Phù Sinh Nhất Mộng

Chương 9: Phong động hoa diêu tình tự hương




(Gió thoảng hoa lay tình tự hương)

Bạch Cẩm Đường vốn phải đi làm, nhưng sau khi nhận được điện thoại từ nhà, không nói hai lời đi thẳng tới phòng làm việc của quản lý xin nghỉ. Đối phương tính tình tốt hỏi thăm ảnh: “Tại sao vậy?” Bạch Cẩm Đường nhướng mày một cái, lý lẽ hùng hồn nói: “Em trai tôi thi lên đại học, tôi về nhà chúc mừng.”



Hoa tử đinh hương nở rồi lại tàn, kỳ nghỉ hè dài dằng dặc cũng tới lúc kết thúc, bất quá mùa hè này đúng là mùa thu hoạch. Triển Chiêu và các bạn học của cậu lục tục nhận được thư thông báo trúng tuyển, mặc dù lúc nào cũng có một chút không được hoàn toàn như ý nguyện, nhưng có kết quả rồi cũng không khiến người ta thất vọng nhiều hơn, ngược lại là cảm giác cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trùng hợp nhất là, Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa cùng đậu vào một trường đại học, hơn nữa vừa khéo ngay khu vực phụ cận trường của Bạch Ngọc Đường, chỉ các mấy trạm xe, là một trường học chính quy có cơ sở rất tốt, lịch sử lâu đời. Cố Hoài Y và Bạch Thắng Văn đều rất vui vẻ, hai vợ chồng vừa thương lượng, tìm một quán ăn gia đình tốt làm một buổi tiệc rượu chúc mừng con trai.

Bạch Cẩm Đường vốn phải đi làm, nhưng sau khi nhận được điện thoại từ nhà, không nói hai lời đi thẳng tới phòng làm việc của quản lý xin nghỉ. Đối phương tính tình tốt hỏi thăm ảnh: “Tại sao vậy?” Bạch Cẩm Đường nhướng mày một cái, lý lẽ hùng hồn nói: “Em trai tôi thi lên đại học, tôi về nhà chúc mừng.” Đây là một công ty gia đình không tính là lớn, nhưng thật ra là do Bạch Cẩm Đường sau khi tốt nghiệp đại học về cộng tác với bạn thân, quản lý kia chính là huynh đệ thời đại học của anh, lại nói tiếp anh cũng là cổ đông công ty. Giao tình nhiều năm, bạn học cũ tất nhiên là biết anh có hai cậu em trai vô cùng yêu quý, vì vậy thản nhiên cười: “Hoàn toàn không thành vấn đề, bất quá là,” Tinh anh chốn thương trường tây trang giày da vũ trang khắp người rất vô lại mà xảo quyệt nói rằng: “Tôi cũng muốn đi.” Bạch Cẩm Đường hơi nheo mắt lại, mạn bất kinh tâm cười cười nói: “Cái thân ông khỏi đi cũng được, bất quá phong bì thì nhất định phải đến.” Bạn học cũ giật mình thiếu chút nữa rớt luôn kính mắt, cuối cùng im lặng bật ngón cái, vẻ mặt bội phục trăm phần trăm.

Thời điểm Bạch Ngọc Đường khai giảng tương đối sớm, cho nên kết thúc tiệc mừng liền quay về trường học. Trước khi đi còn cố ý căn dặn Triển Chiêu, chừng nào đến trường học rồi, có rảnh rỗi nhớ đi qua tìm hắn. Triển Chiêu tiễn hắn đến tận cửa trạm xe, cười cười vẫy tay hẹn gặp lại, Bạch Ngọc Đường đi hai bước, nhịn không được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triển Chiêu vẫn còn đứng ở đằng kia cười không nói lời nào. Bạch Ngọc Đường cũng nhàn nhạt nở nụ cười, mình từ khi nào lại trở nên câu chấp như thế, nghĩ như vậy, hắn hướng Triển Chiêu cười thật tươi, cao giọng nói: “Trở về đi.” Sau đó xoay người, chỉ lưu lại một bóng lưng anh tuấn tiêu sái, dần dần biến mất giữa dòng người.

