Phụ Thân Đích Đại Thụ

Chương 48: Cha vẫn ở đây




Lê Tố đeo tạp dề, thậm chí còn dùng chiếc kẹp tóc màu đỏ sậm cố định mái tóc hơi dài, dáng người cao gầy mảnh mai, dung mạo thanh lệ tuyệt tục (1), thần sắc lãnh đạm, cho dù trong tay cầm thìa xúc, nhưng vẫn tao nhã trác tuyệt.

Gerrard vừa đến, liền nói, “Hắc, Tố Tố, tôi mang rượu đến, đổi lấy trứng chiên của em ăn nha.”

Lê Tố nghiêng đầu nhìn hắn một cái, từ chối cho ý kiến, Gerrard đương nhiên cao hứng, bởi vì Lê Tố không phản đối, đó chính là đồng ý.

Lê Tố làm đồ ăn, An Duy và Gerrard thì đi chuẩn bị bàn ăn và các vật dụng này nọ. Lê Tố làm trứng chiên xong, lại làm thêm một cái trứng chưng cà chua, còn có beefsteak nấu chín. Luộc bông xải xanh, sau khi làm tốt hết thảy, An Duy đi tới, đặt beefsteak lên khây, bên cạnh là bông cải xanh, rồi mới thêm nước sốt vào beefsteak, lại chia đều trứng cà chua vào các dĩa nhỏ, mỗi người một phần, trứng chiên cũng chia vào ba cái dĩa, Gerrard ngoan ngoãn bưng tất cả đặt trên bàn cơm.

Mà Lê Tố thì đi lên lầu tắm rửa, tắm rửa xong tóc còn hơi ướt, mặc áo T shirt màu trắng, phía dưới mặc quần bò bó sát người, lúc xuống lầu, cả người giống một đóa hoa lan cao quý lạnh lẽo mờ nhạt.

Gerrard nhìn cậu từ trên lầu đi xuống, chân dài eo nhỏ mông cong, cả người tuy gầy, nhưng vẫn gợi cảm đến đòi mạng, lại cố tình lạnh lùng như vậy, hắn quả thực muốn huýt sáo một cái, hoặc nếu hắn là bạn trai của Lê Tố, hắn nhất định sẽ tiến lên ôm lấy cậu, hôn cậu, làm một hồi mới ăn cơm.

Bất quá, hắn bây giờ đương nhiên là không dám.

Mà An Duy đã quen với các loại bộ dáng của Lê Tố, tuy rằng lúc nào cũng vẫn như cũ bị kinh diễm, nhưng đã thành quen, chỉ nói với Lê Tố, “Tôi khai rượu, Tố Tố, em cũng uống nửa ly đi.”

Lê Tố nói, “Không cần, tôi uống nước táo chua.”

“Ờm, được rồi.” An Duy đành phải đi lấy nước táo chua rót vào ly của cậu.

Mà hắn và Gerrard thì uống rượu vang đỏ.

Sau khi ngồi xuống, Gerrard còn nói với Lê Tố, “Rượu này rất tốt, Tố Tố nếm thử đi.”

Lê Tố nói, “Không cần.”

Mặc kệ Gerrard dỗ dành cậu như thế nào, cậu đều không để ý tới hắn, tự mình bắt đầu ăn cơm.

Lê Tố rất nhanh ăn xong, lau miệng liền đứng dậy lên lầu, An Duy ngoan ngoãn dọn dẹp bàn ăn, rửa chén, do Gerrard ở đây, đương nhiên cũng bị hắn gọi đi rửa chén, Gerrard không bằng lòng, An Duy chê cười một phen, đành phải ngoan ngoãn đi rửa.

Sau đó Gerrard hỏi An Duy, “Tố Tố hiện tại đang làm cái gì?”

An Duy nói, “Hẳn là đang vẽ tranh.”

Gerrard nói, “Tôi đi nhìn xem.”

An Duy nói, “Tốt nhất đừng đi, Tố Tố không thích bị người khác quấy rầy, cậu sẽ khiến em ấy nổi giận. Hơn nữa, em ấy là bà xã của tôi, cậu đây là có ý tứ gì?”

Gerrard nói, “Tố Tố vốn có quyền lựa chọn, An Duy, cậu không biết tôi và cậu đều có quyền cạnh tranh công bằng như nhau sao?”

An Duy nói, “Tôi thực không cho là vậy, vài năm trước tôi và em ấy đã qua lại với nhau.”

Gerrard nói, “Nhưng cho tới bây giờ, đến cả hôn Tố Tố cũng không nguyện ý cùng cậu.”

