Cái này còn phải cảm tạ Nhị ca muội, chính bởi vì huynh ấy rất không có tiền đồ, rất không nghe lời cha mẹ muội, mới khiến cho muội được tự do như vậy. Tuy rằng muội không đoan trang nhàn tĩnh, nhưng chỉ cần bọn họ so sánh muội cùng Nhị ca, liền cảm thấy muội thật tốt, thật ngoan ngoãn!”

Cầu Mộ Quân lại bị nàng trêu trọc nở nụ cười, nghĩ rằng nếu theo như lời nàng nói, Nhị ca nàng hẳn là người quá mức vô pháp vô thiên!*

*Vô pháp vô thiên [无法无天]: “Pháp” là “luật pháp” (“mẫu mực”), “thiên” là “trời”. Cả câu tạm hiểu “Không có luật pháp (mẫu mực), coi trời bằng vung”.

Đến trước cửa Cầu phủ, Thích Vi nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, ngày mai tỷ lại ra ngoài chơi được không, muội đưa tỷ đi đến một chỗ uống cháo lá sen, rất ngon!”

Lúc này Cầu Mộ Quân thấy được bóng dáng Công chúa Sanh Dung trên người nàng, dường như các nàng đều là người yêu mới mẻ, chẳng qua Công chúa Sanh Dung to gan hơn nàng một chút, cũng không nhu thuận đáng yêu giống nàng, mà hơn một phần tùy hứng. Nàng cười nói:“Được, dù sao tỷ cũng không có việc gì làm, cũng chưa được uống qua cháo lá sen!”

“Vậy ngày mai muội ở trên lầu quán trà hôm nay chờ tỷ!” Thích Vi vui vẻ nói.

Cầu Mộ Quân gật gật đầu nói:“Vi Vi có muốn vào nhà tỷ ngồi một lát không?

Thích Vi vội xua tay nói:“Không được không được, thấy cha và mẹ tỷ lại phải khom người vấn an, giả dạng tri thư đạt lễ**, mệt chết.”

[**] Tri thư, đạt lễ (知書達禮) có nghĩa là phải học rộng và cư xử đúng lễ nghi

Cầu Mộ Quân bị bộ dáng như sắp ra trận giết địch kia của nàng chọc nở nụ cười, nói:“Được rồi, vậy thì không đi, muội đi về trước đi. Về nhà sớm một chút, đừng làm cho cha mẹ muội lo lắng.”

“Được rồi được rồi, tỷ đi vào muội sẽ đi, muội sẽ không la cà, lập tức trở về!” Thích Vi nói xong, đẩy nàng vào Cầu phủ

(1), (2),(3),(4): Kinh kịch (京劇/京剧) hay kinh hí (京戲/京戏)là một thể loại ca kịch của Trung Quốc. Ban đầu nghệ thuật diễn tuồng sân khấu của Trung Hoa cổ được gọi là ca kịch hay hí kịch là một thể loại diễn tuồng bao gồm ca múa (ngâm khúc kèm theo nghệ thuật vũ đạo), thậm chí có cả các loại tạp kĩ pha trộn như kể chuyện, các màn nhào lộn, xiếc, diễn hoạt kê (tiếu lâm khôi hài), đối thoại trào lộng và võ thuật.

Các vai nam trong kinh kịch gọi là "sinh" 生 (giống như kép trong sân khấu truyền thống Việt Nam) được phân thành: lão sinh 老生, tiểu sinh 小生 và võ sinh 武生.

"Lão sinh" là những nhân vật lão (từ trung niên trở lên), nên phải đeo râu giả, vì vậy còn gọi là "tu sinh" 須生 (tu nghĩa là râu). Trình Trường Canh - người sáng lập nên kinh kịch cũng là người diễn vai lão sinh nổi tiếng.

"Tiểu sinh" chỉ những vai nam thanh niên, lại chia nhỏ ra gồm: cân sinh 巾生 (đội khăn mền, thiên về văn); trĩ vĩ sinh 雉尾生 (đội mũ cắm lông đuôi trĩ, thiên về võ); cùng sinh 窮生 (nhân vật bần hàn, mặc áo vá); quan sinh 官生 (những vị quan trẻ, mặc quan phục).

Các vai nữ trong kinh kịch được gọi là "đán" 旦 (giống như đào trong sân khấu truyền thống Việt Nam). Theo tuổi tác người ta phân ra "lão đán" 老旦 và "tiểu đán" 小旦; theo tính cách nhân vật lại phân ra "thanh y" 青衣và "hoa đán" 花旦, theo võ công phân ra: "võ đán" 武旦 và "đao mã đán" 刀馬旦.

"Hoa đán" chỉ những nhân vật nữ đanh đá, mạnh mẽ hoặc phóng đãng (đào lệch).