Phu Quân, Xin Chào!

Chương 50-1




Chuyện của Chu gia và Tiền gia cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa. Về phần hai nhà cuối cũng đã thương lượng điều kiện gì thì mọi người không thể biết được. Chỉ có điều Tiễn nhị không còn xuất hiện trong kinh thành nữa. Dù sao thì xảy ra chuyện như vậy thì nếu muốn xuất đầu lộ diện thì cần phải có dũng khí rất lớn.

Bên Đại cô phu nhân truyền đến tin tức tốt. Tạ Thiên Thành đã thông qua kì thi, chính thức trở thành tú tài. Thái phu nhân càng ngày càng thích đứa cháu ngoại trai này. Bởi vì Tạ Thiên Thành là con rể tương lai nên Đại phu nhân tất nhiên sẽ vì con rể có bản lĩnh mà vui mừng hơn người khác. Vốn dĩ bà còn có chút bất mãn với Tạ Thiên Thành nhưng qua chuyện này thì đã từ từ cũng hết, ngược lại còn cảm thấy cửa hôn sự này thật sự không xấu.

Còn trong lòng nhị phu nhân Triệu thị lại cảm thấy chua chát. Nếu không phải trước đây sai lầm thì cháu ngoại trai sẽ thành con rể của mình rồi, sao có thể đến phiên đại phòng hưởng được? Nhưng giờ có nói gì thì cũng đã muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta vui vẻ, còn phải tỏ vẻ chúc mừng nữa. Nghĩ đến hôn sự của con gái mình lại muốn phát hỏa, sang năm đã mười sáu rồi, nếu còn không lập gia đình thì sao có thể chấp nhận được chứ?

Cứ chờ như thế đến khi nào đây? Nhị phu nhân cảm thấy bất lực, nếu Nhị lão gia đứng chung chiến tuyến với bà thì bà đã trực tiếp định hôn sự cho con gái rồi. Thế nhưng hiện tại lão gia đang suy tính như thế thì bà nói thế nào được? Chẳng lẽ thật sự phải liên thủ với lão thái thái sao?

Cái này cũng không được. Chuyện của chi thứ hai mình thì mình tự đóng cửa thương lượng. Nếu để lão thái thái nhúng tay vào thì sau này Nhị lão gia sẽ tính sổ với bà, mất nhiều hơn được. Như vậy thì quan trọng nhất là phải thay đổi suy nghĩ của Nhị lão gia. Trong lòng Nhị phu nhân còn lo lắng một việc nữa, đó chính là con trai Lý Tiếu cũng đã đến tuổi thành hôn nếu Nhị nha đầu không lấy chồng thì hôn sự của con trai cũng sẽ bị ảnh hưởng. Thật là đau đầu. Cuối cùng phải làm thế nào đây?

Nhị phu nhân thật sự buồn phiền. Tương lai của Đại phu nhân bây giờ thật tươi sáng, cô gia tương lai kiêm cháu ngoại trai được công danh tú tài, đường quan rộng mở. Nhờ việc hôn nhân này mà hai nhà thân càng thêm thân, Đại phu nhân thật sự là vô cùng vui vẻ.

Đại phu nhân lại nghĩ đến một đứa con khác của mình là Đại gia Lý Nhạc. Lý Nhạc hiện tại chỉ có một đứa con, liệu có nên giúp nó sinh thêm không? Nhưng con dâu mình cũng là cháu gái mình, thật sự không đành lòng làm tổn thương nó. Nếu không lúc về nhà mẹ đẻ chắc chắn sẽ bị ca ca và chị dâu oán trách.

Đứa con trai thứ hai Lý Sầm không phải do mình sinh ra. Nghĩ đến chuyện nó đã có cả nam cả nữ mà trong lòng thật buồn phiền quá, có nên đưa cho nó thêm mấy nha đầu nữa không? Mà thôi quên đi, tự nhiên không duyên không cớ lại khiến người ta ngột ngạt thì cũng kì cục quá. Vẫn cứ chờ một chút thôi.