An Duy thẹn quá hoá giận, nói, “Người Trung Quốc đều rất rụt rè kín đáo dè dặt, cậu thì biết cái gì, chúng ta chỉ khi không ở có người mới biểu hiện thân mật.”

Gerrard nói, “Nhưng em ấy bây giờ vẫn còn là xử nam.”

An Duy, “……”

An Duy sửng sốt hỏi, “Cậu nói những lời này, chẳng lẽ cậu rõ hơn tôi sao?”

Gerrard nói, “Vừa thấy liền biết em ấy hoàn toàn không có kinh nghiệm, hơn nữa khi nhìn vào những bức hoạ vẽ người từng được các giáo sư đánh giá cao của em ấy, đều có thể đủ nhìn ra em ấy không có kinh nghiệm, trong tác phẩm của em ấy không phải không có tình dục, mà là tối thuần túy khát vọng, khát vọng có người dìu dắt em ấy cảm thụ vui thích. Thực hiển nhiên, cậu không làm được, không phải sao?”

An Duy cảm giác bản thân mình bị vũ nhục, nhưng lại không có cách nào phản bác Gerrard.

Gerrard tiếp tục nói, “Có lẽ tôi mới đích thực là chân mệnh thiên tử của em ấy. Đây là tiếng Trung Quốc của các cậu, đúng chứ !”

An Duy, “……”

An Duy đương nhiên cũng rất muốn phát sinh quan hệ cùng Lê Tố, nhưng Lê Tố căn bản không muốn, hắn làm sao có thể ép buộc cậu.

An Duy thở dài, nói như đinh đóng cột, “Cậu không cần uổng phí khí lực, Tố Tố sẽ không thích cậu.”

Gerrard nói, “Cái này thì cậu không hiểu rồi, tôi sẽ làm tốt hơn cậu. Nếu có một ngày Tố Tố yêu tôi, cậu hãy chúc phúc chúng tôi hạnh phúc đi.”

“Thao ni mã !” (Fuck) An Duy dùng tiếng Trung mắng một câu, lại đổi thành tiếng Pháp nói, “Tao nói Tố Tố không có khả năng thích mày.”

Gerrard thần bí nói, “Chúng ta chờ coi.”

Bộ dạng xinh đẹp, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (2), nên Lê Tố gặp rất nhiều phiền toái, vì vậy đến mùa hè, cậu thường xuyên đội mũ và mang kính, này cũng giảm bớt không ít phiền phức.

Chỉ là Gerrard luôn tìm đến nhà của Lê Tố và An Duy, điều này khiến hai người đều thực phiền chán. Lê Tố nghĩ hắn là bằng hữu của An Duy, không tiện ở trước mặt hắn mà nổi điên lên thôi, mà Gerrard còn tưởng rằng Lê Tố có một ít hảo cảm với hắn.

Lê Trường Ân nhiều lần tới Pháp nhìn Lê Tố, bởi vì nghĩ Lê Tố còn chán ghét mình, cho nên cũng không dám để Lê Tố biết mình đến đây, sợ Lê Tố sẽ trốn đi. Nhân lúc Lê Tố đi học, Lê Trường Ân liền vào nhà của Lê Tố và An Duy. An Duy tiếp đãi y, Lê Trường Ân vào phòng vẽ và phòng ngủ của Lê Tố nhìn nhìn, hơn nữa còn ngồi một hồi thật lâu ở phòng ngủ của Lê Tố. Phòng của Lê Tố được sắp xếp thật sự sạch sẽ, trên giá toàn bộ đều là sách, trên bàn có vài quyển vở, mở ra xem, tất cả đều là chữ viết hữu lực và phiêu dật của Lê Tố. Lê Trường Ân ngồi xuống bên mép bàn của cậu, chạm vào cuốn vở ghi chép mỗi ngày của Lê Tố, trong lòng tràn đầy chua xót cảm động.

Mà phòng vẽ tranh của Lê Tố, y cũng nhìn thật lâu, Lê Tố vẽ so với trước kia đã có tiến bộ không ít, Lê Trường Ân vuốt ve từng bức từng bức tranh vẽ loạn của Lê Tố, giống như đang vuốt ve da thịt Lê Tố, trong lòng chua xót không chịu nổi.

Nhân lúc Lê Tố chưa trở về, y cũng chỉ phải sớm rời đi, vào ngồi ở quán cà phê nằm trên con đường về nhà của Lê Tố, nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ Lê Tố đi ngang qua.

