Phu Quân, Xin Chào!

Chương 56-1




Kì thi diễn ra suôn sẻ. Thượng Quan Thanh đã không phụ sự mong đợi của mọi người, đậu được Trạng Nguyên. Thượng quan gia cực kì vui mừng, những người khác lại rất hâm mộ, nhiều người nghe nói tân khoa Trạng Nguyên còn chưa đón dâu nên các bà mối đều vội vàng đến cửa, vương tôn quý tộc đều đủ cả.

Thượng Quan phu nhân mừng rỡ không thôi. Bà đã nói rồi mà, con trai bà nhất định sẽ làm Trạng Nguyên tài ba, không lo không tìm được nhân duyên tốt. Đến lúc đó có thể từ từ chọn một người đẹp hơn Lý Tứ cô nương, tính tình lại tốt làm con dâu. Như thế lão gia và Thanh Nhi sẽ không oán bà nữa. Đó là Thượng Quan phu nhân nghĩ vậy thôi.

Thượng Quan phu nhân còn chưa đợi được đến lúc tuyển chọn con dâu thì trong cung đã thay bà suy tính đem công chúa Bình Ninh mới trở về kia gả cho tân khoa Trạng Nguyên Thượng Quan Thanh rồi. Thượng Quan phu nhân cũng không biết phải phản ứng thế nào. Lẽ ra cưới được công chúa là chuyện tốt, đặc biệt là quan văn như nhà họ. Từ trước đến nay công chúa đều gả cho quan võ bởi vì kiêng dè binh quyền. Trở thành phò mã là chuyện đáng kiêu ngạo nhưng công chúa Bình Ninh là từ dân gian phố phường trở về làm công chúa, là người cái gì cũng không hiểu. Hơn nữa còn nghe nói nàng ta có dáng vẻ rất quê mùa, tính tình cũng cực kì yếu đuối. Công chúa như nàng ta Thượng Quan gia cũng không cần đâu. Thanh Nhi của bà tốt như vậy sao có thể sánh đôi với một người như thế?

“Lão gia, thiếp thực xin lỗi Thanh Nhi, thực xin lỗi Thượng Quan gia. Thiếp nên bất chấp tất cả mà định hôn sự với Lý Tứ cô nương mới đúng. Thiếp thật là đầu heo mà.” Thượng Quan phu nhân đau khổ sám hối.

Thượng Quan đại nhân nói: “Việc đã đến nước này thì nói những lời đó có tác dụng gì? Thánh chỉ đã ban, chẳng lẽ muốn kháng chỉ sao? Nàng cho là Vương thái hậu kia dễ trêu chọc lắm hả? Bây giờ chẳng phải là đang đổ hết lên đầu chúng ta sao? Bây giờ có hối hận cũng không kịp rồi! Thôi thôi, ta không nói nữa. Có nói thêm thì cũng chẳng có tác dụng gì.”

Vương thái hậu vì muốn cho Thượng Quan gia hoàn toàn hết hi vọng nên mới định hôn sự cho Thượng Quan Thanh. Nói dễ nghe hơn một chút là gả công chúa hoàng gia cho Thượng Quan gia. Dù thế nào thì vị công chúa Bình Ninh này cũng là huyết mạch của tiên đế, là tỷ tỷ của đương kim hoàng thượng, gả nàng cho ngươi thì ngươi không thể không cảm ơn. Nhìn thế nào thì Thượng Quan gia các ngươi cũng lời rồi. Dù sao cũng là tỷ tỷ ruột của hoàng thượng, lễ nghi có thể từ từ bồi dưỡng, còn hơn bên kia chỉ là biểu tỷ. Hôn sự cứ như thế được định đoạt.

“Lão gia, có thể nào đến cầu xin Nhiếp chính vương giải quyết giúp chuyện hôn sự này không?” Thượng Quan phu nhân nói. “Hôn sự như thế này thì ủy khuất Thanh Nhi của chúng ta quá rồi.”

