Phú Quý

Chương 5




Thực thần bảng - chuyên môn ghi lại đương đại " Thực thần " đầu bảng của khách điếm Trân soạn ngọc thiện . Bất quá nói dễ nghe là thực thần , kỳ thật chính là có sức ăn rất lớn , dạ dày không thấy đấy , năng lực ăn uống vượt quá người thường thôi .

Đây là mánh lới chưởng quầy Trân soạn ngọc thiện nghĩ ra , phàm là người tiến vào khách điếm vào thời gian " thực thần diên " ai cũng có thể tham gia thi đấu , người khiêu chiến chỉ cần ăn hơn được người đang đứng đầu trong thực thần bảng một bát cơm , không chỉ không cần trả tiền cơm , còn có thể lấy tiền thưởng , mà người đứng đầu bảng mỗi khi trở lại ăn cũng đều không phải trả tiền , thua , cùng lắm cũng chỉ phải trả tiền cơm của chính mình thôi ,không có tổn thất gì .

Cho nên , không ít người thích đến khách điếm này ăn cơm , muốn so tài , hoặc muốn xem người khác so cũng thú vị , dĩ nhiên , đây cũng là mục đích của chưởng quầy - trùng nhân khí . Hôm nay , ngay cả thực thần đứng đầu bảng suốt ba năm , người được mệnh danh " Tế tướng trong bụng có thể chống thuyền , A Nghiễm trong bụng có tể tướng " Ngô Nghiễm ở thành tây , vẻ mặt thèm thuồng , vỗ về cái bụng dẹp lép, lại tính đến trân soạn ngọc thiện ăn miễn phí . Chỉ là lúc hắn bước vào trong điếm , không còn thấy điếm tiểu nhị nhiệt tình tiếp đón , khách nhân trong điếm nhiều lắm cũng chỉ liếc nhìn hắn một cái , nhưng không hề giống như trước đây hưng trí bừng bừng chờ hắn biểu diễn ăn cơm tú ( ý bảo ăn không trả tiền á )

Ngô Nghiễm cảm thấy có điểm không thích hợp , nhìn trước về phía thực thần bảng một cái , thiếu chút nữa sợ tới mức cằm rớt xuống đất .

Đứng đầu bảng Tiểu Trư tử thành đông - mười hai bát , bảng nhãn Tráng Đinh thập lý pha - tám bát , thám hoa Ngô Nghiễm thành tây - bảy bát

Làm sao có thể ? Cùng lắm mới không tới có hai ngày , sao đã có thể xuất hiện tới hai vị cao thủ ? Ngô Nghiễm dụi dụi mắt nhìn lại một lần , mới có thể xác định những gì mình thấy , Trời ạ ! Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người có thể vượt qua kỉ lục của mình , nhớ lại ngày đó , bảy bát này cũng là do hắn ở trong trạng thái cực độ đói khát mới ăn được , ăn xong về nhà còn ói ra , đến nay , ngay cả hắn cũng chưa bao giờ phá vỡ được kỉ lục , sau này biểu diễn ,cùng lắm cũng chỉ ăn năm bát , làm sao có thể có người ăn được mười hai bát ? Đây chính là thực thần a ! Một bát còn lớn hơn bát canh một chút , đồ bên trong không kể gia vị đã có tới mười loại , phân lượng cũng gấp ba lần mì nước ,một người đàn ông bình thường ăn một bát xong cũng rất no rồi , rốt cuộc ai mà ăn luôn được mười hai bát ?

" Tiểu trư tử này là nhân vật nào a ? " Ngô Nghiễm nắm đầu điếm tiểu nhị lại hỏi .

" Ôi , ngươi còn không biết à ? Việc này đã truyền khắp trong thành Dương Châu ." Điếm tiểu nhị không kiên nhẫn bỏ tay hắn qua một bên , trước đây Ngô Nghiễm là bảng hiệu sống trong điếm của bọn họ , nhưng giờ thì không phải , hắn cũng không cần đắc biệt khách khí .

" Ta đây ra khỏi thành hai ngày , làm sao có thể dột nhiên nhảy ra hai người kia , ta cũng chưa từng nghe qua , còn tiểu trư tử là cái tên kiểu gì , sao lại kỳ cục như vậy ."

" Tráng đinh là gia nhân của Trương huyện thừa , khổ người không phải người bình thường có thể so sánh được ,lúc ăn mỳ vừa khí thế lại vừa nhanh, có điều còn không lợi hại bằng tiểu trư tử , rõ ràng cái đầu không lớn ,nhưng cứ một bát lại một bát , không nhanh không chậm , chỉ trong chớp mắt , mấy bát kia đều không thấy đâu cả ."

Ngô Nghiễm gãi gãi đầu , vẻ mặt nghi hoặc , " Trong thành có nhân vật như vậy sao ? Ta thế nào lại chưa từng nghe qua ."

Đột nhiên , điếm tiểu nhị nhìn chung quanh , tiếp theo hạ thấp âm lượng , " Ta vụng trộm nói cho ngươi biết , nghe nói tiểu trư tử kia là người của Âu Dương gia thành đông ... ...."

