Phù Sinh Ngoại Truyện: Bảy Đêm

Chương 34




- Cứu… tôi với! – Kính sắc mặt kinh hoàng ngã lăn trên sàn nhà, mái tóc dài rối bù sổ tung, hai tay ra sức túm chặt lấy cổ, bộ dạng giống như đang gắng sức giằng kéo một sợi dây vô hình đang thít chặt lấy cổ mình, đôi chân bê bết bùn đất giãy đập loạn xạ một cách bản năng. Đế giày thể thao cọ xát lên mặt sàn, phát ra những tiếng ken két hết sức ghê tai.

Hai vợ chồng còn chưa kịp xông tới cứu người, chỉ nghe “soạt” một tiếng, cả thân người Kính bị một luồng sức mạnh vô hình nhấc bổng lên, quăng đánh vèo lên không trung, sau đó dán chặt vào trần nhà, “trượt” thẳng về phía cửa sổ đang mở toang. Tiếng gào thét kinh hoàng và tuyệt vọng kéo theo hàng tràng dư âm dội lại, đủ để chặn cứng hơi thở của tất cả những ai nghe thấy.

Chung Húc đạp mạnh một cái lên mặt ghế sô pha phía trước, lấy đà nhảy vọt lên, hạ xuống nóc chiếc giá sách bằng gỗ cao nhất bên cạnh, rồi lẹ làng nhảy vụt lên, chụp lấy điểm tựa duy nhất trên trần nhà – chiếc đèn chùm, sau đó bật người lên, nhắm chuẩn mục tiêu, hai chân khẽ đạp một cái, bay vọt đi theo quán tính, nhẹ nhàng như chim én lao về phía Kính chỉ còn vài bước nữa là văng ra ngoài cửa sổ, một tay chụp ngang lưng cô ta, tay còn lại rút ra một đạo bùa màu đen nhanh như làm phép, bàn tay khẽ lắc một cái, hét lớn:

- Kiếm vàng Phục Quỷ, ác ma tránh xa! – Lá bùa vụt một cái biến thành một luồng sáng vàng chói mắt, bay vọt ra từ kẽ tay Chung Húc với tốc độ khủng khiếp, đâm sầm vào trần nhà cách đỉnh đầu Kính không xa, dội ra một vòng sóng khí uy thế hừng hực.

Chỉ nghe thấy một tiếng rú thảm thiết, một làn khói xám đen phụt ra nơi luồng sáng vàng rực vừa đâm vào, còn Chung Húc chỉ cảm thấy trong tay bỗng dưng nhẹ bẫng, sức lực đang dùng để đỡ lấy Kính vụt biến mất trong tích tắc, hai người cùng rơi thẳng từ trên trần nhà xuống.

Trong cái rủi có cái may. Tư Đồ Nguyệt Ba vừa vặn lao kịp tới chỗ hai người đang rơi xuống, cũng không hiểu anh lấy đâu ra sức lực ghê gớm đến thế, bất chấp mối nguy có thể bị va đập đến gãy xương, lập tức giang tay ra đỡ lấy họ, sau đó cả ba người cùng ngã chồng chéo dưới nền nhà.

- Hai người không sao chứ? - Chung Húc không sứt sát lấy một sợi tóc, nhanh nhẹn bò ngay dậy, vội vàng đỡ Kính ho sặc sụa đang đè trên người Tư Đồ Nguyệt Ba, rồi cuống quýt vỗ lên vai chồng – Anh ơi, vẫn chưa chết bẹp đấy chứ?

Tư Đồ Nguyệt Ba thở hắt ra một hơi thật mạnh, vừa xoa lưng vừa lồm cồm bò dậy, nói:

- Không sao, không sao, sức nặng của hai người vẫn chưa đủ để cán chết anh đâu. Xem xem Kính có sao không!

Chung Húc cúi xuống nhìn Kính mềm oặt trong lòng mình, vẫn ôm lấy cổ ho rũ rượi, vẻ rất đau đớn, nỗi kinh hoàng vẫn còn nguyên trong mắt, sắc mặt khó coi hơn lúc mới tới rất nhiều, không chỉ trắng bệch, mà còn có thêm một lớp khí tối tăm, nói khó nghe một chút, thì chẳng khá hơn là bao so với xác chết mới bò ra từ trong quan tài.