Triển Chiêu trình diện nhập học vô cùng dễ dàng, bởi vì ba mẹ đều đi cùng cậu. Vừa đến nhà ga thì có đội tiếp đón tân sinh viên học xa nhà của trường cử đến, sau khi đến trường, Bạch Thắng Văn dứt khoát làm xong thủ tục nhập học, một nhà ba người trực tiếp đi tới ký túc xá của Triển Chiêu. Triển Chiêu là người thứ hai đến ký túc xá, bạn học đầu tiên đến tên Vương Triều Dương. Nam sinh này nhìn thoáng qua có vẻ ổn trọng trưởng thành, có hơi ít nói, có điều vẫn nhận ra được nhân cách rất tốt. Chào hỏi một lúc, Triển Chiêu lại vén tay áo lên cùng mẹ bắt đầu dẹp dẹp bàn ghế giường chiếu của mình, sau khi chuẩn bị xong lại cùng Cương Triều Dương kéo nhau đi quét tước sạch sẽ nhà vệ sinh của phòng ký túc xá. Sắp tới hai giờ, một nhà mấy người mới có thể đến căn tin dùng bữa trưa muộn. Buổi chiều vợ chồng họ Bạch lại về nhà, Cố Hoài Y nhiều lần căn dặn Triển Chiêu dù có việc hay không cũng phải đi tìm anh hai, ở trường học phải chăm sóc bản thân kỹ lưỡng, thường xuyên gọi điện thoại cho nhà và vân vân. Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ cười cười nói: “Mẹ, con cũng không phải trẻ con nữa, sẽ biết chăm sóc bản thân, mẹ đừng lo lắng.” Bạch Thắng Văn cũng rất đại khí khuyên nhủ vợ: “Đúng rồi, con trai không phải đã trưởng thành rồi sao, chắc chắn có thể bay một mình mà. Huống hồ còn có Ngọc Đường ở đây nữa. Có phải em mệt đến hoảng rồi hay không nha.” Cố Hoài Y hiếm lắm mới thấy một lần tức giận đưa mắt nhìn chồng trừng một cái: “Lão quê mùa nhà anh biết cái gì nha. Con trai có lớn hơn nữa thì vẫn là con em, em cam tâm tình nguyện quan tâm thì thế nào? Chính anh không quan tâm con, còn không cho em lo cho nó sao?” Bạch Thắng Văn lắc đầu thở dài, rốt cuộc vẫn bị vợ mình đánh bại.

Cuộc sống đại học mới mẻ mà thanh nhàn, Triển Chiêu ngay từ đầu có chút không thích ứng, từ từ rồi cũng ổn. Trong trường các đội hội nhóm chiêu mộ thành viên mới khí thế ngút trời, bạn học cùng lớp mỗi ngày bôn ba đến tham quan các nhóm khác nhau, tham gia các loại cả thi viết lẫn vấn đáp. Ba vị huynh đệ cùng ký túc xá cũng tựa như muốn xuất chinh tham gia một câu lạc bộ, ngay cả Đinh Nguyệt Hoa đối với những việc này cũng nhiệt tình tăng cao, chỉ có Triển Chiêu một mình nhàn nhã, dáng vẻ bất động như núi. Bạn cùng phòng Trương Tiểu Long cũng thật tò mò hỏi cậu: “Ôi trời, mình nói này Triển Chiêu, tại sao cậu không chịu tham gia hội nhóm nào hết vậy?”