Âu Dương gia không hổ danh là nhà giàu nhất Dương Châu , ngay cả lương đình ở hậu hoa viên cũng đặc biệt tốn kém, bốn cây cột đều được điêu khắc tinh xảo , đá cẩm thạch nguyên khối được mài thành bàn ghế giá trị lại càng xa xỉ . Gió nhẹ từ từ thổi tới , thời tiết không tệ , Âu Dương Linh Ngọc nhàn nhã ngồi trên ghế đá phẩm trà , đối diện là chủ sự của Âu Dương gia Âu Dương Linh Vân , hại người ngồi nói chuyện phiếm , một gã nô bộc tiến tới cắt ngang câu chuyện của hai người .

" Ta thiếu gia , chưởng quầy của trân soạn ngọc thiện tự mình đưa thiếp mời đến đây . " Người gác cổng cung kính trình lên thiếp mời .

" Ân , đặt lên bàn là được ." Cây quạt của Âu Dương Linh Ngọc gõ gõ lên bàn đá , ý bảo đối phương đêm đồ vật đặt lên bàn , người gác cổng nghe lời bỏ xuống cáo lui .

" Linh Ngọc , chưởng quầy khách điếm này phát thiếp mời gì cho ngươi ? " Âu Dương Linh Vân có chút khó hiểu , đệ đệ này của hắn ít khi ra ngoài , cũng không có nhiều người biết , vì sao lại có thiếp mời ?

Âu Dương gia bọn họ có ba thiếu gia , lão nhị Linh Phong trời sinh tính đa tình , phóng đãng không kiềm chế được , thà rằng lưu luyến hoa nhai liều hạng ( phố hoa hẻm liễu chỉ những nơi như thanh lâu ....) , cũng không muốn nhúng tay vào việc trong phủ , lão tâm Âu Dương Linh Ngọc từ nhỏ mang bệnh căn , dù có muốn giúp cũng tâm có thừa lực không đủ , cho nên công việc lớn nhỏ trong phủ đều do hắn quản lý , người ngoài phủ phần nhiều cũng là tới tìm hắn, tìm Linh Ngọc thật là hiếm thấy . Việc này cũng là do mẫu thân hắn tự tự gieo ác quả , năm đó mẹ ruột hắn là quan gia thiên kim , ít nhiều có chút ngạo khí , hơn nữa trước khi sinh hạ nhị đệ cũng có chút được sủng ái , thật không ngời sau đó cha lại nạp nhị nương , nhất thời nóng giận mới có thể phạm sai lầm -

Mâu thân oán hận chất chứa thâm hậu , thời điểm nhị nương hoài thai Linh Ngọc , thừa có hạ độc vào nước trà của nhị nương , muốn độc chết hai người , tuy sau đó cha dựa vào quan hệ tìm cao nhân giải độc , nhị nương không có việc gì , Linh Ngọc lại vì vậy mà mang bệnh căn , thể cốt yếu kém , dễ nhiệm lạnh sinh bệnh , cũng bởi vậy mọi người đều áy náy với Linh Ngọc , mới có thể làm mọi việc cho hắn .

May mắn mấy ngày gần đây , Linh Ngọc rất ít phát bệnh , khí sắc cũng hồng nhuận hơn , xem ra thần toán họ Quý kia nói không sai , thay Linh Ngọc tìm một nha hoàn ấm chủ có thể mang tới phúc khí cho Linh Ngọc .

" Không có gì , lần trước lúc ta ra ngoài ăn , nói đồ ăn cảu khách điếm hắn không tệ , cho nên hắn có món ăn mới sẽ gửi thiếp mời , không phải là chuyện quan trọng ." Âu Dương Linh Ngọc giải thích đơn giản , bỏ qua không muốn nói nhiều .

Kỳ thật hắn biết rõ nội dung thiếp mời , không ngoài ý muốn Phú Quý tới khách điếm biểu diễn , giúp khách điếm chiêu nhân khí , nhưng hắn sao có thể đáp ứng ?"

Có điều hắn cũng tự trách mình quá xem thường năng lực của nha đầu kia , ban đầu tính để nàng tranh tháng bại với người của Trương Kin VInh là được rồi , không ngờ nha đầu kia phá kỉ lục của khách điếm , hắn vừa nghĩ tới hai người vừa ăn không ít điểm tâm trong phủ , điểm tâm vừa ăn xong liền ăn bữa trưa , không ngờ kẹo mạch nha trong miệng nàng vừa tan ra , cứ như vậy ăn liền mười hai bát thực thần diện ......Càng nghĩ hắn càng lo lắng , tiểu trư tử kia không phải là mắc bệnh gì chứ ? Có thể ăn như vậy ?

" Có thể khiến cho Tam đệ khen ngợi khẳng định là không tệ , hat là sáng mai mang vi huynh đi nếm thử đi ."

" Ân , chờ khi nào đại ca nhàn rỗi thì cùng đi ." Âu Dương Linh Vân luôn đối xử với hắn như thân huynh dệ , thậm chí còn tốt hơn so với thân huynh đệ , cho nên hắn cũng kính hắn , " Đúng rồi, vừa rồi đại ca nói đến một chuyện nữa là gì ? Phòng thu chi làm sao ?"

" Nói tới chuyện này ...... Tam đệ , Lân quản sự kia thế nào lại chọc tới ngươi ? Nghe nói ngươi hung hăng nóng giận , còn làm cho hắn cuốn gói chạy lấy người ."

