Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 178: Cửu tử nhất sinh




Editor: mèomỡ

Liên tục mấy ngày, tất cả chung quanh dường như lại an tĩnh, Thích Tĩnh hạ táng, bệnh tình Hoàng Thượng cũng đã đỡ, Đại Lý tự cũng không tìm Đoàn Chính Trung, nhưng Thích Vi vẫn mất tích.

Nàng lại nhớ đến Tư Huyên. Tư Huyên đã chết, Thích Vi nói muốn làm muội muội của nàng, kết quả cũng mất tích. Chân cha đến bây giờ còn không cử động được, cơ thể mẹ cũng vẫn không tốt. Hơn nữa Cố gia lúc trước...... Có phải, nàng mới là kẻ sát khí nặng nhất, mới là kẻ làm liên lụy đến người khác hay không?

Trên đường cái Kinh thành, người đến người đi, bán kẹo hồ lô, tiểu thương bán tạp hoá rao hàng ở trên đường, ngẫu nhiên còn có một chiếc kiệu nhà phú quý đi qua.

Một lát sau, trên đường có một chiếc xe ngựa đi qua. Người bên ngoài vừa thấy chữ “Đoàn” trên xe ngựa, liền nhận ra thân phận tôn quý của người trong xe.

Đoàn Chính Trung ngồi bên cửa sổ quán trà bên cạnh, vừa nhìn thấy xe ngựa này, không khỏi lại nhăn mặt nhíu mày. Nhất định là Mộ Quân lại không nghe lời hắn chạy ra ngoài.

Đúng lúc này, trên nóc nhà xa xa đột nhiên có một đại hán đầu bóng lưỡng tay cầm thiết liên nhảy ra, phi về bên này.

Hoa Cửu Liệt!

Đoàn Chính Trung lập tức nghĩ đến đại án xuất hiện trong kinh thành gần đây, trên giang hồ xuất hiện một tên dâm tặc đầu bóng lưỡng. Không biết do tính cách vốn phóng đãng hay là do luyện tà công, cứ cách vài ngày lại bắt nữ nhân tuổi trẻ trên đường. Cuối cùng mọi người chỉ có thể tìm được thi thể nữ nhân toàn thân trần truồng, máu tươi đầm đìa ở nơi hoang vu.

Không tốt!

Hắn mới nghĩ đến Cầu Mộ Quân, liền thấy Hoa Cửu Liệt bay đến cạnh xe ngựa, một đao chẻ đôi đỉnh xe ngựa, đưa tay lôi người trong xe ra. Chỉ kịp nghe đến tiếng thét chói tai, đã thấy Cầu Mộ Quân mặc một bộ quần áo màu phấn bị đại hán đầu bóng lưỡng túm lấy, bay lên nóc nhà nhanh chóng biến mất.

Hắn lập tức rút ống trúc trong tay áo, thả ong mật ra. Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, lại không kịp nghĩ nhiều, lập tức liền cẩn thận thay đổi một bộ quần áo màu đen, âm thầm đi theo.

Bên kia đường, Thích Ngọc Lâm cũng thấy được một màn này, lập tức đuổi theo.

Hoa Cửu Liệt mang Cầu Mộ Quân đi phía trước, Thích Ngọc Lâm đuổi theo phía sau, Đoàn Chính Trung mặc đồ đen che mặt, âm thầm đi theo hai người.

Hoa Cửu Liệt dùng một cánh tay ôm ngang Cầu Mộ Quân, chạy đến nơi hẻo lánh.

Thích Ngọc Lâm đuổi tới vùng núi rừng hoang dã, đã thấy Hoa Cửu Liệt mang Cầu Mộ Quân vào khe núi trước mặt.

Hắn không chút suy nghĩ liền theo vào.

Đoàn Chính Trung ở bên ngoài nhìn trong chốc lát, nghe thấy Thích Ngọc Lâm quát to một tiếng “Mộ Quân”, trong lòng chấn động, lập tức theo vào.

Trong khe núi rất tối, chỉ nhìn thấy ánh sáng mỏng manh. Đi được vài bước, hắn thấy Cầu Mộ Quân không nhúc nhích nằm ở trên một tảng đá tận phía trong cùng.

Thích Ngọc Lâm chạy tới trước hắn một bước, kéo người trên tảng đá, vội kêu lên:“Mộ Quân!” Nhưng lại là một nữ nhân lạ mặt!

Sắc mặt Thích Ngọc Lâm trắng nhợt, dò xét hơi thở nữ nhân, đã tắt thở.

Một bên truyền đến tiếng tấm ván gỗ va chạm rất nhỏ. Thích Ngọc Lâm lập tức quay đầu lại, thấy một cái cửa gỗ, sau cửa dường như đang có cái gì dùng lực rất nhẹ đập đập vào.

Hắn chạy tới, lập tức đá văng cửa gỗ ra, chỉ thấy một đám mây đen bay về phía mình.

“Cẩn thận!” Đoàn Chính Trung lập tức tiến lên đẩy hắn ra, nhảy ra sau vài bước. Lúc này hắn mới phát hiện đám mây đen kia là ngàn ngàn vạn vạn con dơi, giờ chúng đang lao về phía bọn họ!

