Phù Sinh Mộng Chi Bích Lạc

Quyển 1 - Chương 6




“Tên vương bát đản họ Long? Mau gọi hắn tới gặp ta!” Bích Lạc hung dữ xách cái gối ở đầu giường thuận tay ném ra ngoài, lúc trước không hiểu tại sao lại hôn mê bất tỉnh, tỉnh dậy thì đã nằm trong phòng ngủ của Long Diễn Diệu, còn bị một đám thị nữ cường áp đi tắm rửa, không khỏi tức giận đến sôi người.

Lần đầu nghe có người nhục mạ hoàng gia như vậy, bọn họ hai mặt nhìn nhau, ngốc thành một mảnh.

Âm thầm phỉ nhổ một ngụm, Bích Lạc nhanh chóng nhảy xuống giường thẳng hướng cửa phóng đi, đám thị nữ chưa kịp phản ứng, không một ai ngăn cản y. Bích Lạc trong lòng thầm kinh hỉ, một cước mạnh mẽ bước ra khỏi phòng, nhưng lại đâm vào trong ngực một người.

Tiếng kêu đau nhức cùng giọng cười to đồng thời vang lên, Bích Lạc phải lảo đảo vài bước mới có thể đứng vững, y xoa xoa chóp mũi, căm tức mà nhìn Long Diễn Diệu.

“Ngươi vội vàng thế là muốn đi đâu? Aa” Đám thị nữ thối lui, Long Diễn Diệu nhẹ nhàng nắm lấy Bích Lạc ném lại trên giường, không đợi y đứng dậy liền áp người tới.

Bích Lạc hơi đỏ mặt, nhưng cũng không hề quyền đấm cước đá như trước, đánh vào người Long Diễn Diệu cũng giống như đánh vào thiết bản, trái lại y còn đau hơn, quên đi, tiết kiệm sức lực một chút. Đôi mi thanh tú, tinh xảo cau chặt: “Ngươi không cảm thấy mình rất vô lại sao? Tốt xấu gì ngươi cũng là một hoàng gia a”.

Đôi ưng mâu Long Diễn Diệu híp lại: “Ngươi biết là tốt rồi, ngoan ngoãn nghe lời, để tránh chịu khổ” Hắn cúi đầu cắn lên cái cổ trắng nõn trơn mềm của y.

Một câu “ngoan ngoãn nghe lời” như đâm thẳng vào tai, Bích Lạc cả người cứng đờ, trong mắt bỗng nhiên trở nên tối tăm, nhìn chằm chằm người đang cắn gáy y, đột ngột hướng mặt Long Diễn Diệu tát một cái.

“Ngươi thật to gan —” Long Diễn Diệu nhanh tay lẹ mắt, một tay bắt được cổ tay Bích Lạc, sắc mặt chuyển lạnh: “Tưởng ta thật sự không dám giết ngươi sao? Hừ, còn làm ta tức giận, sẽ đem ngươi cùng Yến Nam Quy đồng loạt tống xuống âm tào địa phủ, cho dù là thi thể hay người sống, Tử Minh cũng sẽ đến như nhau”.

Bích Lạc nghe thấy khẩu khí của Long Diễn Diệu cũng yên tâm được một chút, Yến Nam Quy hiện giờ dường như bình an vô sự —

Ánh mắt Long Diễn Diệu nhìn y một hồi, đột nhiên chìa tay đem y phục của Bích Lạc xé làm hai, toàn thân phát ra hàn khí, Bích Lạc khẽ rùng mình một cái, không nói gì, thần sắc trên mặt thản nhiên đến hờ hững.

“Sao không nói gì?” Long Diễn Diệu ngắt nhũ tiêm đỏ hồng một cái, mi mắt dần giương cao: “Ngươi cho là làm bộ dạng Mộc đầu nhân (kẻ ngốc), thì có thể tránh được sao? Không muốn cùng ta đấu khí? Hắc”

Hắn đột nhiên dùng sức véo mạnh, Bích Lạc nhịn không được đau đớn liền kêu lên một tiếng.