Triển Chiêu ôn hòa cười, trả lời cậu ta: “Mình không quá thích mấy thứ này, rảnh rỗi một chút cũng rất tốt a.” “Ừa thì vậy cũng được.” Trương Tiểu Long nhớ tới những buổi hội nghị buồn chán không dứt trong câu lạc bộ cậu ta đã tham gia, không khỏi gật đầu đồng ý với quan điểm của cậu. Bạn chung lớp Triệu An Hổ cười lớn nói: “Triển Chiêu của chúng ta là một người thông minh a, vậy mới không nước chảy bèo trôi chứ, đúng không?” Triển Chiêu nhịn không được cười một chút: “Hổ tử, cảm tạ lời khích lệ của ngài nha.” “Khách khí khách khí.” Triệu An Hổ hào hùng vung tay lên, làm bộ nói, nhất thời mọi người trong phòng cười lớn một trận. Vương Triều Dương lắc đầu mỉm cười: “Hổ tử, cậu thật lắm mồm!”

Học kỳ đầu tiên rất nhàn hạ, môn học không nhiều lắm, Triển Chiêu vừa hay không có công việc của câu lạc bộ, vì vậy mỗi cuối tuần đều sang trường của Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường từng hỏi Triển Chiêu vì sao không tham gia hoạt động hội nhóm, Triển Chiêu vẫn trả lời giống như vậy. Bạch Ngọc Đường nhưng thật ra cũng không nghĩ có điểm nào không tốt, huống hồ như vậy thời gian bọn họ ở chung với nhau cũng rất dồi dào. Đi nhiều lần, mấy người huynh đệ kia của Bạch Ngọc Đường đều biết hắn có một cậu em trai cưng chiều đến vô pháp vô thiên, tính tình của Triển Chiêu lại rất thảo nhân, rất nhanh cũng đã nghiêm túc trở thành một tiểu đệ của cả ký túc xá bọn họ. Chuyên ngành của Triển Chiêu là thiết kế, cùng với ngành kiến trúc chuyên nghiệp của Bạch Ngọc Đường ngược lại cũng có quan hệ, có đôi khi Bạch Ngọc Đường bận rộn, không có thời gian đến chăm mèo con nhà mình, đơn giản liền đưa Triển Chiêu theo đến thư viện, bồi hắn học tập. Trong thư viện lịch sử lâu đời đó, Bạch Ngọc Đường thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu bên cạnh mình, ánh sáng sau trưa của mùa thu lọc qua kính thủy tinh trở nên sáng sủa ôn hòa, có loại vị đạo bình yên khó lòng diễn tả. Cuộc sống như vậy, trong thoáng chốc khiến Bạch Ngọc Đường cho rằng mình đã tìm thấy thiên trường địa cửu.

Đảo mắt một cái, cuối năm đã tới trước nhà, rốt cuộc Triển Chiêu đã sâu sắc hiểu được ý tứ của câu nhất phiếu khó cầu. Mỗi ngày đi học cậu đều phải đi ngang qua điểm hỗ trợ bán vé xe của trường, bất kể đến lúc nào, đội ngũ dài dằng dặc kia hình như cũng không có chút thay đổi, xếp hàng thẳng đến hai con đường. Mỗi lần nhìn thấy kỳ cảnh này, Triển Chiêu cũng không nhịn được phải thở dài, Triệu An Hổ méo miệng, vốn thuộc trường phái yên vui cũng không nhịn được phải đưa ra khuôn mặt khổ sở: “Ai da, cái hàng gì thế này a! Người Trung Quốc cũng quá nhiều đi.” Trương Tiểu Long tấm tắm không ngớt: “Nghe nói mới 3 giờ sáng đã có người xếp hàng rồi, trời lạnh như thế này mà!” Triển Chiêu có chút kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: “Này không phải 8 giờ mới bắt đầu bán vé sap?” “Theo vị trí mà mua, xếp hàng muộn cũng không có vé a!” Trương Tiểu Long cảm khái nói. Mấy ngày trước còn có người share nhau một tấm hình trên mạng, là các hàng người dài xếp thành hình trái tim. Mọi người lúc mới nhìn thấy đều vui vẻ không thôi, nhưng sau khi xem xong đều buồn đến không chịu được.

