Phu Quân, Xin Chào!

Chương 51-1




Chuyện lần này thật sự đã làm Nhị lão gia sợ hãi. Vốn dĩ ông ta nghĩ rằng mọi chuyện có thể thành công thế nhưng hiện tại lại hại mình phải sung quân đến Tây Bắc. Mộng đã tan biến, cho dù có thương cảm cho con gái thì cũng đành để bay theo gió. Dù thế nào thì bảo toàn mạng sống và tiền đồ mới là điều quan trọng.

Nghe nói chốn Tây Bắc kia tháng 10 đã có tuyết rơi. Chuyện này đối với người sợ lạnh như Nhị lão gia quả thật là quá mức dày vò. Bây giờ nhìn Nhị phu nhân chuẩn bị hành lí thì Nhị lão gia chỉ hận không thể quay ngược lại thời gian để không làm những chuyện ngu xuẩn kia. Sao ông có thể bị ma quỷ ám ảnh rồi nghĩ đến chuyện hoang đường như thế chứ? Đúng là bị tiền tài, quyền thế làm mờ mắt rồi. Bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa, đành phải ảo não rời đi thôi.

Bên kia, Thái phu nhân thì nghĩ cho Nhị nha đầu đi theo cũng là chuyện tốt, tránh để không gặp thêm một mối họa nào nữa, khiến cho phủ Trấn Viễn hầu cũng phải lo lắng, lao đao. Mọi chuyện trong phủ sao có thể giấu được Thái phu nhân chứ? Suy nghĩ của Nhị nha đầu và Nhị lão gia không phải là bà ta không biết. Bà ta thờ ơ lạnh nhạt vì cũng muốn cho bọn họ thành công, sau này cũng sẽ được thơm lây. Thế nhưng nếu thành công rồi thì sức mạnh của chi thứ hai sẽ lớn hơn rất nhiều nên bà ta lại không hy vọng họ có thể đạt được ý nguyện. Cứ mong muốn nhập nhằng, rối rắm như thế nên Thái phu nhân mới không can thiệp vào.

Chi thứ hai con vợ kế này quả nhiên là không có bản lĩnh. Nhị nha đầu cũng chỉ là một nha đầu ngang ngược. Bây giờ bọn họ bị điều đi Tây Bắc thật sự rất tốt, mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.

Lúc ấy bà nói Nhị phu nhân ở lại cũng chỉ là cố ý để Nhị phu nhân sốt ruột thôi, đồng thời cũng muốn khiến cho chi thứ hai loạn thêm một chút. Bà ta tin là Nhị phu nhân nhất định sẽ sinh bất mãn với Trần di nương. Nếu tất cả đều yên ổn thì cũng không phải là hiện tượng tốt, đặc biệt là chi thứ hai.

Lý Tử Du đăm chiêu nhìn bức thư của nhị tỷ Lý Tử Châu viết cho nàng. Trong thư Lý Tử Châu nói bất luận như thế nào thì nàng cũng phải mau chóng đến gặp nàng ta một chuyến, nghe nàng ta nói chuyện. Nếu không làm thế thì nàng ta sẽ nói cho lão thái thái biết hết tất cả những chuyện mà nàng ta đã từng giúp nàng.

Lý Tử Du cảm thấy thật buồn cười. Chẳng lẽ nàng ta nghĩ rằng lão thái thái chỉ vì mấy chuyện kia mà trừng phạt nàng sao? Chỉ cần nàng còn giá trị lợi dụng thì cho dù nàng có làm chuyện gì thì đều sẽ được bỏ qua. Lý Tử Châu nghĩ nói chuyện nàng ta giúp nàng ở Thanh Nguyên tự ngày đó thì nàng ta sẽ không sao à? Giết địch một ngàn thì cũng sẽ tự tổn thất tám trăm thôi.