- Kính, đừng sợ, không sao đâu! - Chung Húc ôm cô ta chặt hơn nữa, cô hiểu rõ một người bình thường khi gặp phải những chuyện ma mị quái đản, tâm lý sẽ khủng hoảng nặng nề đến đâu. Một cô gái yếu đuối thế này, không sợ tới chết ngất đã là may mắn lắm rồi.

- Tôi… tôi… - Kính run lên lập cập, có lẽ là do hoảng sợ quá mức, nước mắt chảy ròng ròng, ôm chầm lấy Chung Húc, tuôn ra một tràng lộn xộn – Vừa nãy tôi ở bên ngoài… đợi hai người… không biết ai đã đánh tôi chết ngất… Tỉnh lại thì đã ở trong này… Trên cổ có một sợi dây, thít chặt cứng, muốn xiết chết tôi…

- Khốn kiếp…

Chung Húc vừa chửi một tiếng, lại nghe thấy Tư Đồ Nguyệt Ba hét toáng lên:

- Em ơi, nhìn lên trên!

Chung Húc ngẩng đầu nhìn lên. Luồng khói xám đen nồng nặc yêu khí vừa bị kiếm vàng Phục Quỷ ép ra không những không tan biến, mà ngược lại, mỗi lúc càng tích tụ dày đặc, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, đã tập hợp thành một bộ mặt quái dị nửa người nửa thú trên trần nhà, hung hãn nhìn trừng trừng vào ba người họ, rồi lập tức ngoác miệng, nhả ra một luồng khí đen đục ngầu về phía họ.

Thấy tình hình bất ổn, Chung Húc vội đẩy bật Tư Đồ Nguyệt Ba và Kính ra, còn cô thuận đà lăn tròn sang bên cạnh. Luồng khói đen phun trúng khoảng sàn nhà nơi ba người họ vừa ngồi, mặt đá hoa cương lập tức bị ăn mòn thành một cái lỗ toang hoác, ở rìa mép còn sủi bọt xèo xèo.

Ba người kinh hãi đến toàn thân toát mồ hôi lạnh.

- Đến cả kiếm vàng Phục Quỷ cũng không sợ… - Trong lòng Chung Húc vụt lóe lên một tia bất an. Nhiều năm nay, chỉ cần kiếm vàng Phục Quỷ của nhà họ Chung xuất hiện, tất cả yêu ma lớn nhỏ không chết cũng trọng thương, vậy mà cái giống này… Lúc này, cô cũng chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, tốc chiếc tốc thắng mới là thượng sách. Cô đẩy Kính vào trong lòng Tư Đồ Nguyệt Ba, rồi đứng dậy, nhìn lên bộ mặt trên trần nhà không chút sợ hãi, sau đó cúi xuống nói với chồng – Anh hãy dẫn Kính đứng ra xa một chút, hôm nay không phóng hỏa là không xong.

Nghe vậy, Tư Đồ Nguyệt Ba vội vã đỡ Kính dậy, lùi vào chân tường, có trời mới biết cô vợ sắp nổi cơn tam bành kia liệu có san phẳng cả gian phòng này thành bình địa hay không.

- Không cần biết ngươi là yêu quái hay ma quỷ, gặp phải người nhà họ Chung chúng ta, thì chỉ có một con đường chết. – Nhìn “bộ mặt” trông mà phát ghét trên đầu kia, Chung Húc mày liễu dựng ngược, hai tay bắt quyết, linh lực trong cơ thể chớp mắt đã tăng cao tới cực điểm, môi son hé mở, hét lớn – Cửu Diệm Địa Hỏa, tận diệt mọi ô uế trong tam giới. Xuất!

Một ngọn lửa xanh biếc với màu vàng rực rỡ bao quanh, mà không, chính xác là một con rồng lửa khổng lồ, lập tức bay vọt ra từ bàn tay Chung Húc. Trong chớp mắt, toàn bộ trần nhà đã biến thành biển lửa. Tuy cùng là một chiêu số, nhưng so với lần ở trong nhà tắm, con rồng lửa lúc này không biết đã mạnh hơn gấp bao nhiêu. Ánh sáng và hơi nóng phả ra từ ngọn lửa khiến người chứng kiến vững tin rằng, ngọn lửa xanh vàng, vừa phun ra từ trong bàn tay cô gái kia có đủ bản lĩnh để thiêu rụi mọi thứ tà ác trong tam giới.