“Chủ, chủ tử, ty chức có chuyện quan trọng bẩm báo…” Cổ sư gia ở ngoài cửa ấp a ấp úng nói, lau mồ hôi, nghe ngóng động tĩnh bên trong, hắn hình như tới không đúng lúc.

“Vào đi!”

Cổ sư gia nhìn không chớp mắt mà đi vào, khóe mắt lướt qua thân thể thiếu niên trắng tuyết trên giường, đầu càng cúi xuống thấp —

“Chuyện gì, đừng ngại cứ nói đi” Long Diễn Diệu ngồi ở mép giường, khuôn mặt bình tĩnh nhìn không ra nửa phần hỉ nộ.

“Là tin tức từ phía Đông, nghe nói vị kia đã mời người của Nhạc Dương Phong Môn đến trợ giúp, hôm qua vừa đến xong”.

“Nga, Phong Môn luôn không thích cùng ngoại nhân qua lại, tiểu tử này lại có thể may mắn thỉnh được, thật là có chút bản lĩnh…” Long Diễn Diệu hơi trầm xuống: “Việc này ta tự có chủ trương, ngươi tiếp tục lưu ý nhất cử nhất động của hắn đi”.

Long Diễn Diệu mâu quang lạnh lẽo, sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm, đột nhiên chuyển hướng nhìn về phía Bích Lạc, cười hắc hắc nói: “Ta đã nói Tử Minh sao lại không hiện thân, ra là đi liên kết với đối thủ một mất một còn của ta. Hừ, đã vậy, ta cũng không cần cho hắn ung dung tự tại như thế nữa”.

“Ngươi muốn giết hắn?” Bích Lạc ngồi dậy nhìn đôi mắt nham hiểm hung ác của Long Diễn Diệu, nhún vai: “Ta đã nói ngươi không thực sự để ý hắn… A, ngươi nếu chân chính thích một người, cớ sao lại làm tổn thương hắn? …”

Đạo lý này, ta đã sớm hiểu rõ…

“Làm càn, ngươi chỉ là một tên nam sủng thấp kém, sao lại dám cùng chủ tử nói bừa” Cổ sư gia ngẩng đầu mắng y, thấy Long Diễn Diệu cư nhiên bất động thanh sắc, hắn thất kinh, chủ tử từ bao giờ tính tình trở nên tốt như thế?

Đôi mắt chậm rãi nhìn về phía Cổ sư gia, Bích Lạc bỗng lộ ra bộ dáng tươi cười châm chọc — tên này từ lúc vào phòng đều một mực nhìn lén y, tưởng rằng y không biết sao?

Sóng mắt vừa chuyển, y liền ôm lấy cổ Long Diễn Diệu, đuôi lông mày Bích Lạc lay động, dáng vẻ phong tình mị hoặc hướng về phía Cổ sư gia đang nhìn đến ngây ngốc, mỉm cười: “Chủ tử nhà ngươi còn chưa có mở miệng, ngươi ở chỗ này dài dòng cái gì?”

Dáng tươi cười xinh đẹp đầy quyến rũ, thân thể trắng như tuyết nhìn đến chói mắt, cổ sư gia toàn thân rung động, vẻ mặt sung huyết trở nên đỏ bừng, thiếu chút nữa phun ra máu mũi, còn có thể nói gì được nữa.

Thấy dáng vẻ quẫn bách của hắn, Bích Lạc cười đến run rẩy cả người, Cổ sư gia rốt cuộc chống đỡ không nổi, hai hàng máu mũi nối đuôi nhau chảy xuống—

“Còn không mau cút đi!” Long Diễn Diệu quát lớn một tiếng, Cổ sư gia như được đại xá vội chạy thoát thân, nếu còn không đi, hắn sẽ thổ huyết ngay tại chỗ.

“Không cho cười” Chế trụ hai cổ tay Bích Lạc, Long Diễn Diệu nổi giận một trận, thiếu niên này dám giở trò câu dẫn nam nhân trước mặt hắn, quả thực không đem hắn để vào mắt.