“Đừng nghĩ đến việc đó! Ta so có thể mở miệng cầu xin chuyện này chứ? Đến đó rồi ta phải nói như thế nào? Chẳng lẽ lại nói ta không muốn Thanh Nhi cưới công chúa sao? Vị công chúa kia dù có thế nào thì cũng là cháu gái của Nhiếp chính vương. Dù có thân hay không thì sự thật đó cũng không thay đổi được. Làm sao có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra? Thánh chỉ đã hạ rồi, nàng tưởng có thể như những thứ khác tùy ý sửa đổi sao? Nếu thật dễ dàng như thế thì Trần lão tướng quân sao có thể đến tận bây giờ vẫn còn chưa thể sửa lại án oan năm xưa? Nếu muốn phủ Thượng Quan chúng ta bình an vô sự thì cũng chỉ có thể để Thanh Nhi chịu ủy khuất thôi!”

Thượng Quan phu nhân rất hối hận. Cưới công chúa không giống như cưới các cô nương khác có thể tùy ý nạp thiếp, như vậy chẳng phải Thanh Nhi sẽ khổ cả đời sao?

Thượng Quan đại nhân còn nói thêm: “Nam nhi chí ở bốn phương. Thanh Nhi không thể cứ dính mãi vào mấy chuyện nữ nhi tình trường được. Tuy làm phò mã không thể đảm nhiệm chức quan trọng yếu nhưng Thanh Nhi cũng đã làm trạng nguyên, dù có thế nào thì cũng không đến mức không làm được gì. Hơn nữa Thanh Nhi lại là người hiểu lý lẽ, nó sẽ làm nên chuyện thôi.”

“Lời lão gia nói thiếp đều hiểu được. Nhưng trong lòng thiếp thật sự không thể nào không khó chịu được.” Cứ nghĩ đến chuyện con mình vĩ đại như thế mà phải cưới một người như vậy thì trong lòng bà ta cực kỳ khó chịu.

“Cho dù thế nào thì đối phương cũng là công chúa nên cũng sẽ hiểu lễ nghi thôi. Nàng đừng suy nghĩ gì nữa. Chuyện đã đến nước này thì chỉ có thể tạ chủ long ân thôi.” Vương thái hậu thật giỏi tính kế. Bản thân ông là thần tử thì cái gì cũng không thể làm. Tư tưởng trung quân ái quốc đã khảm sâu trong lòng ông nên Thượng Quan đại nhân chỉ có thể nhận thánh ý mà thôi.



Ở Hỉ nhạc đường.

Lão thái thái nghĩ đến chuyện phủ Thượng Quan cưới được công chúa thì không biết nên vui hay buồn. Chẳng trách người nhà họ Vương cứ cam đoan sẽ có biện pháp giải quyết Thượng Quan gia. Hóa ra là biện pháp này. Nhưng mà như thế cũng thật có lợi cho Thượng Quan gia rồi, lấy được cả công chúa cơ mà. Nếu như vị công chúa kia gả đến nhà mình thì thật là tốt. Mà như thế cũng không được. nếu tính tuổi thành thân thì chỉ còn có Tiếu nhi của chi thứ hai thôi. Nếu lấy được công chúa thì mình sẽ mất nhiều hơn được.

Chỉ là cũng tiếc một chút. Khó khăn lắm mới có thêm được một cô công chúa vậy mà lại lạc vào Thượng Quan gia. Thật ra thì Thái phu nhân vẫn rất thích Thượng Quan Thanh, người ta là Trạng Nguyên lang vẫn xứng với cháu gái mình. Chỉ có điều nều so với nhà họ Vương thì cũng chẳng tính là gì cả. Chỉ cần Tứ nha đầu gả qua đó thì có lợi biết bao nhiêu chứ.

Thật ra nếu Vương thái hậu đồng ý thì bà ta muốn để một đứa cháu gái khác gả cho nhà họ Vương. Tứ nha đầu là đứa quật cường, bà ta phải tốn rất nhiều thủ đoạn. Cũng bởi quan hệ với Trần thái hậu và Hoàng thượng nên nhà họ Vương kia mới nhất định lấy Tứ nha đầu.