Còn về chuyện đoạt lại đồ cưới của mẫu thân thì Lý Tử Du chỉ ám chỉ chút thôi chứ thật ra nàng đâu có làm gì. Nếu nàng ta nói ra thì ai tin đây? Ngược lại còn khiến nàng ta bị coi là đầu sỏ gây ra nữa đó. Xem ra lần này Lý Tử Châu thật sự bị ép buộc đến điên rồi, những lời như vậy mà cũng dám lấy ra uy hiếp.

Lý Tử Du nói với nha hoàn đưa thư: “Ngươi về nói với nhị tỷ rằng Nhị bá mẫu đã đến chào hỏi mỗi người trong phủ rồi. Nếu ai chủ động đến gặp nhị tỷ thì chính là đối chọi với bà ấy. Trong lòng ta rất kính trọng Nhị bá mẫu thì đương nhiên sẽ không muốn chống đối lại bà ấy rồi. Chờ đến ngày Nhị tỷ rời đi thì bọn tỷ muội chúng ta tất nhiên sẽ đến gặp, không nên nhất thời vội vã như thế.”

Lý Tử Châu muốn cùng mình gặp mặt nếu không vì muốn ở lại kinh thành thì nhất định cũng đang tính toán gì đó. Nàng ta muốn đạt được ý niệm trong lòng nhưng cố gắng bao lâu nay vẫn không thành công nên mới muốn nhờ mình giúp đỡ. Nàng ta rời khỏi mới là tốt. Lý Tử Du cũng chẳng ngại mấy chuyện kia đâu.

Chi thứ hai sẽ phải sớm rời khỏi kinh thành đi Tây Bắc nên Nhị phu nhân đã sớm dặn dò Tiền thị tất cả những chuyện cần thiết. Tam nãi nãi Tiền thị đang ước gì không phải sống với mẹ chồng nên cơ bản là Nhị phu nhân nói gì nàng ta cũng đáp ứng. “Người cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ trông coi gia đình thật tốt. Mẫu thân và phụ thân cứ an tâm đi nhậm chức đi, con tuyệt đối sẽ không để xảy ra sai lầm gì đâu. Mẫu thân nếu lo lắng cho Tứ thúc thì cứ yên tâm đi ạ. Tam gia nhất định sẽ theo dõi, chăm sóc đệ ấy cẩn thận. Nếu người tìm được một mối hôn sự tốt cho đệ ấy thì bọn con sẽ làm theo. Con sẽ xem chừng Ngũ muội và Lục muội nữa, tuyệt đối sẽ không để người mất mặt đâu. Người và phụ thân, còn có Nhị muội nữa, trên đường nhớ phải cẩn thận. Bên kia nghe nói sẽ có tuyết rơi, mọi người mang theo thêm mấy bộ quần áo đi.”

Lý Tử Châu thì giả bộ bị bệnh, nghĩ rằng làm thế thì sẽ ở lại kinh thành nhưng Nhị phu nhân lại nói: “Đừng có tính toán nữa. Cho dù ngươi có bệnh thì ta cũng sẽ cho người khiêng ngươi đi.” Nếu để nó lưu lại kinh thành thì nhất định sẽ gây họa lớn. Nhiếp chính vương xem ra chẳng có hứng thú với khuê nữ nhà mình thì hà tất phải vội vàng chọc giận Nhiếp chính vương. Đây chẳng phải là kết cục sao? Nhị phu nhân cho dù có phải trói cũng phải trói Lý Tử Châu mang theo.

Cho dù Lý Tử Châu có chống đối thế nào thì cũng bị đưa lên xe ngựa đưa đi. Đoàn người cáo biệt mọi người ở kinh thành rồi xuất phát hướng về Tây Bắc.

Lý Tử Du âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Không có vị nhị tỷ cường hãn này ở kinh thành thật sự khiến người ta bớt lo. Không thể không nói sau khi Lý Tử Châu đi thì nàng sống thật thoải mái.

Đến khi tuyết bắt đầu rơi thì Lý Tử Du lại đến phủ của Vĩnh An quận chúa.

“Mỗi khi muốn mời cô đến thì cứ ba lần lại có hai lần cô không tới được, làm ta ở một mình buồn không chịu nổi luôn đó.” Quận chúa Vĩnh An ói.