Bích Lạc nghiêm mặt lại, ngay lập tức thu lại vẻ tươi cười.

Long Diễn Diệu kinh ngạc nhìn y một cái, một lần nữa đem y áp chặt trên giường, đưa tay sờ soạng trên thắt lưng mềm dẻo: “Ngươi hiện tại chịu nghe lời rồi hả, Ha ha”.

Bàn tay thuận theo thắt lưng trượt xuống, cởi bỏ mảnh quần áo cuối cùng che đậy thân thể trên người y, Long Diễn Diệu tách hai cánh mông tròn tròn vểnh vểnh ra hai bên, đầu ngón tay đặt tại lối vào nhẹ nhàng vân vê, ấn chặt, một mặt hôn lên đôi môi hồng thuận của Bích Lạc.

“Haa, ngươi thật chặt…” Long Diễn Diệu buông đôi môi bị hôn đến sưng tấy ra, chuyển qua liếm lộng trên vành tai khéo léo, vùi ngón tay vào sâu bên trong nội bích chà xát, cố gắng mở rộng nơi đang sít chặt của y.

Thân thể cứng ngắt không hề đáp lại… Bỗng nhiên hắn xoay người ngồi dậy, Long Diễn Diệu tức giận mà nhìn Bích Lạc thần tình đờ đẫn mặc hắn thao túng: “Ngươi đây là ý tứ gì?”

“Ngươi không phải muốn ta ngoan ngoãn nghe lời sao? Ta hiện tại tùy ý ngươi muốn đùa thế nào cũng được, đắc tội ngươi sao?” Bích Lạc nhìn chằm chằm hắn, không nhanh không chậm mà nói.

“Ngươi — ” Long Diễn Diệu sắc mặt tái mét, gần như muốn bóp cổ Bích Lạc, rồi đột nhiên kinh sợ, làm sao hắn có thể dễ dàng bị thiếu niên này tác động tâm tình như thế? Hắn hít một hơi thật sâu nén lửa giận xuống: “Ngươi không làm ta tức giận thì không cam tâm hả? Hắc, ngươi cũng biết có bao nhiêu người mong chờ được ta sủng ái?”

Bích Lạc yên lặng nhìn hắn, đột nhiên cười: “Ta không muốn sủng ái của ngươi a, hì, ngươi nếu thực sự chịu không được, ta thay ngươi đi gọi một vũ cơ đến, nếu chưa đủ, gọi thêm hai ba người cũng được —“

Trừng mắt nhìn y cười quyến rũ đến mê người, Long Diễn Diệu thực là nghĩ không ra tại sao thiếu niên này kỳ lạ đến vậy, hồi lâu hắn thở hắt ra một hơi thật dài, nằm xoay người lại: “Ngủ”.

Bích Lạc cầm quần áo và đồ dùng hằng ngày muốn đi ra giường nhỏ ở gian ngoài ngủ, vừa bước một chân xuống đất đã bị Long Diễn Diệu kéo trở về.

“Ai cho ngươi đi?” Long Diễn Diệu ôm chặt Bích Lạc vào lòng, cảm thấy được y còn đang giẫy giụa, hắn ghé vào lỗ tai y cảnh cáo nói: “Ngươi đừng lộn xộn nữa, ta thực sự là tên vô lại đó”.

Bích Lạc bũi môi một cái, cũng không muốn tiếp tục uổng phí khí lực, lăn qua lăn lại nửa ngày, y từ lâu đã cực kỳ mệt mỏi, lẩm bẩm vài tiếng rốt cuộc lăn ra ngũ mất.

Cư nhiên cứ như vậy mà ngủ! Long Diễn Diệu đẩy vài lọn tóc vướng trên cổ y sang hai bên, cũng không biết nên giận hay nên cười.

…………………………………………….