Triển Chiêu vốn cũng có dự định xếp hàng mua vé như Vương Triều Dương, vừa hay Đinh Nguyệt Hoa gọi điện thoại cho cậu, nói muốn mọi người cùng về nhà. Triển Chiêu suy tính một hồi, lại gọi điện thoại cho Bạch Ngọc Đường, hỏi ngày về nhà cụ thể. Bạch Ngọc Đường làm sao để cho mèo con nhà mình chịu phần khổ này, sau khi hỏi rõ thời gian nghỉ lễ của bọn họ, đã nói hai đứa cứ chờ, chuyện vé xe hắn sẽ giải quyết, may là nhà cũng không phải rất xa, vé muốn mua cũng không phải khó khăn như vậy. Bạn cùng ký túc xá sau khi biết chuyện, vẻ mặt gào thét đầy ước ao ghen tị cùng oán thán, bởi vì bọn họ đều là ngoại tỉnh. Cuối cùng cùng nhau cảm khái một câu: “Có anh trai bảo bọc thật tốt.” Triển Chiêu chỉ là cười cười, không nói gì cả, nghĩ nói như vậy cũng phải, từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cũng đều là anh hai nuông chiều cậu, tùy ý cậu. Nhưng trong lòng cậu đối với lời nói của các bạn cùng phòng lại sinh ra một tia chống cự mơ hồ, về phần đang chống cự cái gì, chính cậu cũng không nói rõ được, chẳng qua là cảm thấy có chút cảm giác không được tự nhiên.

Về nhà được một vài ngày, Cố Hoài Y lại nấu món ruột canh xương hầm, phân phó cho Triển Chiêu đem đến cho Sở Thiên Thanh, nói là trong trường không có gì ăn ngon, sợ dinh dưỡng ít ỏi không tốt được. Triển Chiêu trong lòng minh bạch, mẹ thật sự đã xem Thanh Thanh như con gái ruột của mình. Nghe Cố Hoài Y nói, Sở Thiên Thanh thỉnh thoảng còn đến nhà chơi, bất quá từ sau khi Triển Chiêu lên đại học, không tới lần nào nữa, luôn nói mình bận, thần tình rất mệt mỏi. Triển Chiêu cũng có chút nhớ, vì vậy cậu đem canh đến trường của Sở Thiên Thanh.

Bởi vì lúc nghỉ hè thường xuyên ghé thăm, nên bạn bè và giáo viên của Sở Thiên Thanh đều biết Triển Chiêu là anh trai của cô. Lúc Triển Chiêu đến vừa lúc tan lớp buổi trưa, bạn bè của Sở Thiên Thanh nhìn thấy Triển Chiêu đứng ở trước cửa lớp nhìn xung quanh liền đến chào cậu. Hai người trước đây gặp qua nhiều lần, tuyệt đối không xa lạ gì, cô bé kia rất nhiệt tình hỏi cậu: “Anh không phải là tiểu ca ca của Thanh Thanh đây sao, anh tìm Thanh Thanh ạ?” Triển Chiêu ôn hòa cười nói: “Ừa đúng a, mẹ anh nấu canh xương hầm. Anh đến thăm em ấy.” Cô bá gái một bên khoa trương cảm thán Thanh Thanh thật hạnh phúc, một bên dẫn Triển Chiêu đến tòa ký túc xá. Xuống dưới lầu, cô bé kia quay đầu lại cười nói: “Anh đợi ở đây một chút nha, em đi kêu Thanh Thanh ra gặp anh.” “Làm phiền em.” Triển Chiêu gật đầu cười nói cảm ơn, trên tay xách bình giữ nhiệt, đứng trong ánh dương quang ấm áp chờ đợi.

Khi Sở Thiên Thanh xuống đến, Triển Chiêu đang ngẩng đầu ngắm nhìn mây trôi trên trời, cô không bước ra, chỉ là lặng lẽ đứng nhìn cậu. Gần nửa năm không gặp, cô dần thu hồi nhớ mong, liều mạng học hành, chỉ hy vọng có thể thi đậu vào đại học của cậu, ngay cả giáo viên cũng rất kinh ngạc với chuyển biến đột ngột của cô. Trước kia tuy rằng cô không lười biếng, nhưng đối với bài vở cũng không lưu ý nhiều, các thầy cô còn tưởng rằng cô cuối cùng đã trưởng thành, vô cùng vui mừng. Sở Thiên Thanh bỗng nhiên có chút khổ sở, tuy rằng không thể nói rõ được là do đâu, chỉ cảm thấy ngực hơi xót xa.