“Trong nhà ta còn có tổ mẫu, lại nhiều tỷ muội, ta là sợ nếu ta cùng bọn họ tới đây lại khiến cô không thoải mái thôi.” Lý Tử Du cười đáp.

“Chỉ cần cô đến đây là được rồi! Chẳng lẽ ta lại sợ bọn họ à?”

“Chỉ là trong lòng ta băn khoăn thôi.” Lý Tử Du nói. Chuyện lần trước với Viên Điệp Nhi vẫn còn mới mẻ đấy, Lý tử Du cảm thấy có phải những người kia trời sinh ra đã muốn đối phó với nàng hay không, hết người này đến người kia lại đến gây phiền phức cho nàng.

“Hì hì. Vị nhị tỷ kia của cô cuối cùng cũng rời khỏi kinh thành rồi. Ta nghe nói Vương Minh Nguyệt vui mừng hơn bất cứ ai đó.” Quận chúa Vĩnh An nói tiếp: “Nhưng mà nàng tanghĩ thêm một người rời khỏi thì nàng ta có thể thành công à? Vương thúc ta cũng không phải là người mà đám người đó có thể khống chế. Hừ, Vương thái hậu cũng thật là, chuyện gì cũng đều muốn quản, cái gì cũng đều không buông tay, sớm muộn gì bà ta cũng có một ngày mệt chết!”

Nói đến Vương thái hậu thì Lý Tử Du cũng không biết phải nói sao. Lâu rồi nàng không vào cung gặp dì nhỏ, không biết nàng ấy thế nào rồi. Còn có Hoàng thượng nữa, không biết có cao thêm không. Quận chúa Vĩnh An không thích tiến cung, có hỏi thì cũng chẳng hỏi được gì.

Lý Tử Du cười nói: “Hôm nay lại có đồ gì mới muốn cho ta coi à?” Mỗi lần nàng đến đây thì quận chúa Vĩnh An đều đưa một số món đồ chơi tốt ra.

“Hì hì, cô đợi một chút nha. Hôm nay ta có cái này thú vị lắm. Cô xem này.” Quận chúa Vĩnh An lấy ra một cái tráp rồi nói tiếp: “Thứ này giống tảng đá nhưng mà so với tảng đá lại đẹp hơn. Buổi tối còn lóe sáng nữa đó.”

Lý Tử Du tập trung nhìn vào món đồ. Cái này chẳng phải là kim cương mà sư phụ nói sao? Sư phụ đã đưa nàng nhìn hình rồi, nghe nói thứ này đặc biệt đáng giá. Nhưng mà người ở thời đại này lại không biết thưởng thức, quận chúa Vĩnh An còn coi nó là tảng đá. Thật đáng tiếc.

“Thật là đẹp quá! Nếu có thể làm thành trang sức thì thật là tốt!” Lý Tử Du thật lòng khen ngợi.

“Cô thích à? Vậy tặng cho cô đó. Ta không thích món đồ này chút nào, lại còn không thể làm trang sức, không bằng mấy loại ngọc bảo thượng hạng khác.”

“Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh vậy!” Đây chính là kim cương mà sư phụ thích. Nếu sư phụ ở đây thì tốt rồi, có thể đưa cho nàng ấy xem, nhất định nàng ấy sẽ thích lắm. Mình lưu lại làm kỉ niệm vậy.

“Xem ra cô thật sự thích thứ này. Cuối cùng ta cũng kiếm được đúng thứ cô thích rồi!” Quận chúa Vĩnh An cười nói: “Trưa nay chúng ta cùng ăn lẩu đi. Hôm nay tuyết rơi, vừa ăn lẩu vừa thưởng tuyết, thật hạnh phúc nha! Nếu hoa mai nở thì lại càng đẹp hơn!”

Thật biết hưởng thụ mà. Lý Tử Du khó có khi được thoải mái thế này. Vì thế hai người cùng đến đình trong hoa viên để học đòi văn vẻ.