Bộ mặt quái dị vừa gào rú vừa chạy loạn xạ trong biển lửa. Nhưng cho dù nó trốn tới chỗ nào, ngọn lửa chỗ đó lập tức mạnh lên gấp mười lần. Nó muốn há miệng phun khí phản đòn, nhưng không ngờ khí đen còn chưa kịp rời khỏi miệng đã bị ngọn lửa thiêu rụi. Nó đã bó tay hết cách, chỉ biết đau đớn giãy giụa trong ánh lửa, giống như con cá quẫy trong lưới.

Tư Đồ Nguyệt Ba che chắn cho Kính đang run lên cầm cập, cũng cố tình chặn tầm nhìn của cô, không muốn cô lại phải chết khiếp trước cảnh tượng hãi hùng.

- Anh Tư Đồ… tôi sợ lắm… - Kính vùi mặt trong lòng Tư Đồ Nguyệt Ba, òa lên khóc hu hu, cơ thể càng run rẩy dữ dội hơn nữa.

- Đừng sợ, sẽ mau chóng ổn thôi. Vợ tôi tài giỏi lắm! - Tư Đồ Nguyệt Ba vỗ khẽ lên sống lưng gày guộc của Kính, mỉm cười an ủi cô gái đang hoảng sợ tới tột cùng.

Thế nhưng, nụ cười của anh chớp mắt đã vụt biến mất, vẻ điềm tĩnh thường trực bị thay thế bởi sự kinh ngạc tột độ. Đưa tay đẩy bật Kính ra, anh cúi xuống nhìn, một vật mỏng sắc như lưỡi dao đã cắm ngập vào ngực trái, hai mặt của vật này đều là mặt gương sáng loáng, một mặt phản chiếu Chung Húc đang bận rộn thu phục bộ mặt quỷ, mặt còn lại phản chiếu Kính đang ngồi bên cạnh, mỉm cười nhìn mình.

Có thể do tốc độ đâm quá nhanh, cũng có thể là do hung khí quá sắc bén, mà Tư Đồ Nguyệt Ba không hề cảm thấy đau đớn, chỉ nhìn thấy vạt áo trước ngực dần loang đỏ máu tươi.

- Kính… cô… - Anh đưa tay bịt lấy vết thương, nhìn trừng trừng vào cô gái yếu đuối mà vợ mình vừa mới liều mình cứu sống với ánh mắt bàng hoàng tột độ, chưa nói dứt lời, từ miệng anh đã phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

Phía bên kia, Chung Húc đang tập trung thu phục bộ mặt quỷ vẫn không phát hiện ra tình cảnh của chồng. Toàn bộ sức chú ý của cô đều đang dồn hết vào kẻ địch trên trần nhà đã bị thiêu đốt tới biến dạng, rúm thành một cục không còn nhận rõ mồm miệng mắt mũi. Cô biết, thứ quái vật này đã sắp tiêu tan thành mây khói. Nhân lúc hơi được rảnh tay, cô quay đầu sang, đang định thông báo với hai người họ tin tốt lành rằng mình sắp đại thắng, bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng mà dù có chết cô cũng không thể tưởng tượng ra.

- Anh ơi! – Cô hét lên một tiếng, bất chấp tất cả xông tới.

- Đứng im! – Kính quát khẽ, một tay chặn lên cổ Tư Đồ Nguyệt Ba, các ngón tay cô ta trong tích tắc đã kéo dài, biến dạng, trở thành năm lưỡi dao chỉ cần ấn khẽ là có thể đâm thấu tận xương. Mỗi một lưỡi dao đều phản chiếu ánh mắt bàng hoàng xen lẫn phẫn nộ của Chung Húc.

- Kính, cô điên rồi sao? - Chung Húc dừng lại cách bọn họ vài bước, gắng gượng kìm nén sự lo lắng và tức giận trong lòng, hỏi – Cô muốn làm gì?

