Phù Sinh Ngoại Truyện: Bảy Đêm

Chương 43




Áo đen số năm không phải là một tài năng kể chuyện. Từ đầu tới cuối, giọng cứ đều đều, giống như đang đọc một cuốn sổ kế toán dài thườn thượt, đôi lúc còn ngắc ngớ, bắt chúng tôi đợi dài cổ mới nghe tiếp được đoạn sau.

- Anh kiếm đâu ra câu chuyện này thế? – Lần này, là Ngao Xí lên tiếng đầu tiên, vừa hỏi vừa liếc xéo sang tôi.

- Đọc được trong một cuốn tạp chí lỗi thời ở hàng sách cũ. – Áo đen số năm nói – Tôi chỉ cảm thấy, câu chuyện này rất thích hợp để kể cho một đôi vợ chồng nghe.

- Này, các người kể chuyện cho nữ hoàng nghe chứ không phải là kể cho chúng tôi nghe nhé! – Tôi trừng mắt nhìn gã.

Áo đen số năm thình lình quăng cục đầu lâu trong tay về phía tôi, nói:

- Kể cho các người hay kể cho nữ hoàng nghe cũng vậy thôi. Chính vì trên đời có quá nhiều người không thể hiểu được rằng, những thứ mà người bên cạnh mang lại cho họ đã là toàn bộ những gì họ có thể cho đi, nên trên cõi đời mới có nhiều xương trắng đến thế.

- Tôi hiểu! – Tôi bật cười – Hiểu tất, giống như cô yêu cây trong câu chuyện.

Còn chưa dứt lời, Ngao Xí đã kéo phăng tôi sang một bên, chưa kịp mở miệng, đã bị tôi chặn họng:

- Em biết anh muốn hỏi gì. Đợi sau ngày thứ bảy em sẽ nói cho anh biết!

Nói rồi, tôi cầm cái đầu lâu đi ra khỏi lều, đào một cái hố chôn nó xuống.

Khi còn máu thịt nguyên vẹn vẫn là tốt nhất. Tới khi sự sống chỉ còn một mảnh xương trắng, thì còn đâu đường quay lại.