Ngày xưa quả thật là không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay. Nếu như năm xưa giữ lại Trần thị thì có phải bây giờ sẽ có nhiều lợi thế không? Cũng đều vì lão Tam không tốt, sao phải quật cường như thế? Ngay cả mẫu thân nó mà nó cũng không cần. Với tình huống lúc đó sao bà có thể không làm vậy chứ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn cả nhà bị liên lụy sao?

Nếu lão Tam nghe lời mà hưu Trần thị rồi cưới người khác thì nói không chừng Tam phòng sẽ có nhiều con cái hơn chứ không chỉ có mình Tứ nha đầu. Nếu thế Tứ nha đầu sẽ phải nể mặt phụ thân mà chăm sóc, chiếu cố cho đệ đệ muội muội, bao nhiêu chuyện tốt cũng sẽ đến.

Nhưng bây giờ chỉ có mình Tứ nha đầu thôi thì chuyện hôn sự với nhà họ Vương nhất định phải thành!



Trong phòng Tứ cô nươg.

Động tác của tất cả mọi người đều rất nhẹ nhàng, chỉ sợ Tứ cô nương mất hứng. Nguyên nhân là vì mọi người đều nghe nói Thượng Quan gia sẽ lấy công chúa. Tốt xấu gì thì vị Thượng Quan công tử kia cũng từng đính ước với tiểu thư, không ngờ lại có một mối hôn sự khác nhanh như thế. Ai cũng sợ Tứ cô nương khổ sở trong lòng.

Trong lòng Lý Tử Du quả thật là mất hứng nhưng mà là bởi nàng nghĩ rằng liệu có phải Thượng Quan Thanh vô tội kia bị nàng liên lụy hay không. Tự nhiên lại bị chỉ hôn với công chúa, sau này sẽ chẳng thể phát huy được tài năng, công danh cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhưng nàng lại chẳng thể làm được gì.

“Có lẽ Duẫn Thiên sẽ có biện pháp chăng?” Lý Tử Du nghĩ thầm. Trong lòng Lý Tử Du dần dần có một ý tưởng. Nàng không phải không nghĩ tới chuyện đó, nhưng mà thật sự phải làm vậy sao?

“Hồng Y đến Cẩm Y phường đi. Ta muốn gặp Duẫn Thiên một lần!” Lý Tử Du nói.

Hồng Y nghe lời đến trước sắp xếp. Lý Tử Du hạ quyết tâm, mặc kệ như thế nào thì nàng cũng phải cố gắng một lần, coi như là để cho Thượng Quan thanh – vị bằng hữu từ nhỏ một cái công đạo.

Lý Tử Du viện một lý do để đến Cẩm Y phường. Nàng lên lầu ba, cùng chỗ trước kia đã gặp.

“Hôm nay sao lại rảnh đến tìm ta thế?” Duẫn Thiên vừa nói vười cười hì hì.

Lý Tử Du do dự nửa ngày vẫn không thể nói được nhưng vì nghĩ đến Thượng Quan Thanh thì nàng không thể không nói.

“Nàng muốn tự nói hay để ta đoán thử đây? Là chuyện gì mà khó xử như thế? Mấy ngày gần đây chuyện bàn tán nhiều nhất chính là Tân khoa Trạng Nguyên Thượng Quan Thanh không chỉ đỗ đạt trạng nguyên mà còn được thành phò mã, đường quan rộng mở. Nhưng mà Thượng Quan Thanh lại từng đính ước với nàng nên có phải bây giờ nàng không phục, muốn tìm ta giúp đỡ không? Để cho nàng cùng vị công chúa kia tranh Thượng Quan Thanh hử?” Duẫn Thiên cố ý nói.

“Hôn sự là ta tự động rút lui, sao ta phải chém giết tranh cướp làm gì?” Lý Tử Du tức giận.