Một tiếng cười nhạt nhẽo vô vị cất lên, kéo theo những dư âm văng vẳng. Kính nghiêng đầu, dường như đang ngẫm nghĩ xem phải trả lời câu hỏi này thế nào. Đôi mắt tròn vốn dĩ trong veo là thế, giờ khép lim dim, giống như một con mèo lười biếng đang phơi nắng.

- Nói đi! – Chung Húc dấn thêm một bước lại gần. Đến tận lúc này, cô vẫn không dám tin rằng mình đã cứu phải một kẻ vong ân phụ nghĩa.

- Đã bảo là cô đứng im! – Lưỡi dao kề trên cổ Tư Đồ Nguyệt Ba cắm sâu thêm một chút, vài vệt máu nhỏ ứa ra ròng ròng. Kính vẫn bất động, cảnh cáo Chung Húc, rồi cười mà nói – Các người không nên tới nơi này. Nếu các người chịu nghe lời cô ta, mà rời khỏi đây cho sớm, chẳng phải là đã yên thân rồi ư!

- Cô ta? - Chung Húc sững người, dò đoán câu nói lạ lùng của đối phương, nhưng vừa nhìn thấy Tư Đồ Nguyệt Ba lúc này môi đã tái nhợt, cô không còn muốn nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa, bèn nghiến răng nói – Tôi không cần biết cô có mục đích gì. Tóm lại, nếu chồng tôi có chuyện bất trắc, tôi không chỉ bắt cô đền mạng, mà còn khiến cô vĩnh viễn không thể luân hồi!

- Em ơi… - Tư Đồ Nguyệt Ba lúc này đã gần như kiệt sức, khó nhọc ngẩng đầu lên nhìn Chung Húc, cố rặn ra một nụ cười – Anh… anh sẽ không sao đâu… Kỳ trăng mật của chúng ta vừa mới… vừa mới bắt… - Còn chưa kịp nói hết câu, ánh sáng trong mắt anh chợt như ngọn nến trước gió, lóe lên rồi tắt phụt, đầu ngoẹo xuống rũ rượi.

- Anh ơi! – Nỗi đau đớn xé nát trái tim khiến Chung Húc suýt chút nữa ngã gục xuống, nhưng cô vẫn gắng gượng trụ vững cơ thể, khóa chặt lấy Kính trong hai ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, hai tay xiết chặt thành nắm đấm.

Có lẽ không một ai không thấy giật mình trước một ánh mắt như thế. Kính đương nhiên cũng nhận ra cơn nộ hỏa khủng khiếp sắp sửa bùng phát của Chung Húc, bình thản lên tiếng:

- Đừng hành động lỗ mãng! Anh ta mới chỉ ngất đi thôi. Nếu cô dám làm bừa, thì tôi không dám bảo đảm an toàn cho chồng cô đâu.

- Cô… - Chung Húc tức đến nghẹn thở, đứng đờ ra tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan. Bản lĩnh của cô có cao siêu đến đâu, cũng không dám mang tính mạng của người mình yêu nhất ra mạo hiểm.

- Thoạt tiên, ta còn ngỡ cô mang trong mình bản lĩnh cao cường lắm. – Kính liếc xéo Chung Húc, trên mái tóc dài đen mướt, một làn sóng màu trắng bạc lấp lánh như ánh trăng chảy tràn từ chân tóc xuống, những sợi tóc khẽ lay động theo từng cử chỉ của cô ta, vẽ nên một bức tranh đẹp dịu dàng trong không trung, và đôi mắt tràn đầy vẻ khinh miệt, cũng từ màu nâu sậm ngả sang sắc tím nhàn nhạt.

Nhìn diện mạo đột nhiên biến đổi của Kính, cảm nhận làn yêu khí lồ lộ lúc này mới toát ra từ trong cơ thể cô ra, hàng loạt sự việc xảy ra trước đó vụt hiện lên trước mắt Chung Húc, giống như một đoạn phim tua nhanh, kích thích vào từng tế bào não bộ trong cô. Gã áo đen đi theo vợ chồng họ, cái gã có thân hình lênh khênh gầy guộc, luôn cố tình kéo sụp vành mũ xuống… Rất nhanh, cô nhìn thẳng vào Kính, lập tức khẳng định:

- Người theo dõi vợ chồng ta, hung thủ giết chết bà Sabrina và ông khách người Mỹ, và cả kẻ đánh lén ta… đều là con yêu nghiệt nhà ngươi!