Thì ra thích một người là chuyện khổ cực như thế này, chỉ có sóng mắt lưu chuyển, mà người kia lại nhìn không thấy.

“Thanh Thanh.” Triển Chiêu đã thấy Sở Thiên Thanh, cất giọng gọi. Sở Thiên Thanh nhanh chóng thu liễm tâm tình, từng bước chạy tới, lắc tay trong ống tay áo buồng buồn vang lên thanh âm lanh canh. Chờ cô chạy tới nơi, Triển Chiêu nở nụ cười, càng lộ ra nét ôn nhuận trong vắt. Cậu một tay cầm canh, tay phải còn trống đưa lên giúp cô sửa lại mái tóc bị gió thổi lòa xòa. Sở Thiên Thanh hơi đỏ mặt, thoáng cúi đầu: “Tiểu ca ca, sao anh lại tới đây?” Triển Chiêu đưa ra bình giữ nhiệt trong tay mình, cười nói: “Mẹ anh nấu canh, bảo anh đem đến cho em.” Nói xong đưa canh cho cô, “Uống lúc còn nóng như thế này nhé.” Sở Thiên Thanh cầm lấy bình canh, trong mắt hiện ra thần sắc ấm áp: “Giúp em cảm ơn Cố di.” Triển Chiêu gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nhíu mày, có chút bận tâm: “Thanh Thanh, sắc mặt của em không tốt lắm, có phải quá mệt mỏi hay không?” Sở Thiên Thanh sờ sờ mặt mình: “Có sao? Đại khái là do ngày hôm qua em ngủ không ngon thôi. Không sao đâu, một hồi ngủ trưa tỉnh dậy là khỏe mà.” Triển Chiêu lo lắng, còn tỉ mỉ dặn dò thêm một phen rồi mới quay về, sợ làm trễ nãi giấc ngủ trưa của cô.

Vừa về đến nhà thì lớp trưởng thời cấp 3 gọi điện thoại tới, nói là hội ngộ bạn học. Buổi hội ngộ hôm đó rất náo nhiệt, đây là lần tụ hội đầu tiên từ sau khi tốt nghiệp, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, có mấy người bạn còn uống rất nhiều. Triển Chiêu bởi vì trước khi ra gọi nhà đã bị mẹ và anh hai dặn đi dặn lại mãi, cho nên không thể nào uống được, thời gian dần trôi, vừa lúc Đinh Nguyệt Hoa tửu lực tới giới hạn, uống có hơi say, hai người lại cùng nhau trở về.

Buổi họp mặt bạn bè của Triển Chiêu tham gia Bạch Ngọc Đường có biết đến, chỉ là không hiểu vì sao, ngày hôm đó sau khi Triển Chiêu trở về dáng vẻ có chút không mấy vui. Ba mẹ hỏi tới, Triển Chiêu trả lời do uống rượu vào có hơi không ổn, Cố Hoài Y không nghĩ ngợi quá nhiều, để con trai nhanh nhanh đi nghỉ một lát. Bạch Ngọc Đường nhìn bóng lưng Triển Chiêu trở về phòng hơi nhíu mày: Con mèo con nhỏ này chắc chắn không nói thật, chỉ có điều hôm nay em ấy mệt rồi, hắn sẽ không hỏi thêm gì nữa. Bạch Ngọc Đường lại càng thêm chắc chắn con mèo con này hôm nay nhất định đã gặp phải chuyện gì đó, chỉ là vì sao em ấy lại không tự kể cho mình nghe chứ? Bạch Ngọc Đường cau mày thật chặt, ánh mắt trở nên sâu thẳm khó dò.

Lúc này, Triển Chiêu ngồi trên giường mình, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được ý tứ chất chứa khó lý giải trong chữ tình.