Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 140: Gặp mặt 2




“Hắn chỉ cần biết khuôn mặt, thân hình, giọng nói của một người thì có thể dịch dung thành bộ dáng của người đó. Hắn biết người kia càng rõ thì có thể giả càng giống. Mấy ngày nay ta vẫn nằm ở đây, Đoàn Chính Trung người bên ngoài nhìn thấy là hắn.”

Thì ra là thế...... Khó trách trong lòng nàng luôn bất an, ôm hắn thì cảm thấy hắn rất xa lạ, thì ra là giả.

Trời ạ, hôm qua nàng còn......

Cầu Mộ Quân đỏ mặt, cũng không dám nhìn Đoàn Chính Trung. Hôm qua nàng còn chết sống ôm Liễu Vấn Bạch không buông, còn muốn hắn......

“Hai người các ngươi...... Đáng giận đáng giận! Cùng nhau lừa gạt ta!” Cầu Mộ Quân đem mặt đã đỏ như bị đốt chôn ở cần cổ Đoàn Chính Trung kêu lên, như gãi ngứa đánh vào đầu vai hắn.

Đoàn Chính Trung chỉ cười, không nói lời nào, dịu dàng vuốt ve lưng nàng.

Trong chốc lát, Cầu Mộ Quân ngẩng đầu lên nói:“Vậy vì sao lại dễ dàng nói ra sự thật cho ta biết, ta cảm thấy bình thường chàng sẽ giấu giếm ta đến cùng.”

Đoàn Chính Trung nói:“Bởi vì hôm qua nàng nói muốn hắn ‘yêu’ nàng, ta sợ các ngươi cho ta đeo danh có vợ ngoại tình.”

Nghe vậy Cầu Mộ Quân xấu hổ đỏ mặt chui vào cần cổ hắn hỏi:“Hắn nói cho chàng à?”

“Ta nghe được. Ở đây nghe được động tĩnh phía trên.”

Bây giờ nàng hiểu bọn họ vốn không định nói cho nàng, nhưng hôm qua nàng nói vậy khiến hắn nghe được, cho nên mới quyết định nói cho nàng biết sự thật.

Cầu Mộ Quân nằm ở bên cạnh hắn, ôm vai hắn, nhẹ giọng hỏi:“Đau không?”

“Không sao, chỉ bị tên Liễu Vấn Bạch kia làm tức đến đau.” Đoàn Chính Trung nói. Hắn vừa nói vậy nàng lại tức giận.

Hắn đã bị thương thành như vậy, Liễu Vấn Bạch còn dám điểm huyệt hắn? Còn nằm ở trên giường trêu đùa nàng. Còn lúc trước nữa, cái gì mà Trung Trung ca, Bạch Bạch đệ, cái gì mà bởi vì nàng là nữ nhân nên bỏ nàng...... Liễu Vấn Bạch, cứ chờ đấy.

“Mộ Quân”

“Ừ?”

“Ngày đó khi Liễu Vấn Bạch mang ta về, ta đã hôn mê. Khi đó ta đã cho rằng mình sẽ không bao giờ mở mắt ra được nữa, ta rất hối hận.” Hắn nói.

Yên lặng một lúc rất lâu, nàng mới nói:“Ta biết, chàng có rất nhiều chuyện phải làm, không nên vì ta mà mạo hiểm. Ta......những lời oán hận lúc trước… dù sao cũng là do ta không nghe chàng nói, gieo gió gặt bão mà thôi.”

“Không phải chuyện này.” Hắn nói:“Ta muốn nói...... thân phận ta đặc biệt như vậy, cũng không hiểu phong tình, nàng luôn mong được ở bên ta, mà ta thì ngay cả một câu ngon ngọt cũng không chịu nói, còn muốn nhân cơ hội chọc giận nàng, ta rất hối hận.”

Ngừng một chút, hắn mới mở miệng nói:“Ta......”

“Yêu nàng.”

Nàng ngẩng đầu, ngoài ý muốn thấy trên mặt hắn hơi ửng đỏ. Hắn … đỏ mặt, ngượng ngùng!

Nàng nhìn hắn cười nói:“Nhưng từ ngày ta biết chàng bị thương nặng, ta đã quyết định về sau chàng không cần giải thích hay nói những lời ngọt ngào nữa, ta chỉ muốn chàng được bình an thôi.”

“Nhưng mà......”

“Câu chàng vừa nói, chàng mau nói lại đi, ta rất thích nghe.” Nàng nói xong, lại tựa đầu xuống, mặt cũng đỏ lên.

Đoàn Chính Trung cười nhẹ, cầm bàn tay nàng đang đặt trên đầu vai. “Muốn ta hôn nàng không?” Hắn hỏi.

Cầu Mộ Quân vội phủ nhận, nói:“Không.”

“Thật sao?”

“Thật.”

“Ngẩng đầu lên.” Hắn nói.

Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn.

“Đến gần đây một chút nào.”

Nàng tưởng hắn có gì muốn nói, liền tiến lại gần. Hắn nhấc đầu, hôn nàng một cái.