Con rùa vương bát đản! Bích Lạc đá một chân vào thạch tử (ghế đá), âm thầm chửi bới — hôm trước bị Long Diễn Diệu ôm ngủ một đêm, tên vương bát đản này dường như ôm thành nghiện, liên tục hai ngày đều nhất định phải ôm y cùng ngũ, ban ngày cũng bị hắn sít sao dán chặt, hại y không thể làm gì khác hơn là lợi dụng cơ hội đi mao xí một mình để hít thở chút không khí. Muốn dò hỏi tung tích của Yến Nam Quy càng khó hơn lên trời.

Y buồn bả, ỉu xìu mà đến chỗ mao xí, vừa định đẩy cửa đi vào, đột nhiên có người lẻn đến bên cạnh, đem một tờ giấy bị vo tròn nhét vào trong tay y —

“Đừng nói!” Thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai, Bích Lạc mở to hai mắt, trước mặt đúng là Tử Minh đã nhiều ngày không gặp.

Tử Minh kề sát vào lỗ tai Bích Lạc, vừa nhẹ nhàng vừa khoái trá cười nói: “Chiếu theo những gì ta viết trên giấy mà làm, ta còn phải đi xem Yến Nam Quy bị nhốt ở nơi nào, đi trước đây” Tử y chợt lóe, đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Bích Lạc đứng ngẩn ngơ, lập tức nhìn lại bốn bề vắng lặng, cấp tốc chạy vào nhà xí, mở tờ giấy, bên trong còn chứa hai viên dược hoàn màu đỏ thẫm —

……

Vuốt ve cánh môi hồng nhuận ướt át, Bích Lạc nhìn thần sắc ngưng trọng của Long Diễn Diệu đang ngồi sau án thư, lại nhìn sa lậu (đồng hồ cát) — thời cơ sắp đến rồi a? …

Ban ngày Tử Minh cho y hai viên đan dược, một viên là mê dược có dược tính rất mạnh, viên còn lại là giải dược, muốn y nghĩ cách mê hoặc Long Diễn Diệu khoảng hai canh giờ, Tử Minh sẽ đến vương phủ cứu y cùng Yến Nam Quy ra ngoài. Chỉ là…

Bích Lạc chợt than thở, Tử Minh cũng quá liều mạng đi, tưởng là ném cho y hai viên dược thì có thể đem Long Diễn Diệu giải quyết? Tên vương bát đản này làm sao dễ dàng trúng kế như vậy, ngoan ngoãn ăn dược à? Nếu đem trộn trong thức ăn của hắn, càng không thể, căn bản là không thể qua mặt hắn!

Thật nhức đầu… Lần thứ hai yếu ớt thở dài, y hơi nheo mắt lại, nhìn Long Diễn Diệu không chớp mắt.

“Hôm nay không nháo nữa à?” Long Diễn Diệu hai hàng lông mày phấn chấn hẳn, cực kỳ hứng thú mà ném công văn trong tay đi — bóng nến khẽ dao động trên mành đỏ, Bích Lạc mị nhãn như tơ ngồi dựa ở đối diện hắn… Thiếu niên gian trá xảo quyệt này lại muốn đùa giỡn kiểu gì đây?

Ngón tay trắng như tuyết cuốn lấy một lọn tóc đen, đuôi mắt Bích lạc khơi gợi một tia mềm mại đáng yêu, y nhẹ nhàng cười: “Haa, nghĩ không ra nhìn ngươi lâu ngày, cũng coi như thuận mắt a”.

Ưng mâu nguy hiểm hơi nheo lại, Long Diễn Diệu nghiêng đầu liếc y một cái: “Hiếm khi ngươi nói một câu ra hồn, hừ, đang không có việc gì, lại muốn đánh chủ ý gì đây?

Bích Lạc nháy mắt, trên mặt lộ ra biểu tình ủy khuất: “Khen ngươi một tiếng thì không được sao? Quên đi, đương lúc ta còn chưa nói quá”.