Hôn sự của Nhị cô nương khiến Nhị phu nhân không hài lòng, hôn sự của Tứ gia Lý Tiếu cũng chưa được định ra, lại còn đứa con lớn nhất Tam gia Lý Thường và con dâu Tiền thị tuy cũng nghe lời nhưng hiện tại cũng chỉ cho bà một đứa cháu gái. Quả thật là không thể so nổi với đại phòng.

Cái gì tốt cũng bị đại phòng chiếm hết mất rồi, Triệu thị càng nghĩ càng thấy không cam lòng nên sai người gọi con dâu Tiền thị đến nói: “Các con thành thân cũng đã nhiều năm rồi, cái khác thì không sao nhưng hiện giờ con cũng chỉ có sinh được mỗi Liên nhi. Ta là mẹ chồng tuy không nói gì nhưng con là thê tử của nó sao không chủ động một chút? Cứ ghen tuông toan tính như thế lại khiến cho chi thứ hai chúng ta một đứa cháu trai cũng không có! Con nhìn đại phòng đi, có nam nhân nào bên đó mà chẳng có mấy di nương thông phòng? Con cũng nên chuẩn bị đi chứ?” Cơn tức của Nhị phu nhân hoàn toàn đổ lên đầu con dâu mình rồi, bà ta buộc Tiền thị phải tỏ thái độ. Dù có thế nào cũng phải lấy vợ lẽ về cho con mình.

Đây chính là chỗ khác của làm mẹ chồng và làm vợ. Làm vợ thì chỉ cố không để cho trượng phu mình có người vợ lẽ nào cả còn làm mẹ chồng thì lại lăm lăm cưới cho con mình càng nhiều vợ càng tốt.

Tiền thị là đích trưởng nữ của Tiền đại nhân ở Hàn Lâm viện. Nhà nàng chỉ là nhà thanh quý nên lúc gả tới không có nhiều đồ cưới, đây cũng là điều mà cho tới này Triệu thị vẫn cảm thấy không hài lòng. Sau đó đứa con đầu tiên của Tiền thị là nữ nhi càng khiến bà ta bất mãn thêm vài phần. Bà cũng có nói bóng gió vài lần nhưng nói trực tiếp như bây giờ, ép Tiền thị đáp ứng lấy vợ lẽ cho Tam gia là lần đầu tiên.

Tiền thị nghe xong thì trong lòng cảm thấy bực bội, không muốn chịu thiệt. Nàng ta nói: “Nếu Tam gia vui vẻ đồng ý thì con dâu sẽ vâng theo.”

“Ý của ngươi là ngươi sẽ không chủ động nạp thiếp cho Tam gia đúng không? Ta thấy ngươi hoàn toàn không học được tam tòng tứ đức rồi! Bản thân không thể sinh được mà lại còn không cho phép người khác sinh à? Chẳng lẽ ngươi muốn làm cho Tam gia tuyệt hậu sao?”

Chẳng lẽ mình sau này lại không sinh? Tiền thị tức giận đến suýt ngất nhưng vẫn quật cường không nói thêm câu nào. Triệu thị không thèm quan tâm, bắt Tiền thị đem theo hai nha đầu bên cạnh bà theo trở về. Đương nhiên hai nha đầu này có tác dụng thế nào thì không cần nói cũng biết.

Tiền thị sau khi về viện của mình thì trực tiếp ôm Liên nhi về nhà mẹ đẻ. Thành thân được mấy năm, phu quân rất tốt nhưng lại không thể ngăn mẹ chồng  ép buộc. Không thể nhẫn nhịn nữa, vươn tay dài như thế không sợ về sau bị báo ứng sao? Mình cùng Tam gia ân ái như vậy chẳng lẽ không được? Bà ta làm mẹ chồng vậy mà lại trực tiếp đưa người qua!

Tiền phu nhân sau khi biết chuyện của con gái thì thở dài: “Cũng là do cha mẹ không đúng. Mẹ và cha con sống với nhau rất tốt, ở phủ chúng ta cũng không có tiểu thiếp, thông phòng nên đã quá nuông chiều con rồi. Như vậy không được đâu, con nhìn xem phủ Trấn Viễn hầu các con có nam nhân nào không có tiểu thiếp đâu? Mẹ tất nhiên đau lòng vì con nhưng cứ kéo dài thế này cũng không phải cách giải quyết tốt. Hôm nay con hành sự lỗ mãng, đưa con gái về nhà mẹ đẻ thì người ta sẽ nói con chống đối mẹ chồng. Bà ta muốn đưa người thì con cứ nhận, để xem thái độ của cô gia thế nào. Bây giờ con chạy về nhà mẹ đẻ thế này chẳng phải sẽ trở thành nhược điểm cho mẹ chồng con công kích sao? Lát nữa con trở về đi, để mẹ chồng con tự biết sai, con cứ vui vẻ mà sống, tranh thủ sinh thêm một đứa nữa, cũng đừng tranh cãi với mẹ chồng con nữa.”