- Ha ha, đừng có nóng vội chửi mắng người ta. Chỉ trách cô đạo hạnh kém cỏi, tới tận lúc này mới nhận ra được thân phận của ta. – Kính cười lạnh lẽo, đưa những ngón tay trên bàn tay còn lại chầm chậm lướt qua khuôn mặt trắng bệch của Tư Đồ Nguyệt Ba, khen ngợi – Đây đúng là một miếng mồi ngon lành!

- Đồ khốn nạn! Bỏ cái tay dơ bẩn của ngươi ra, không được phép động vào anh ấy! - Chung Húc gầm lên như sấm dậy, chỉ hận không thể lập tức xé xác cái kẻ từng rất “đáng thương” này thành muôn mảnh.

- Tay của ta sạch lắm đấy! – Kính giơ tay ra huơ qua huơ lại trước Chung Húc với vẻ rất đỗi ngây thơ, rồi sắc mặt vụt biến, cất giọng lạnh lùng – Kẻ dơ bẩn thực sự, cô vẫn chưa gặp đâu.

Chung Húc giận dữ nhổ phì vào cô ta:

- Lẽ nào ngươi muốn nói với ta rằng, những người đã bị ngươi hãm hại, đều là phường gian ác dơ bẩn có chết cũng không hết tội?

- Đương nhiên là không! – Kính thản nhiên đáp lời – Bọn họ chỉ là thức ăn, hoặc có thể nói là công cụ. Các người cũng tương tự.

- Ngươi đúng là một con điên! - Chung Húc không muốn tiếp tục nghe cô ta ăn nói hàm hồ. Một kỳ trăng mật lãng mạn, nhất quyết không thể bị phá hỏng trong tay con yêu nghiệt. Ngẫm nghĩ một lát, cô nói – Thả chồng ta ra. Nếu người cần thức ăn, thì ta ngon hơn anh ấy.

- Vậy sao? – Kính mở to mắt, chường ra một vẻ ngây thơ khiến người ta phải chết uất – Thật là vĩ đại! Cô sẵn lòng vì anh ta mà từ bỏ cả tính mạng?

- Đúng! - Chung Húc quả quyết đáp lời.

- Quăng cái túi trên người cô xuống! – Kính lạnh lùng nói.

Chung Húc sờ lên cái túi đựng đủ loại bùa chú và pháp khí gia truyền theo phản xạ, rồi không hề đắn đo, lập tức tháo xuống, ném sang một bên, trong lòng thầm chửi rủa đối phương bỉ ổi hèn hạ. Cô nói:

- Thả anh ấy ra, muốn làm gì thì cứ làm với ta, ta bảo đảm không đánh trả.

- Được thôi, nể mặt sự vĩ đại của cô! – Kính bỏ “lưỡi dao” kề trên cổ Tư Đồ Nguyệt Ba xuống, năm ngón tay biến trở lại hình dạng bình thường. Sau khi đẩy con tin đang hôn mê bất tỉnh ngã gục xuống sàn nhà, cô ta đứng dậy, bước tới trước mặt Chung Húc, tươi cười nhìn cô – Đã giao hẹn rồi, không được phép đánh trả đấy!

- Đương nhiên! - Chung Húc mặt không biến sắc, nhưng trong lòng lại mừng rỡ, chửi thầm, con yêu tinh ngu xuẩn kia, tưởng rằng không có bùa chú và pháp khí, thì ta sẽ không làm gì được ngươi chắc, bà đây không đánh trả, nhưng có kiếm của bà đánh trả!

Vào khoảng khắc Kính từng bước áp sát lại gần, Chung Húc âm thầm niệm thần chú trong lòng, một đốm sáng đỏ rực rỡ như vầng mặt trời vụt hiện lên trong hai bàn tay đang chắp sau lưng của cô. Khi đối phương chỉ còn cách cô chưa đầy nửa thước, một luồng sát khí khủng khiếp chợt bùng phát từ trên người Chung Húc. Chỉ thấy tay phải cô thình lình vung ra trong tiếng hét đinh tai:

- Kiếm Chung Quỳ, xuất!