Âu Dương Linh Ngọc thần sắc tự nhiên uống hớp trà , " Thế nào , Lâm quản sựa kia có tài năng đăc thù gì , ta không đuổi đi được sao ?

" Cũng không phải , chỉ là từ trước đên nay ngươi không hỏi qua chuyện trong phủ , vị huynh tò mò." Hắn muốn nghe từ trong miệng tam đệ nói một chút , nếu không phải là việc lớn , hơi khiển trách một chút là được , sớm muộn cũng phải sắp xếp người trở về , dù sao động tới người này sợ hắn nói nhảm

" Chuyện đó chỉ trách bản thân hắn táy máy tay chân, bắt nạt người dưới dấu giếm người trên nuốt riêng ngân lượng không nên lấy ." Có chút tiền này cũng dám tham , ngày sau nhất định cũng muốn nuốt cả Âu Dương gia . Nhưng hắn không phủ nhân , chuyện khiến hắn thực sự tức giận chính là - Lân quản sự nuốt tiền riêng coi như xong , không động đến hắn , hắn cũng lười trong nom ,nhưng nuốt riêng tiền của Phú Quý thì không được !

Hại nha hoàn của hắn phải mặc mấy bộ y phục cũ kỹ , trên người không có chút xíu nữ tính , muốn ăn cũng chỉ có thể xin nữ đầu bếp mấy đồng bánh , hắn vừa nghĩ tới đã có một cỗ cảm giác không thoải mái , không nói hai lời liền khiến quản sự kia chạy lấy người , đỡ khiến hắn phiền lòng .

" Kỳ thật cũng chỉ là một chút tiền còm, huống hồ .... Ngươi chắc cũng biết ? Lâm quản sự là nương cữu ( cậu ) , cũng không thể không cho Sương di nương chút mặt mũi ....." Âu Dương Linh Vân bất đắc dĩ cười khổ , đây chính là chỗ hắn băn khoăn .

Cảm thấy thân nương có lỗi với nhị nương nên sau khi hắn đương gia , chỉ cần Sương di nương mở miệng , chuyện gì hắn có thể giúp được thì chắc chắn sẽ không từ chối , ngay cả khi có phá hỏng quy củ , thiệt thòi hắn cũng sẽ tự chịu .

" Ngươi đã sớm biết có chuyện này ?" Âu Dương Linh Ngọc nheo mắt , có chút tức giận , nhưng hắn không phải tức giận với huynh trưởng , mà là tức giận vì tính tình của huynh trưởng , không vứt đi nổi gánh nặng của đời trước . " Ngươi hồ đồ , cần gì biết hắn là ai , dứt khoát làm việc , không cần giữ mặt mũi cho ai cả."

Âu Dương Linh Vân cười ấm áp, không còn sự ngoan lệ ( tàn nhẫn ) ở trên thương trường . " Như vậy có được không ? Chung quy vẫn là người thân của nươi ."

" Nuôi lão chuột cho mập , tốn cơm tốn gạo , cái loại người này không phải là thân nhân của ta . " Hắn quay lại nói với huynh trưởng : " Ngươi , mới là thân nhân của ta, ngươi không cần khó xử ."

" Được được được , cứ làm theo ý ngươi ." Hốc mắt nóng lên , hắn gật gật đầu , Tam đệ coi hắn là thân nhân ,không ngại việc không cùng mẫu thân sinh ra , hắn sau này đương nhiên càng phải chăm sóc hắn , " Đúng rồi ,khó có lúc ngươi phát hỏa lớn như vậy , toàn bộ hạ nhân trong phòng thu chi bị ngươi dọa cho toát mồ hôi , rốt cuộc là ngươi vì ai mà ra mặt vậy ?"

Mang tai đỏ lên, Âu Dương Linh Ngọc biểu tình không tự nhiên tái mặt , " Đâu phải vì người nào, chỉ là trùng hợp biết được chuyện này , không muốn để hắn đục khoét Âu Dương gia , mới làm vậy , không có gì."

Âu Dương Linh Vân cười ,không hỏi tiếp , kỳ thật chuyện trong Âu Dương gia hắn sao lại không rõ , người trong phòng thu chi đã báo cáo với hắn ,nói là Lâm quản sự tham tiền của Phú Quý mới chọc giận tam thiếu gia .

Hắn nghĩ , tam đệ có thể hợp ý Phú Quý cũng tốt ,hắn vất vả lắm mới tìm được nha đầu kia, nếu lại giống như những kẻ trước đó khiến tam đệ phải cũng chế di dời , cũng uổng phí công sức của hắn .

" Được rồi , ngươi không muốn nói thì thôi ,nhưng chuyện Trương huyện thừa kia là thế nào ? " Chuyện này hắn cũng không rõ lắm , khi Trương huyện thừa tới phủ đau khổ cầu xin ,hắn mới mơ hồ biết hình như là nhi tử của Trương huyện thừa chọc giận Linh Ngọc , nhưng tình hình cụ thể thì Trương huyện thừa một phẹn nước mắt nước mũi nói cũng không rõ .

" Hừ , hiện mới biết đến van cầu ngươi ?" Âu Dương Linh Ngọc hừ lạnh một tiếng , " Đừng để ý đến hắn ,dù sao nhi tử của hắn cũng không tốt đẹp gì , vừa đúng lúc cho ta làm trò tiêu khiển lúc rỗi rãi ."