Qua thật lâu Lê Tố mới vội vàng đi qua. Đã sang mùa thu, cậu đội mũ lưỡi trai, mặc áo T shirt dài tay, quần bò và giày thể thao thực giản dị, trên lưng đeo một chiếc ba lô đơn giản, trong tay ôm gói to, từ giỏ xách lộ ra thân ổ bánh mì dài dài, Lê Tố nhìn không chớp mắt đi ngang qua tiền sảnh của quán cà phê, đi được một đoạn, đột nhiên ngừng lại bên thân cây, tựa như có chút sở cảm, cậu quay đầu nhìn chung quanh, trên đường người đi bộ cũng không nhiều, hoặc cùng hướng hoặc ngước hướng với con đường của cậu, cũng không có người nào đặc biệt chú ý đến cậu.

Nhưng mà, cậu vẫn như cũ đứng ở nơi đó nhìn phía lưng sau của mình một hồi thật lâu, tư thế quay đầu lại ấy, cả người mang một khí chất ưu nhã mà yên tĩnh, ở ngã tư đường không giống với bất luận kẻ nào.

Lê Trường Ân lui vào bên trong quán cà phê, đứng bên cửa, tim đập như nổi trống, y luôn luôn là người xử sự trầm ổn nội liễm không hề sợ hãi điều gì, hiện tại lại bởi vì sợ bị Lê Tố nhìn thấy mà khẩn trương.

Chờ khi y ra khỏi quán cà phê, Lê Tố đã biến mất nơi giao lộ phía trước, bóng dáng cậu gầy yếu mà đơn bạc, khiến Lê Trường Ân đau lòng, nhưng không có biện pháp chạy đến ôm lấy cậu.

Sau khi Lê Tố về nhà, vào phòng ngủ, liền lập tức phát hiện có điều không thích hợp, cậu cảm giác phi thường sâu sắc, cho dù Lê Trường Ân khi chạm vào vở ghi chép của cậu cũng không hề đảo ngược trật tự gì, nhưng Lê Tố vẫn như cũ biết có người vào phòng của mình, ở trên bàn cậu đặt chiếc bút máy di động mười lăm độ, trong phòng không mở cửa sổ, sẽ không phải là do gió thổi.

Cậu buông các thứ xuống, đi thay một thân quần áo ở nhà nhẹ nhàng, từ tủ quần áo, lấy quần áo ra đặt trên giường, lại cởi quần bò, ngồi trên giường, cậu đột nhiên sửng sốt, thật nhanh bật người dậy, cậu vén quần áo lên, quả thực ở nơi đó thấy được một chiếc khuy tay áo bằng bạc, trong nháy mắt nhìn thấy khuy tay áo kia, Lê Tố liền ghé vào giường khóc lên, vùi mặt trên ra giường, trầm thấp gọi, “Ba ba……”

Cậu cầm lấy khuy tay áo, gói lại bỏ vào chiếc hộp gấm Ngọc Quan Âm bên cạnh, khoá ngăn tủ.

Cậu biết Lê Trường Ân đã tới, lại chỉ có thể giả vờ như không biết, nhưng sau đó tinh thần không được tốt lắm, thường xuyên ngẩn người, lúc ăn cơm còn làm rơi dĩa ăn, An Duy hỏi cậu xảy ra chuyện gì, Lê Tố cũng chỉ nói gần đây áp lực học tập có hơi nặng nề.

An Duy nói cậu, “Em cố gắng học hành như vậy làm cái gì, tùy tiện một chút không tốt sao?”

Lê Tố nói, “Tôi không giống anh.”

Khiến An Duy không biết phải nói sao mới được.

Lê Trường Ân trở lại khách sạn, phát hiện không thấy chiếc khuy tay áo ngày trước Lê Tố đưa cho mình ở đâu cả, tìm khắp nơi trong khách sạn cũng không tìm được, lại tìm dọc theo con đường từ quán cà phê về nhà, cái đó nhỏ bé như thế, sao có khả năng tìm ra, nên chỉ đành buồn bã mà quên đi.

Không khỏi đem chiếc khuy tay áo còn lại của một đôi kia cất giữ, không dám sử dụng nữa.

.

Chú giải:

(1) thanh lệ : thanh tú xinh đẹp, đoan trang hiền thục ; tuyệt tục : vượt qua thế tục, vượt qua tầm thường.

(2) thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội : chỉ người bình thường không có tội, nhưng do mang vật quý giá bên người nên mới có tội. Ở đây dùng cho nhan sắc của Lê Tố quá hấp dẫn người khác mà mang đến tai hoạ, phiền toái.