“Mẫu thân, không phải con không muốn về nhưng thật sự mẹ chồng con quá rãnh rỗi, vô duyên vô cớ lại nhét người đến chỗ con. Dạo này không biết sao mà bà ấy rất hay tức giận, bây giờ lại trút hết lên đầu con! Con thà là trốn tránh chứ không muốn về chịu tội đâu.”

“Con sao lại không biết suy nghĩ thế? Bà ta giận thì con phải nhịn, nếu không thì người sai chính là con! Con thử suy nghĩ một chút xem. Bà ta vì sao lại phát giận? Không thể vô duyên vô cớ như thế được.”

Tiền thị suy nghĩ một lát rồi nói: “Chẳng lẽ là vì hôn sự của Nhị cô nương?” Tiền thị càng nghĩ càng thấy đúng. “Tam muội cũng đính hôn rồi mà Nhị muội vẫn chưa có gì cả. Nhất định là như thế! Thật không ngờ con lại bị người ta giận chó đánh mèo!”

Hai người đang nói chuyện thì hạ nhân vào bẩm báo rằng Đại cô gia tới. Tiền phu nhân cười nói: “Nhìn xem, nhìn xem. Nhìn con rể ta đau lòng thay cho con gái ta này. Con vừa mới qua đây mà một lát sau nó đã đến rồi. Chút nữa con đừng có nói những lời khó nghe. Cả đời con còn phải dựa phào cô gia đấy. Không được tùy hứng biết chưa?”

Tam gia Lý Thường đến gặp nhạc phụ nhạc mẫu. Nhạc mẫu sau khi chiêu đãi cô gia một lát thì tránh mặt, để không gian lại cho vợ chồng son.  Mục đích của Tam gia đúng là tới đón Tiền thị về nhà. Hắn vừa trở về nhà thì nghe nói thê tử bị bức trở về nhà mẹ đẻ, trong viện của hắn lại có thêm hai nha đầu bên người mẫu thân thì hắn đã rõ ràng mọi chuyện. Nhất định là mẫu thân làm thê tử khó xử, nhưng mà hắn vẫn phải qua dỗ dành mẫu thân trước rồi mới đến gặp Tiền thị.

“Nếu nàng không vui thì ta sẽ đưa hai nha đầu kia ra ngoài, không đáng để nàng phải về nhà mẹ đẻ thế này. Nàng làm vậy thì mẫu thân sẽ khó chịu mà người khác nghe được cũng sẽ chê cười nhà chúng ta. Nàng trở về đi nhé?”

Tiền thị vừa nghe những lời này liền nói: “Là thiếp muốn náo loạn sao? Thiếp chính là bị người ta giận chó đánh mèo đấy! Đại cô bên kia có chuyện tốt thì thiếp bên này liền bị mắng. Thiếp có chọc ai đâu? Bình thường thiếp còn không đủ tôn trọng mẫu thân sao? Vì sao đến thời điểm phát giận lại đem thiếp ra mắng? Tam gia à, thiếp chưa hứa sẽ sinh con tiếp cho chàng nhưng chẳng phải Liên nhi chỉ mới sinh chưa được bao lâu sao? Chẳng lẽ mẫu thân lại chờ không được, muốn có cháu trai đến mức đó sao? Đây là đạo lí gì vậy? Thiếp nếu đồng ý với mẫu thân thì mặt mũi nhà mẹ đẻ thiếp sẽ bị mất hết!” Đích trưởng tử còn chưa sinh ra thì sao có thể có thứ trưởng tử được? Mẹ chồng nàng sao có thể nghĩ ra được chuyện như thế chứ? Nàng không thể nào không tức giận!