Hắn chỉ có thể nói tên Trương Kim Vinh kia suy nghĩ quá đơn giản ,trước mặt hắn cũng dám phách lối, còn để thủ hạ của hắn " đả thương " Phú Quý , cổ tay Phú Quý đỏ hết cả lên , hắn làm sao có thể chỉ ăn mấy bát mỳ là coi như xong .

Xử lý chuyện này hắn cũng không làm phiền tới đại ca , cùng lắm chỉ trước mặt cha giả ý bất minh nói bóng gió một hai câu , nói hắn lâu rồi không ra ngoài không hiểu tình thế , hóa ra hiện tại trong thành Dương Châu Trương huyện thừa là to nhất , cha nói Âu Dương gia rất tài giỏi chẳng qua lafgatj người , hắn đường là Âu Dương gia tam thiếu gia cũng phải cúi đầu trước nhi tử của Trương huyện thừa .

Cha vừa nghe , tức giận tới đỏ mặt tía tại ,lạp tức gửi thư tới kinh thành , bảo các thức bá xả giận cho hắn , chỉ hai ngày sau , tin Trương huyện thừa bị giáng chức đã được hạ xuống , hai ngày sau vị quan mới sẽ đến Dương Châu , vị quan mới nghe nói là đệ tử của Tứ bá , đến Dương Châu trạm dừng chân thứ nhất chính là đại trạch Âu Dương gia .

Chắc là đến nhận biết người " sở hữu " Âu Dương gia , miễn cho gặp kết cục giống Trương huyện thừa .

" Nếu ngươi quả thật quá nhàn rỗi thì tới giúp ta, ngươi thích làm chuyện ở phương diện nào , đại ca đều có thể dạy ngươi , ngươi yên tâm , đại ca sẽ không để ngươi mệt mỏi ." Âu Dương Linh Vân nghĩ thời gian gần đây thể cốt tam đệ có phải đã tốt hơn , không cần nằm trên giường dưỡng bệnh, bởi vậy thấy thường ngày nhàm chán , nhưng lại ngại mở miệng nói với hắn .

" Không cần ." Nếu hắn thật sự nhúng tay vào công việc , Âu Dương gia khó tránh được cảnh ầm ĩ ngất trời , đó cũng là nguyên nhân hắn luôn lấy chuyện bệnh tật để tránh việc . " Nếu thực sự dạy việc cho ta , nói không chừng ngày nào đó ta sinh bệnh ra đi , còn phí mất một phẹn tâm sức của đại ca ."

" Đừng nói bậy , chuyện khiến cha mẹ thương tâm , tay chân đau lòng tự giễu này không được nhắc lại , ngươi sẽ sống lâu hơn bất kì ai , đại ca tìm riêng cho ngươi một nha đầu bát tự mang phúc khí , chính vì để trăm năm sau mới gặp ngươi dưới đất ." Nghe những lời như vậy hắn sẽ tự trách , tự trách không thể để tiểu đệ sống cuộc sống như người bình thường .

" Nha đầu mang phúc ......" Trước mặt Âu Dương Linh Ngọc hiện ra một khuôn mặt phúc thái tròn tròn , biểu tình thâm u khó dò .

Hóa ra cái nha đầu mập kia vốn là của hắn , cho dù hắn không mở miệng yêu cầu cũng sẽ đưa đến trước mặt hắn ......Đây đúng là duyên phận trời định .

Nói cũng thật kỳ lạ , cái nha đầu trước sau chỉ thấy ăn kia sao hôm nay lại nghe lời như vậy , cả buổi không thấy bóng đâu ?

" Ngươi cứ chăm sóc thân mình cho tốt đùng suy nghĩ miên man , có chuyện đại ca gánh vác , trời sập xuống cũng không đè đến ngươi ." Hắn cho dù chỉ còn một hơi cũng muốn chống một mảnh trời , đây là biện pháp duy nhất để hắn chuộc tội thay cho mẫu thân .

" Tiểu đệ đa tạ đại ca ." Hắn không chút để ý nói cảm ơn , ánh mắt lay động , giống như đang tìm kiếm cái gì , còn thấp giọng lầm bầm niệm , " Kỳ quái, tiểu trư tử thật sự an phận như vậy , lúc này còn chưa kiếm ăn ? " " Ngươi nói tiểu trư tử là chỉ nàng ?" Khóe mắt đảo qua một đạo bóng dáng màu vàng nhạt , Âu Dương Linh Vân cũng bật cười ,hắn nhìn qua thân mình tròn trịa kia , liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra nha đầu hắn tìm riêng tới cho tam đệ .

Âu Dương Linh Ngọc ngẩng đầu , nheo mắt liếc về phía trên cây đại thụ cành lá xum xuê một cái , lập tức đứng lên , hạ lệnh đuổi khách , " Đại ca , chút nữa chắc còn có việc cần làm? Ngươi cứ đi làm việc đi , không cần đi theo ta ."

" Ngươi yên tâm , ngày hôm nay ta đã đem tất cả mọi chuyện gác lại , chính là đặc biệt tới nói chuyện với ngươi ." Hắn thừa nhận đây là hắn cố ý , hắn còn chưa từng thấy tam đệ vì nổi nóng vì người khác .