Một thanh kiếm dài ba thước tỏa hào quang đỏ chói chang bất ngờ vọt ra từ chấm đỏ trong lòng bàn tay cô. Trên thân thanh kiếm gần như trong suốt trào lên một dòng đỏ thẫm, sát khí rợn người.

- Kiếm Chung Quỳ? – Kính đờ người nhìn thanh kiếm sắc bén đang bổ xuống đỉnh đầu mình, không hề có ý né tránh.

Kiếm khí thốc tung mái tóc bạch kim của Kính, lưỡi kiếm chém thẳng xuống chính giữa đỉnh đầu cô ta. Chung Húc nắm chặt đốc kiếm, lạnh lùng nhìn con yêu nghiệt chuẩn bị mất mạng. Cô cứ ngỡ con yêu quái khốn kiếp này đã mất vía trước khí thế của cây kiếm Chung Quỳ gia truyền, không phải không muốn tránh, mà là căn bản không thể né tránh.

Thế nhưng, Kính không hề sợ hãi tới mất vía như Chung Húc đã nghĩ. Cô ta trợn ngược con mắt, nhìn lưỡi kiếm Chung Quỳ chém phập vào cơ thể, khóe miệng khẽ nhếch lên, bật cười thành tiếng, sau đó giơ ngón tay ra, búng khẽ một cái vào thân kiếm. Thanh kiếm xưa nay luôn được Chung Húc coi là vũ khí sát thủ phút chốc đã vỡ tan tành, rơi lả tả xuống sàn nhà rồi biến mất, trong khi Kính vẫn toàn thân lành lặn, tới một vết xước cũng không thấy.

Chung Húc chết lặng nhìn hai bàn tay trống không. Kiếm Chung Quỳ tuy được gọi là kiếm, nhưng là một vật vô hình được sinh ra từ linh lực. Yêu ma quỷ quái nếu bị kiếm Chung Quỳ chém trúng, sẽ lập tức hồn bay phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh. Vậy mà hôm nay, kiếm Chung Quỳ lại bị con yêu nghiệt kia dễ dàng phá vỡ. Hơn nữa kẻ này còn không hề tổn hại tới một sợi tóc… Việc này, việc này, làm sao có thể?

- Ha ha, cô tưởng rằng… ta ngu đến thế thật à? – Kính tươi cười nhìn Chung Húc, thong thả vuốt lại mấy sợi tóc bị kiếm khí thổi rối tung – Nơi này là địa bàn của ta, không phải của cô! – Nói đoạn, cô ta đặt bàn tay lạnh như băng lên vai Chung Húc, cười nhạt – Kể từ khi hai người đặt chân vào tu viện, đã nắm chắc phần thất bại thảm hại!

- Ta thất bại? Đừng có chém gió ác quá mà lưỡi trúng phong đấy! - Chung Húc không hề tỏ ra yếu thế, chụp cứng lấy cổ tay cô ta, rồi chỉ lên ngọn lửa vẫn chưa tắt trên trần nhà – Hãy nhìn đồng bọn của ngươi xem, đúng là còn thảm hơn lợn quay! Ngươi tưởng rằng ta chỉ biết dùng kiếm Chung Quỳ thôi ư?

- Ha ha? – Tiếng cười lanh lảnh như chuông ngân khiến Chung Húc sởn gai ốc. Cô chưa kịp phản ứng, đã thấy thân hình Kính uốn éo vài cái dẻo quẹo như vệt sóng truyền hình bị nhiễu, rồi vụt biến mất trước mặt cô. Đến khi Chung Húc kịp định thần, vội quay phắt người lại, thì Kính đã ở sau lưng cách cô không xa, chỉ vào bộ mặt bị thiêu cháy trên trần nhà, nói – Cô nói nó là đồng bọn của ta? Ha ha, thật quá nực cười. Cô nhìn cho rõ đi! – Tay cô ngắm thẳng vào bộ mặt, vẽ ra một vòng tròn. Một vệt sáng trắng chớp lóe, từ trên trần nhà rơi xuống một vật nhỏ sáng choang. Chung Húc định thần nhìn kỹ, thì ra là một cái mặt nạ bằng thủy tinh không đầy hai tấc.