Cầu Mộ Quân che miệng, cười e lệ nhìn hắn.

“Trên người chàng có thương tích, còn động đậy.” Nàng nhỏ giọng nói. Sau đó che mắt hắn, hôn lên môi hắn. Hắn giữ chặt đầu nàng, lập tức muốn đoạt lại chủ quyền nhưng nàng cũng không chịu, lần đầu tiên tiến công. Nếm được vị đắng của thuốc trong miệng hắn làm cho lòng nàng đau xót.

Nam nhân lý trí như vậy, vì nàng mà suýt chết, nếu không có Liễu Vấn Bạch giả làm hắn lừa mọi người, cho dù hắn không chết cũng sẽ bị người ta nhân cơ hội hại chết.

Nàng quyết định, hắn sống nàng sống, hắn chết nàng sẽ theo hắn.

Lên trời hay xuống hoàng tuyền, suốt đời suốt kiếp, vĩnh viễn không xa rời.

“Hai người các ngươi, đã nói không được kích động, sao lại chạy lên trên giường rồi?”

Một giọng nói truyền đến từ đằng sau lưng. Cầu Mộ Quân hoảng sợ, cuống quít rời khỏi môi Đoàn Chính Trung, ngồi dậy, trên mặt đỏ như bị thiêu.

Đoàn Chính Trung nắm tay nàng, nhìn Liễu Vấn Bạch nói:“Đừng có quá phận.”

“Khụ......” Tuy rằng hắn trọng thương nằm ở trên giường, Liễu Vấn Bạch vẫn hơi e ngại, lập tức nghiêm mặt nói:“Phải uống thuốc.” Nói xong, hắn liền đưa thuốc cho Cầu Mộ Quân nói:“Không cần phải nói, thuốc này nhất định Trung Trung ca muốn Quân Quân muội đến bón rồi.”

Cầu Mộ Quân bất giác cũng ho khan một cái, nhận lấy chén thuốc. Khuấy bát thuốc, nàng cúi người hỏi:“Có thể ngồi dậy không?” Đoàn Chính Trung gật gật đầu.

Cầu Mộ Quân tiến lên dìu hắn, nhưng Đoàn Chính Trung không thể dùng nhiều sức, sức lực của nàng cũng không lớn, bèn quay đầu nói với Liễu Vấn Bạch:“Ngươi tới giúp đi!”

Liễu Vấn Bạch nói:“Thôi đi, ta không dám qua, cô không biết trên người hắn vẫn còn châm độc sao, ta sợ hắn phi vào ta.”

Nàng quay đầu nói:“Ngươi có tới hay không?”

“Không tới.” Liễu Vấn Bạch đáp.

“Chính Trung, ngày đó hắn nói chàng thích......”

“Đừng, thuốc sắp nguội rồi, nhanh uống đi!” Liễu Vấn Bạch vội vàng chạy tới, chầm chậm đỡ Đoàn Chính Trung lên. Không đợi Đoàn Chính Trung ngồi ổn đã hắn vội vội vàng vàng chạy ra xa. Cầu Mộ Quân đỡ lấy hắn, giúp hắn chỉnh lại gối đầu, mới ngồi xuống bưng bát thuốc lên.

“Hắn nói ta thích cái gì?” Đoàn Chính Trung hỏi.

Nàng cúi đầu cười, nói:“Không có gì.”

“Thích hắn?” Hắn đoán được.

Đương nhiên không phải! Nói chàng thích bị nam nhân...... Cái kia cái kia......

Lời này đương nhiên không thể nói, nàng trả lời:“Không đúng không đúng, hắn không nói như vậy.”

Nàng càng nói không phải, hắn lại càng tin.

Đoàn Chính Trung nói:“Ngày nào đó đến Lan Cầm phường mua hắn về, tặng hắn cho tên Vương viên ngoại thật sự thích nam nhân, được không?”

Trời ạ, còn độc ác hơn. Liễu Vấn Bạch chỉ dám nói ngoài miệng, nhưng khi hắn nói những lời này biểu tình lại rất nghiêm túc, nói không chừng hắn sẽ làm thật.

“Được rồi, uống thuốc.” Nàng nói.

Múc một thìa thuốc, thổi nguội, đưa đến bên miệng hắn, nàng lặp lại động tác trước kia của hắn.

Khi nàng chậm rãi múc thuốc, cẩn thận thổi, nàng đã biết được cảm giác của người bón thuốc, trong lòng tràn đầy quan tâm cùng chờ mong người kia có thể an khang. Nàng muốn biết lúc nàng phát sốt, hắn bón thuốc cho nàng trong lòng nghĩ thế nào.

Nhưng nàng không hỏi, nàng nghĩ nhất định lúc đó hắn đã thích nàng rồi. Hắn đó, còn có thể chôn sâu cảm tình như vậy.

Thật ra, còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn, vì sao hắn vào cung, vì sao lại làm thái giám giả, vì sao giả làm người xấu, đối xử với nàng không tốt như vậy, nhà hắn bị làm sao, còn có cha mẹ huynh đệ, trước đây sống như thế nào......