" Đại ca bận rộn ,không cần đặc biệt tới thăm ta , ngươi xem ta ăn được , ngủ ngon ,, không gầy yếu chút nào , ngày khác còn lên núi ngắm mây . " Âu Dương Linh Ngọc đang nói chuyện với Âu Dương Linh Vân , nhưng tầm mắt đều dán trên cành cây .

Nhìn huyết sắc từ từ hồng nhuận trên mặt hắn , Âu Dương Linh Vân khoan tâm nhe răng cười , " Đúng vậy , hai má ngươi hình như đã có thêm ít thịt , vậy được rồi , vi huyên cáo từ trước ."

Thấy biểu tình của đệ đệ càng lúc càng không kiên nhẫn , hắn cũng biết chừng mực , tính rời đi .

Chỉ là khi hắn đứng dậy cáo từ , ấu đệ bề ngoài ốm yếu như từ một còn mèo nhà lười biếng , biến thân thành mãnh hổ gầm thét , trước mặt hắn lắc mình đi qua , ngẩng đầu lên trên đại thụ phía trước lương đình , cao giọng gào thét -" Kim Phú Quý , ngươi lập tức trèo xuống cho ta ...... Đợi chút , tư thế kia là thế nào ? Nếu ngươi dám nhảy xuống , ta lập tức đánh gãy hai chân ngươi ... ..."

Quả nhiên , là nha đầu Phú Quý kia !

Góp một tay , Âu Dương Linh Vân lững thững bước ra khỏi lương đình , nhìn thấy bên trên cây cao mấy trương một đầu heo úp sấp dang nằm ......A , hoa mắt , là một vị cô nương mập mạp mặc bộ đồ màu vàng nhạt , tay nàng đang nắm một .......Ách , tờ giấy ? Lung lay sắp ngã ôm chặt thân cây ... ...."

Khụ ! Đoạn thân cây kia hắn là không chịu nổi sức nặng của nàng đi !

Nói thì chậm , lúc đó thì nhanh , đang lúc Âu Dương Linh Vân nghĩ vậy , cành lá rậm rạp liên tục truyền đến âm thanh gãy cành , Phú Quý không kịp kêu lên đã thẳng tắp rơi xuống , trong lòng còn ôm một đoạn cành cây .

" Di , không đau ?" Phú Quý có chút nghi hoặc , như thế nào ở trên cây thoạt nhìn rất cao , kỳ thật lại không cao , ngã xuống không có chút cảm giác nào .

" ......Ngươi đương nhiên .......Không đau , người đau là ......Ta ... ...."

Âm thanh ngắt quãng từ dưới truyền lên , giống như không thở nổi , hơn nữa hình như ... .....Hình như là âm thanh của thiếu gia , nhưng mà nàng không thấy người a ? " Di ! Kỳ lạ , thiếu gia ở đâu ? Ta rõ ràng nghe thấy hắn đang nói chuyện . " Nàng nhìn nhìn chung quanh vẫn không thấy , người lớn như vậy rốt cuộc giấu thế nào ?"

" Kim Phú Quý - ngươi còn không cho ta đứng lên , nàng khinh ta chết rồi sao ! " hắn nhất định phải .....nhất định phải ... .... Nịnh chết nàng .

Vừa nghe từ " chết " ,thân mình Phú Quý chợt co rúm lại , run lên , nàng sợ nhất là quỷ , " Thiếu ... ....Thiếu gia , ngươi không nên làm ta sợ , Phú Quý không phải muốn chọc ngươi giận chết , ta sẽ đốt thật nhiều mỹ kim trong bảo khố cho ngươi , cho ngươi làm quỷ thiếu gia ."

Quỷ thiếu gia ? Được lắm , nàng thật là,hắn đưa nàng xuống hoàng tuyền trước bây giờ .

" Thiếu .......Thiếu gia ......Ta ......Ta về sau sẽ nghiêm túc tập viets ....Không , sẽ không để cho ngươi có tiếc nuối ... ...." Nàng nghĩ thiếu gia " trước khi chết " cuối cùng đã dặn dò nàng chính là chuyện này , nàng phải hoàn thành thật tốt .

Tiếc nuối ? Tốt lắm, nha đầu kia thật muốn hắn tức chết ! " Kim Phú Quý , bản thiếu gia ra lệnh cho ngươi lập tức đứng lên ."

"Oh." Nàng không dám chần chờ , vội vã đứng dậy , nàng còn chưa thấy thiếu gia , đã thấy đại thiếu gia đi tới phía sau nàng , dáng vẻ lo lắng , trong lòng nàng mơ hồ dâng lên cảm giác bất an ... ....Làm ơn ,ngàn vạn lần không phải là như nàng nghĩ đi ... ....

Vô thanh thắng hữu thanh .

Uông đại phu hơn nửa tháng không tới xách hòm thuốc bằng mây tre , từ từ bước về phía bệnh nhân , hắn trước buông hòm thuốc tới xem mạch , cẩn thận chuẩn trị một phên , sau đó sâu kín thở dài một hơi .

Lúc này hắn không phải tới chữa bệnh , mà là chữa thương .

Âu Dương Linh Ngọc làm đệm thịt cũng không có trở ngại gì , chỉ là trật thắt lưng , trên đầu sưng một cục , xương vai hơi lệch vị trí , đại khái mà nói chỉ là tiểu thương , tĩnh dưỡng năm , ba ngày là không có việc gì .