Khóe miệng y khẽ nhếch, nét mặt như trước cười hì hì, định xoay người rời đi. Đôi môi cân xứng mang theo nụ cười quở trách ánh vào trong mắt Long Diễn Diệu đẹp đến chói mắt, dường như muốn nghênh đón lại như muốn kháng cự, hắn một tay kéo Bích lạc vào trong lòng, ôm trọn y, quấn lấy mái tóc dài của y, hắn ngẩng đầu lên, hừ nói: “Ngươi rốt cuộc đang muốn câu dẫn ta sao?”

Bích Lạc đứng dậy cười khanh khách, hầu kết mảnh khảnh khẽ dao động một trận: “Ta không có ý tứ này, bất quá nếu ngươi nghĩ như vậy, ta cũng không có biện pháp, a nha —“

Long Diễn Diệu cắn hầu kết y một cái, liếm lộng khắp cổ, hắn thấp giọng cười nói: “Coi như ngươi thức thời” Hắn mấy ngày nay, mỗi đêm đều ôm Bích Lạc cùng ngủ, từ lâu đã nhẫn nhịn đến cực khổ, lúc này nhìn Bích Lạc liêu nhân mị thái, không khỏi làm dục vọng lan tràn, tuy biết thiếu niên này nhất định có điều kỳ lạ, nhưng hắn một thân võ nghệ, còn sợ Bích Lạc – ngay cả một chút võ thuật cũng không có gì đẹp mắt.

Bích Lạc bị hắn liếm đến nỗi vừa ngứa vừa khó chịu, cười càng thêm diễm lệ, cổ y rời khỏi Long Diễn Diệu, liền hướng khóe môi hắn hôn tới.

Bộ dáng y chủ động yêu thương, ôm ấp mị hoặc đến cực điểm, phúc hạ Long Diễn Diệu như bùng nổ, cũng không thể kiềm chế được nữa, hắn ngậm lấy cánh môi hồng ướt át, non nớt của y ra sức cắn mút, tinh tế liếm từng chút một trên bờ môi ngọt ngào, dục vọng điên cuồng, trong đầu lại nổi lên một chút choáng voáng, hoa mắt —

Chính là choáng voáng… Long Diễn Diệu phút chốc đẩy Bích Lạc ra, ấn chặt huyệt Thái Dương, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi trơn bóng của y.

“Ngươi, trên môi là bôi cái gì?” Long Diễn Diệu hung hăng nói, thân thể bỗng nhiên có hơi dao động.

Bích Lạc mím môi, đứng thẳng lên: “Là mê dược a” Đôi mắt xoay động, xem ra dược của Tử Minh quả nhiên lợi hại, hòa tan trong nước trà rồi bôi lên môi, không ngờ lại phát tác nhanh đến vậy. May là y trước đó đã uống giải dược, nếu không, dám chắc lúc này y cũng bất tỉnh luôn rồi.

Long Diễn Diệu dữ tợn mà nhìn vẻ mặt mỉm cười của Bích Lạc, hai bàn tay nắm chặt lại đến trắng bệt, hắn cư nhiên đánh giá thiếu niên này quá thấp.

“Không cần dùng bộ dạng hung ác như vậy nhìn ta, là tại ngươi quá đần độn thôi. Biết rõ ta là kẻ mưu ma chước quỷ, còn dâng mồi tận cửa, hi …”

Bích Lạc lười biếng duỗi thắt lưng một cái, thoáng nhìn sa lậu (đồng hồ) —-

Long Diễn Diệu đột nhiên nhảy dựng lên, chế trụ cổ Bích Lạc, lạnh giọng nói: “Ta đã xem thường ngươi, hừ, bất quá, trước khi ta té xỉu, vẫn còn đủ sức lực để giết ngươi”.

Tay hắn ra sức nắm chặt, sắc mặt Bích Lạc lập tức lộ ra tím tái, nhưng y vẫn gượng gạo nở một nụ cười quyến rũ — Vương Bát Đản này làm thế nào còn nhiều sức lực như vậy?…

Vậy mà còn có thể cười! Long Diễn Diệu trừng mắt nhìn y, trong đầu lại một trận lờ mờ, tay dần dần buông lỏng —

“Bích Lạc!”