“Ha ha, nếu không phải Thượng Quan phu nhân chính mình đi cầu xin nàng thì nàng sẽ từ hôn sao?” Duẫn Thiên vừa nói vừa thưởng thức trà.

Lý Tử Du nói: “Dẫu thế nào thì ta cũng sẽ từ hôn. Chỉ là không nghĩ là ta lại làm liên lụy đến hắn.”

“Nàng thật biết suy nghĩ cho hắn đó. Nhưng mà Thượng Quan Thanh kia cũng đâu có làm gì cho nàng. Người như vậy thì không cần cũng chẳng sao.” Duẫn Thiên nói, “Bây giờ hắn lại vớ được món hời rồi. Trở thành Tân khoa Trạng Nguyên kiêm phò mã thì về sau phủ Thượng Quan sẽ trở thành tân quý trong kinh thành. Thật tốt mà.”

“Chuyện tốt ư? Ta nghe nói vị công chúa kia chỉ mới trở về, còn không biết là người như thế nào. Thượng Quan Thanh sao có thể chịu khuất nhục như thế?” Lý Tử Du nói.

“Khuất nhục ư?” Duẫn Thiên cười lạnh, nói: “Cũng chỉ là một Trạng Nguyên thôi, có nhậm chức thì cũng cao nhất cũng chỉ là lục phẩm, trở thành phò mã sẽ thành tứ phẩm, vậy mà là khuất nhục ư? Người khác có cố gắng cả đời đều không có được vậy mà lại bị coi là khuất nhục ư?”

“Chuyện hôn nhân đại sự sao có thể suy tính như thế? Nếu như vậy thì ai ai cũng vội càng trèo cao rồi.”

Duẫn Thiên đáp: “Ta biết ý của nàng. Nhưng mà ta cũng phải nói một câu. Chẳng qua là nàng quen biết Thượng Quan Thanh nên mới thấy như thế là làm nhục hắn nhưng trong mắt đại đa số người khác thì người ta hận không thể biến mình thành hắn. Cho nên nàng không cần phải lo lắng. Hơn nữa nam nhân phải đảm đương rất nhiều chuyện. Chuyện hôn nhân chỉ là một chuyện rất nhỏ, cũng không phải ép hắn vào chỗ chết hay bắt hắn đi giết người. Nàng cảm thấy chuyện này không tốt nhưng nói không chừng Thượng Quan Thanh kia lại cảm thấy không sao cả đấy. Tiểu cô nương à, nàng đừng nghĩ ai cũng là người tốt, như vậy thì nàng chỉ có thiệt thôi. Nàng vốn là một nữ hài tử rất thông minh thì sao lại để chuyện này làm khó nàng thế? Trên đời này chẳng có gì là thập toàn thập mỹ cả. Cứ nghĩ thêm một mặt tốt, bỏ bớt đi một mặt xấu thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”

Lời này làm Lý Tử Du chẳng thể phản bác được. Nhưng mà nghĩ đến mục đích hôm nay, nàng vẫn nói: “Nếu mọi chuyện trên đời đều như thế thì thật tốt. Ta… Ta chỉ là cảm thấy vì ta nên Thượng Quan gia mơi bị liên lụy. Huynh…. Huynh có biện pháp gì có thể giúp cho Thượng Quanh Thanh không phải cưới công chúa nữa không?” Nói xong câu đó Lý Tử Du cảm thấy thật vất vả. Nhưng mà không nói thì trong lòng lại không chịu được.

Duẫn Thiên im lặng không nói làm Lý Tử Du thêm nhút nhát. “Cho dù giúp cũng không thành công sao?”

Duẫn Thiên uống cạn chén trà. Lý Tử Du không dám nhìn.

“Tối nay theo ta ra ngoài, bây giờ thì đừng nói gì cả. Nếu không ta không biết mình có thể làm gì đâu.” Cuối cùng Duẫn Thiên cũng đáp lại.