Nhưng đại thiếu gia lại chuyện bé xé ra to khẩn cắp mời đại phu tới , làm cho người ta nghĩ tam thiếu gia lại phát bệnh , bọn hạ nhân ngầm xì xào bàn tán , đoán non đoán già bệnh của thiếu gia có phải sắp không được hay không . (=_= tưởng ảnh sắp "toi " đây mà )

Nếu không phải là Âu Dương Linh Ngọc không cho ai tới dò xét , liên tục hô hoán đuổi những kẻ tới thăm , thì lúc này Âu Dương lão gia và nhị phu nhân cũng đã tới rồi, thút tha thút thít , oán trời trách đất một phen .(ai thiên thán địa )

" Thiếu .....thiểu gia , người có đau không ?" Ách ......Bộ dạng hình như rất đau , hai hàng lông mày xinh đẹp của hắn đều nhăn lại thành một đường .

" Ngươi nói xem ?" Âu Dương Linh Ngọc nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nha hoàn của mình , lửa giận nhuộm đỏ hai mắt .

Nàng rụt cổ lại , cảm thấy như có thanh đao kề sát cổ ." Ách , thiếu gia , ta về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngươi đừng có trừng ta như vậy được không ?"

" Được , vậy ngươi nói cho ta biết , ngươi trèo lên cây làm cái gì ?" Thấy nàng ôm chặt lấy thân cây , suýt nữa hù chết hắn , cô nàng này sẽ không cho là mình rất nhẹ đi ?

" Còn không phải ..... còn không phải thiếu gia làm hại ." Nàng cũng thực ủy khuất a .

" Ta làm hại ?"

" Đúng vậy , ngươi không phải muốn ta ở trong thư phòng tập viết sao? Kết quả ta viết đến mồ hôi đầy mặt , mu7oons mở cửa sổ cho gió thổi vào một lát , không ngờ ..... Toàn bộ giấy ta tập viết đều bị gió tổi đi , còn thổi lên trên cây , ta mới có thể ......Mới muốn leo lên trên cây lấy giấy về ... ..." Nàng càng nói giọng càng nhỏ , bởi vì thiếu gia nói không giữ lời ,hắn vẫn trừng mắt nàng .

" Phải không ? Vậy ngươi không phải rất ủy khuất sao , muốn bản thiếu gia bồi thường ngươi thế nào ?" Hẵn cắn răng hỏi .

Phú Quý vội lắc đầu , " Không , không cần bồi thường , ta nghĩ sau này không cần tập viết hết ba trăm chữ lớn , nhiều lắm mỗi ngày viết mười chư , như vậy cũng không sợ gió thổi bay giấy đi , gió thổi đi ta cũng có thể nhanh chóng tìm được , tìm không được cũng có thể nhanh chóng viết lại một lần ,có phải rất tốt hay không ?"

" Được ." Hắn lạnh giọng nói .

" Thật sao ?" Nàng mừng rỡ , chỉ thiếu không khoa chân múa tay .

" Về sau ngươi cũng không cần ăn nhiều cơm, viết thiếu một chữ thì ăn ít đi một miếng cơm , bản thân tự tính xem mình nên ăn bao nhiêu ." Hừ - cũng dám cò kè mặc cả với hắn , chán sống .

" Nha ! Ta tính ... ..." Nàng tưởng thật bắt đầu giơ ngón tay lên ,càng tính mặt càng trắng ra , cả môi cũng run run .

" ... ......Thiếu gia , ta nhất định sẽ đói chết ."

Thiếu gia có phải đã quên hay không , nàng là nha hoàn , nha hoàn không cần luyện chữ , chỉ thiên kim tiểu thư mới phải học cầm kỳ thi họa , nha hoàn phụ trách ăn cơm ,hầu hạ thiếu gia , mỗi ngày được ăn no để thiếu gia có mặt mũi là được .

Chó gầy chủ nhân xấu hổ . Trước kia nàng đã nói cới chủ tử , không phải sao ?

" Đói chết thì đói chết đi ! Ta không thiếu một nha hoàn thiếu chút nữa thì đè chết chủ tử , huống hồ nếu ngươi chết đói , ta nghĩ những nha hoàn của ngươi sẽ rất vui vẻ thay thế vị trí của ngươi ." Âu Dương Linh Ngọc cố ý không để ý tới nàng ," Ta nghĩ sau khi nàng lo xong tang sự cho cha , vài ngày sau có thể vào phủ hầu hạ ta ."

Hai ngày trước , hắn nhìn phân lượng của tiểu trư tử mới cho nha đầu tên Giản Tiểu Kiều kia hai mươi lượng ,, cũng đủ cho nàng hậu táng cha nàng ,cũng nói với nàng thủ tang vài ngày không thể hồi phủ , nếu không tiểu trư tử sao lại dùng cái loại biểu tình đáng thương này nhìn hắn , hắn sẽ chịu không nổi .

Sau đó hắn mới biết được lý do Phú Quý lại ngất quyết muốn mua hạ nhân , nói là có thể nghiệm việc để xuống tấm biển bán mình chôn cha kia thì mới biết trong lòng có bao nhiêu bất đắc dĩ ......Mỗi khi nhớ lại vẻ đững đắc hiếm có của nàng,đều khiến hắn khó hiểu có chút phiếm đau .