Song cửa sổ vang lên một tiếng lộp cộp, bóng hai người nhẹ nhàng nhảy vọt vào trong thư phòng. Tử Minh bước dài về phía trước một cái, kéo Long Diễn Diệu đã hôn mê ra, Yến Nam Quy vội vã ôm lấy Bích Lạc, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng giúp y thuận khí.

Thở dốc một hồi, Bích Lạc cuối cùng cũng lấy lại nhịp thở bình thường, sờ sờ trên cổ thấy vết ngấn sưng phù khá rõ ràng, y một cước giẫm mạnh vào Long Diễn Diệu đang nằm bất tỉnh trên mặt đất: “Vương Bát Đản!”

Không hẹn mà gặp, Tử Minh cũng giống y xuất ra một cước hướng Long Diễn Diệu mà giẫm xuống. Nhìn quần áo hắn đầy dấu giầy của hai người, Bích Lạc cùng Tử Minh nhìn nhau, nhịn không được cười ha ha.

“Nơi đây không thích hợp ở lâu, đi mau!” Yến Nam Quy kéo Bích Lạc phóng ra ngoài, Tử Minh nhún vai một cái theo ở phía sau, cười nói: “Ta còn muốn tiện thể cắt đầu hắn a! Quên đi, sau này hãy nói —“

“E là không dễ dàng như vậy” Một tiếng cười chợt cắt ngang không gian yên tĩnh.

Thanh âm trong suốt như thủy tinh, ngữ điệu ôn hòa tựa tiếng bạn bè đang cùng nói chuyện phiếm, nhàn nhã thanh tao. Bích Lạc tâm rung động, y chưa từng nghe qua âm thanh nào êm tai, động nhân như thế.

“Là ai?”

Tử Minh cùng Yến Nam Quy sắc mặt chợt căng thẳng, nhìn ra bóng đêm xung quanh, rốt cuộc không nghe ra thanh âm là từ chỗ nào truyền đến.

Ánh đao chợt lóe, Dạ La Sát hai người tựa quỷ mị hiện ra từ phía sau tấm màn đen, chậm rãi đến gần ba người. Thanh âm tựa thủy tinh thong thả bay tới: “Muốn ly khai vương phủ, trước hết phải qua cửa của ta”.

Tim không nén được mà đập mạnh một cái, Bích Lạc đè lại lồng ngực, thanh âm động nhân dường như muốn đem tâm của y từ trong lôi ra ngoài.

Đang khó chịu thì một bàn tay ấm áp choàng qua lưng, luồng nhiệt ngay lập tức lưu chuyển thoải mái khắp người, Bích Lạc cảm kích quay đầu nhìn Yến Nam Quy đang ôn nhu tươi cười.

“Nhiếp phách ma âm…” Tử Minh trên khuôn mặt nhã nhặn chợt hiện ra vẻ nghiêm túc khó gặp, chậm rãi rút hàn kiếm trong tay áo ra: “Nguyên lai ngay cả Vô Song công tử cũng trấn thủ trong phủ, ta thật là sơ sót —“

Cổ tay đột nhiên lay động, kiếm như long trời lở đất, quét ngang qua Dạ La Sát. Hai người đồng thời kêu lên một tiếng, bị bức lui về sau hơn một trượng (10 thước).

“Yến Nam Quy, ngươi dẫn y ra ngoài thành Mai Sơn trước, ta ở lại cản phía sau” Thấp giọng nói một câu, sau đó thân ảnh Tử Minh nhoáng lên, ánh đao lóe lên đầy trời băng ngang qua Dạ La Sát hai người, chém thẳng vào đêm đen phía sau: “Vô Song công tử, ra đây mau!”

Yến Nam Quy ôm lấy Bích Lạc, mũi chân điểm nhẹ lên tường phóng ra ngoài. Có Bích Lạc ở đây, cho dù hắn lưu lại, cũng không giúp được thiếu chủ, trái lại còn là gánh nặng làm thiếu chủ phân tâm.