- Thấy hai người nghiêm túc như vậy, ta cũng vui lòng dùng một món đồ chơi để phối hợp với các người. – Kính tung hứng cái mặt nạ trên tay – Nếu không có nó “uy hiếp” ta, thì sao cô có thể yên tâm giao ta cho chồng mình được? Diễn xuất của ta không tồi đấy chứ? – Trong tiếng cười giễu cợt, đôi mắt màu tím của cô ta bỗng bừng bừng sát khí.

Con yêu nghiệt này, đúng là một Kính vui tươi và dịu dàng như ánh nắng kia ư? Là một Kính vừa mỉm cười vừa trò chuyện với mình về tương lai, về phong cảnh ư, là một Kính đau buồn đến suy sụp vì cái chết của bà Sabrina ư? Chung Húc nhìn thẳng vào mắt cô ta, cô luôn tin rằng, tâm tư của một người dù có che giấu kỹ lưỡng đến đâu cũng sẽ bị ánh mắt bán đứng. Trực giác kiên quyết nói với cô rằng, ánh mắt trong sáng hiền hòa của một Kính mà cô gặp trước đây, tuyệt đối không thể là thứ mà một con yêu nghiệt toàn thân sát khí có thể giả bộ ra được. Càng huống hồ, cô thực sự chưa bao giờ phát hiện ra một mảy may sát khí trên người “Kính kia”, đâu có giống “Kính này”, toàn thân nồng nặc yêu khí. Thế nhưng, nếu như nói rằng có yêu tinh biến thành hình dạng của Kính để lừa gạt bọn họ, thì vừa nãy khi Chung Húc cứu cô ta, cũng không phát hiện ra yêu khí. Việc này rốt cuộc là thế nào?

- Không đúng… - Chung Húc càng nghĩ càng thấy quái lạ, bèn tiến thêm một bước lại gần Kính, gằn mạnh từng tiếng – Ngươi, không phải là Kính!

Một thoáng kinh ngạc rất khó phát giác vụt qua trong mắt Kính. Cô ta cười lớn:

- Ha ha, sức tưởng tượng của cô cũng thật phong phú. – Cười dứt, cô ta bỗng sầm mặt lại, mỗi lời thốt ra đều lạnh lẽo âm trầm – Nhưng việc ta là ai đã không còn quan trọng. Người sắp chết không cần thiết phải biết quá nhiều.

- Ha ha, ta e rằng ngươi đã nói ngược rồi! - Chung Húc lạnh lùng liếc xéo cô ta. Bao nhiêu năm nay, những yêu ma từng ăn to nói lớn trước mặt cô rồi cuối cùng vẫn chết một cách thê thảm nhiều vô số kể. Cho dù Kính là kẻ khác thường đầu tiên phá hỏng được kiếm Chung Quỳ của cô, nhưng, chỉ cần cô ta có dính dáng tới yêu ma, cho dù Chung Húc có liều cả tính mạng cũng không thể bỏ qua cho cô ta! Hậu duệ của Chung Quỳ, không phải chỉ biết ăn theo uy phong hão của tiên tổ.

Đúng lúc Chung Húc móc trong túi áo ra hai lá bùa còn sót lại, cô bỗng cảm thấy sau gáy lạnh buốt, một luồng hàn khí từ đó thần tốc xuyên khắp toàn thân, da thịt, kinh mạch, máu huyết chớp mắt đã đông cứng, cơn tê dại pha lẫn với sự mệt mỏi cực độ không thể nào cưỡng lại ồ ạt tấn công cô, chỉ trong không đầy một phần ngàn giây, Chung Húc trước mắt tối sầm, cơ thể mất kiểm soát đổ ngửa ra phía sau.

Tư Đồ Nguyệt Ba giang tay ra, vững vàng đón lấy cô vợ đã hoàn toàn mê man bất tỉnh, rồi đặt cô nằm xuống sàn một cách thận trọng và dịu dàng rất mực.