“Mau đi ra!” Đoàn Chính Trung vừa dứt lời, hai người đã nghe được tiếng tảng đá ma sát. Chỉ thấy cách cửa khe núi không xa, một khối đá thật to đang rơi xuống, bịt kín cửa ra.

Đầu kia khe núi cũng vang lên tiếng động, Đoàn Chính Trung lập tức phi thân qua, lấy tay nâng tảng đá thật lớn đang dần hạ xuống.

Hoa Cửu Liệt không còn ở trong khe núi, nhất định hắn đã đi ra ngoài, cho nên cửa đá này là đường ra cuối cùng.

Đàn dơi không ngừng lao về phía bọn họ. Thích Ngọc Lâm lập tức chạy tới, dùng cây quạt ngăn bọn chúng, nhưng một con chết một con khác lại bay lên, đàn dơi trước mắt vẫn đông đúc như cũ.

Cửa đá thật lớn vẫn nặng nề hạ xuống, dù cho Đoàn Chính Trung dùng hết toàn lực, ngay cả gân xanh trên trán đều hiện lên cũng không thể khiến cho cửa đá dừng lại.

Thích Ngọc Lâm nhìn hàm răng sắc nhọn của lũ dơi, lại nhìn miệng vết thương nho nhỏ trên cánh tay, kinh hãi nói:“Không tốt, bọn dơi này hút máu! Chúng ta trúng kế!”

Đoàn Chính Trung nâng cửa đá, thân thể chậm rãi sụp xuống, không dư thừa khí lực nói chuyện, cũng không có cách thừa dịp trước khi cửa đá hạ xuống thoát ra ngoài.

Đàn dơi vẫn không ngừng lao về phía bọn họ, Thích Ngọc Lâm càng chắn càng nhiều.

Hắn nhìn cửa đá, lại nhìn đàn dơi, đột nhiên tiến lên tháo khăn che mặt của Đoàn Chính Trung.

Bây giờ, Đoàn Chính Trung chỉ có thể mặc cho hắn thấy rõ khuôn mặt mình, không thể nói chuyện cũng không có khả năng ngăn hắn.

Thích Ngọc Lâm nói: “Quả nhiên là ngươi, Đoàn Chính Trung, thật ra ngươi cũng quan tâm Mộ Quân đúng không? Thật ra ngươi cũng yêu nàng đúng không?”

Đoàn Chính Trung nhìn hắn không nói lời nào.

“Hai người chúng ta, hoặc là cùng chết, hoặc là một người để cho người kia sống. Mộ Quân yêu ngươi, nếu ta cứu ngươi, nếu ngươi lại cho nàng hạnh phúc, vậy hạnh phúc của nàng là do ta cho.” Thích Ngọc Lâm nói xong đột nhiên ngồi xổm xuống, nâng cửa đá nói:“Ngươi đi ra ngoài!”

Đoàn Chính Trung sửng sốt một chút, nhìn hắn một cái, buông cửa đá lập tức nằm rạp xuống lăn ra ngoài. Không ngờ người hắn mới ra ngoài một nửa, cửa đá đã tiếp tục hạ xuống một ít, suýt nữa đè lên thắt lưng hắn.

Thích Ngọc Lâm dường như không chống đỡ được, đem người mình chèn phía dưới cửa đá, nâng cửa đá.

Đoàn Chính Trung nhờ vào không gian nhỏ hẹp đó chậm rãi kéo thân thể ra ngoài, cửa đá vẫn chậm rãi hạ xuống, hắn nghe được tiếng xương đùi Thích Ngọc Lâm vỡ vụn. Cả đời này, hắn rốt cục nợ một người, cả đời này cũng không thể nào hoàn trả.

Khi hắn rút nhanh chân từ bên trong ra, cửa đá lại hạ xuống lần nữa, rốt cục chỉ còn một chút khe hở, bởi vì phía dưới, là cánh tay cùng chân Thích Ngọc Lâm.

“Ta không phải bởi vì...... Muốn cứu ngươi, mà là...... Ta muốn chứng minh, ta có thể cho Mộ Quân hạnh phúc.” Sau cửa đá, truyền đến lời Thích Ngọc Lâm dùng hết toàn lực nói ra. Sau đó, lại là tiếng xương cốt vỡ vụn, bàn tay đang nắm chặt của Thích Ngọc Lâm chậm rãi buông ra.

Đoàn Chính Trung nhắm mắt, quỳ trên mặt đất chậm rãi cầm bàn tay bên ngoài cửa đá của hắn.

Khi hắn thay quần áo, vô lực trở lại Đoàn phủ, hỏi thủ vệ ngoài cửa Cầu Mộ Quân khi nào thì trở về, nghe được thủ vệ nói:“Hồi lão gia, phu nhân vẫn luôn ở trong phủ”, trong lòng hắn mới thở phào một hơi.

Đi vào trong phòng, Cầu Mộ Quân đang cắm hoa cúc mới nở vào bình hoa. Thấy hắn, lập tức vui sướng hỏi:“Chàng xem, có đẹp không?”

Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng cười, gật đầu nói:“Rất đẹp.”

“Ha ha, ta vừa mới hái đó, chàng ngửi xem, có thơm không?” Cầu Mộ Quân lấy một bông cúc màu vàng nhảy tới trước mặt hắn.