" Vậy sao ? Ta lại muốn đổi chủ tử a ....." Phú Quý hô nhỏ một tiếng , khó thấy được từ trên mặt nàng vẻ sầu não , nàng chỉ đứng lên , đi thẳng ra cửa .

Mấy năm nay , nàng thường xuyên thay đổi hết chủ tử này tới chủ tử khác , lúc đầu sẽ rất khổ sở rới lệ ,nhưng sau này thì không......không phải không khóc, mà là học được không khóc trước mặt chủ tử .

Trước đây mỗi lần thấy nàng khóc hốc mắt hồng hồng , các chủ tử càng khổ sở hơn so với nàng ,cho nên màng tự học được việc buông tay ......Mặc dù , lúc này nghe Âu Dương Linh Ngọc nói ra miệng , khiến sự khó chịu trong lòng nàng, dường như đều bị kéo lên ......

" Hừ , ngươi đây là cái thái độ gì ? Ta nói đùa với ngươi , ngươi cũng tin ? Ta còn chưa chết , ao nói ngươi có thể đổi chủ tử ?" Thấy nàng tỏ ra không chút để ý , xoay người bước đi , giống như có hắn hay không đều không quan trọng , trong lòng hắn liền thấy bực tức . Đột nhiên , hắn vô cùng không hài lòng đáy mắt nàng không hề có thần thái mê luyến , không hài lòng hắn chỉ là chủ tử của nàng , cho nàng ăn , cho nàng chỗ ở ,cho nàng tam thiếu gia ăn không ngồi rồi .

" Di , thiếu gia không phải không cần ta sao ?" Gót chân xoay tròn , Phú Quý trở lại phía trước giường , nhìn xuống chủ tử đang nằm úp sấp .

" Lỗ tai nào của ngươi nghe thấy ta không cần ngươi ? Ngươi đừng quên , chính bản thân ngươi đã nói muốn đi theo ta cả đời ."

Nha đầu đáng giận , trí nhớ kém , bệnh hay quên .

Đáng giận nhất là , hắn lại hờn dỗi với một nha hoàn ,gần đây hắn rốt cuộc bị làm sao vậy ?

" Ta nhớ được , nhưng ta cũng muốn thiếu gia nguyện ý để ta đi theo a , nếu giống nhưa chủ tử trước kia của ta ...... " Nàng nhớ lại thời gian vận khí không tốt, gặp phải một chủ tử khiến cho trái tim nàng có chút bằng giá , " Nói không chừng sẽ đem bán ta đổi lấy gạo lương ."

: Bị bán ,,,,,," Ngực Âu Dương Linh Ngọc đột nhiên cứng lại , vươn cánh tay trắng trẻo cầm lấy bàn tay nhỏ bé có vẻ hơi thô ráp của nàng .

" Ta không phải chủ tử trước kia của ngươi ,"

Nhìn chằm chằm bàn tya bị cầm , trên mặt Phú Quý hơi hiện lên một tia đỏ ửng ." Ta biết , thiếu gia vẫn là thiếu gia , không có buôn bán thất bại hoặc phá sản ." Thật là kỳ lạ , gần đây khi thiếu gia ở quá gần thì tim nàng đều đập rất nhanh , có khi lại có chút rầu rĩ . nhưng bình thường thì cũng không có chuyện gì .......nàng rốt cuộc bị làm sao vậy ? " Ngươi đang nguyền rủa ta nghèo rớt mùng tơi sao ?"

" Nguyền rủa cái gì ?" Nàng vẫn nhìn tay mình đang bị nắm trong lòng bàn tay lớn , không xong , đông! Đông! Đông giống như đang hồi hộp , càng đập càng nhanh , đây là cái triệu chứng gì ?

" Ngươi ! " Nàng căn bản là một con ngốc , hắn uổn phí lời nói đàn gảy tai trâu . " Âu Dương gia tài phú nhiều đến nỗi có thể đè chết nàng , nuôi tiểu trư tử như nàng dư dả , nàng không cần lo lắng ."

" Được , ta không lo lắng , cái đó .....Thiếu gia , tay ta hơi đau , ngươi bỏ tay ta ra trước được không ?" Nàng có chút lo lắng , nếu tim cứ nhảy như vậy , có thể chết không ?

" Hừ ! Thiêú gia nắm lấy tay ngươi là phúc khí của ngươi , ngươi cảm thấy ủy khuất có phải không ?" hắn thẹn quá hóa giận vung tay , ngược lại khiến tay mình đau .

" Không ủy khuất , không ủy khuất , thiếu gia là phúc khí của Phú Quý ." nàng lắc lắc đầu , chỉ sợ hắn lại tự đả thương chính mình ,đến lúc đó hắn lại lấy việc này ra không cho nàng ăn cơm .

" Nếu ta là phúc khí của ngươi , lời nói của ta ngươi nhất định phải nghe , ba trăm chữ kia có nhiều lắm không ?" Hắn kiên trì nhất định bắt nàng tập viết .

" Rất nhiều ......"

"Ngô , ngươi nói cái gì ?" Hắn âm trầm cuống , mắt lạnh nhìn .

" Thật sự rất nhiều mà! Ta ......" Nàng len lén vung vẩy cánh tay ê ẩm , gương mặt nhăn nhó . " Không nhiều lắm, không nhiều lắm , Phú Quý thức đêm có thể viết xong ."

Ba trăm chữ nha , tay nàng sắp rớt ra rồi .

" Không chỉ phải viết xong , còn phải viết cho đẹp , đừng nghĩ tùy tiện viết như gà bới mà muốn lừa dối cho qua ." Trong lòng nàng đang nghĩ cái gì hắn nhất thanh sở thị ( đều biết rõ )

Hai vai Phú Quý đều sụp xuống , liền ngồi xuống ghế ở đầu giường . " Thiếu gia , ta chỉ là một nha đầu , không cần luyện chữ ....."

" Ngươi ngay cả tên mình cũng không muốn biết ?" nàng thường hâm mộ ní hắn người cũng như tên , ánh mắt yêu thích ngưỡng mộ kia khiến hắn không đành lòng , hắn mới muốn cho nàng học viết được tên của bản thân , nếu không hắn cho nha hoàn của mình học chữ làm gì ?

Vì muốn cho nàng tập viết , hắn còn thông qua thư phòng của mình , gần đây hắn còn phải tự hầu hạ bản thân , tiểu trư tử này còn dám oán giận , hắn không vặn gãy cổ nàng không được . " Di , tên của ta ?" nàng kinh ngạc cầm lấy giấy bản bảy nét ngang tám nét dọc , trái phải chẳng phân biệt được , cao thấp điên đảo không xem rõ mặt chữ .

" Cái chữ này là Kim ,ngươi viết thiếu hai chấm , chữ nhân lại bị bỏ mất , ngẫm lại nếu cha ngươi ciết được nguowingay cả cái họ của hắn cũng không viết đúng , khẳng định sẽ rất thương tâm ."

" Thiếu gia , ngươi dạy ta viết một lầm , ta muốn cha cười với ta ." Hóa ra đây là chữ kim , kim trong Kim Phú Quý .

Lặng đi một chút , Âu Dương Linh Ngọc thật thận trọng nhìn nàng một cái ." Phú Quý ... ....Cha nàng không phải đi rồi ?"

" Nằm mơ nha ! bà bán bánh trước miếu quan âm nói nếu bái thần khẩn cầu nhiều , chỉ cần thành tâm thì sẽ được đền đáp ." Nàng hiện có tiền , chi phí ăn mặc đều do thiếu gia cho , còn lương bổng có thể lấy , có thể mua hương tế bái cha mẹ , làm bọn họ đến trong mộng nàng .

Vuốt túi ngân lượng thiếu gia đưa , nàng cười đến không ngậm miệng lại được , bên trong có thật nhiều bạc , hiện tại ước chừng có hơn mười lượng , nàng chưa bao giờ có nhiều tiền như vậy , thật vui vẻ nha .

Hắn nghe vậy không biết có cảm giác gì." Thế nào người khác nói lướt qua một lời thì ngươi nhớ không sót một chữ , ta níu lỗ tai ngươi , lời nói muốn ngươi nhét vào trong đầu thì lại quên sạch bách ." Ngay cả quản sự tùy tiện nói cũng hữu dụng hơn hắn nói ." A! Cái kia ......Ách m thiếu gia đều hét lên , ta chỉ nghe thấy âm thanh sét đánh ầm ầm ......" Nàng có chú ý nghe ! Nhưng là nghe khoong hiểu . " Âm thanh sét đánh ầm ầm ......" dung nhan vô trù đắc ý ( đẹp a ) đen mất một nửa , hai mắt bốc hỏa . " Ngươi lại đây cho ta , ta muốn vặn gãy cổ ngươi ."

Vừa nghe muốn vặn cổ , nàng trốn đông trốn tây . " Không cần ! Thiếu gia , cổ bị gãy thì không thể sống, Phú Quý về sau sẽ nhớ kĩ từng lời thiếu gia nói."

" Không được trốn , rửa cổ đưa qua đây ."

" Thiếu .....thiếu gia, cẩn thận thắt lưng của ngươi .....Nha ! Lại vọt đến ....."

Đau đớn đỡ sau thắt lưng , Âu Dương Linh Ngọc chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng trừng Phú Quý đang ngây ngô cười không thôi , thầm ngâm thanh nhắc nhở những chuyện ngoài ý muốn hôm nay của hắn đều là vì nàng,chờ thắt lưng của hắn khỏi , nàng liền gặp họa .

Tuy rằng hắn biết rõ , phần lớn thời gian là hắn bó tay với nàng ... ...

Ngoài cửa sổ có một nam tử sắc mặt nặng nề đang đứng , mi tâm vốn bằng phẳng đội lên một tòa núi nhỏ , lo lắng nhìn hai người trong nhà , sự lo lắng không dấu được .

" Như thế nào lại là nha đầu kia a -....." Âu Dương Linh Vân thở dài trong lòng , hắn hi vọng tam đệ thích Phú Quý , là hi vọng Phú Quý có thể lưu lại chăm sóc cho hắn , để nàng mang tới phúc khí cho tam đệ , tránh cho tam đệ tráng niên sớm thệ ( chết trẻ )

Nhưng nếu đã liên quan tới tình cảm nam nữ , thì đã không còn ở trong phạm vị hắn có thể tiếp nhận rồi !