Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc

Chương 5: Ngày đầu tiên – 05




Phương Đại Xuyên đầu óc trống rỗng.

Tiếng thét chói tai của Đinh Tư Huy suýt chọc thủng màng nhĩ hắn, xoang mũi tràn ngập mùi vị hôi tanh, lau cũng không hết. Tất cả mọi người vô thức đứng dậy, chân ghế nghiến lên sàn kin kít, thứ âm thanh này khiến người ta liên tưởng đến khi còn nhỏ, giáo viên viết chữ, bất cẩn quẹt móng tay lên bảng đen, rùng hết cả mình.

Chỉ có Phương Đại Xuyên ngồi yên tại chỗ.

Đây không phải hiệu ứng, đầu lão Trần không phải là đạo cụ được chuẩn bị bởi tổ đạo cụ, thứ mùi hôi tanh này cũng không phải huyết tương nhân tạo đặc biệt pha chế, tất cả những thứ này đều là thật.

Lão Trần đã chết thật rồi.

Chết trước mắt mình, máu bắn đầy mặt mình.

Phương Đại Xuyên không cảm nhận được hơi thở của mình, cũng không nghe thấy mọi âm thanh xáo trộn bên ngoài, hắn ngồi lặng trước người đã chết, nhìn máu lênh láng trên bàn, thấm ướt sũng đống bài Poker. Lá Joker nọ nằm bên dưới nửa cái đầu vỡ của lão, khuôn mặt đỏ thắm của gã hề như đang nở nụ cười kỳ dị.

Đây không phải show giải trí của đài Thanh Long, Phương Đại Xuyên chậm chạp nhận ra, đây là trò chơi giết người thật sự, những kẻ này cầm súng thật sự.

“Không chơi nữa!” Một người đàn ông đẩy ghế chạy ra khỏi phòng, chẳng biết vấp phải thứ gì trên đường, bước chân hơi lảo đảo, “Mẹ kiếp thế này là liều mạng! Ông mày đếch chơi nữa, cho bao nhiêu tiền ông mày cũng đếch chơi nữa! Không chơi nữa!!!”

Gã thét to, vung hai tay chạy về phía cửa.

Ầm –

Lại một tiếng súng vang, bước chân gã ngừng lại. Phương Đại Xuyên thấy sau lưng gã nở rộ một khóm hoa máu lớn, thân thể vẫn hướng về phía trước theo quán tính, đập vào cánh cửa kim loại, một tiếng “Coong” vang vọng cất lên.

Gã ngã xuống, đầu gục vào cửa, ngón tay vẫn co giật, vũng máu nhỏ dần tích tụ bên dưới thân thể gã.

Đinh Tư Huy khươ tay loạn xạ trước ngực, mắt mở thật to, lần này cô gái không khóc, cũng không gào thét.

Những người khi nãy vừa phản ứng dữ dội, lần này lại không hề quá khích. Khóc to nhất là đứa nhỏ hơn mười tuổi nọ, nhưng hiện tại tiếng khóc cũng ngừng, cả mặt cũng quên rúc vào lòng mẹ. Tất cả cùng nhìn chằm chằm thi thể bên cánh cửa.

Lặng ngắt như tờ.

Phương Đại Xuyên không nhớ mình tiến lại gần thi thể nọ như thế nào, hắn bước đến bên cánh cửa trước họng súng của đám người ngoại quốc. Thì ra cảm giác bị hơn mười khẩu súng nhắm vào là như thế này, Phương Đại Xuyên nghĩ, da đầu ngứa ran, lông tóc cả người dựng đứng, cảm giác như toàn thân chậm rãi nổi sởi, dưới da có côn trùng nhỏ xíu chui ra, lại như khắp người có dòng điện tán loạn, điên cuồng muốn nhảy dựng lên, hoặc run rẩy giật giật đôi vai.

Hắn nuốt nước miếng, giơ hai tay giải thích, “Tôi… Không đi, tôi chỉ ra xem một cái, xem ông ta… Chết chưa.”

Nòng súng vẫn chĩa thẳng vào hắn, không ai lên tiếng, cũng không ai dám lộn xộn. Cách đó không xa, máu của lão Trần đã thấm ướt mặt bàn, từ mép bàn đổ xuống, trở thành từng dòng máu nhỏ tí ta tí tách. Ngón tay Phương Đại Xuyên nhẹ nhàng sờ lên gáy người chết, bàn tay người chết vẫn co giật, nhưng động mạch đã lặng im. Hắn quay lại, mồ hôi lạnh bên trán trượt xuống khóe mắt, lắc đầu với những người còn lại.

Mọi người như được mở chốt.

Đứa nhỏ phản ứng đầu tiên, nó mếu máo, không dám lớn tiếng khóc quấy, chỉ quay lại ôm lấy chân mẹ, vùi mặt vào hông mẹ, cắn chặt góc áo mẹ.

Cô gái trao hết may mắn cho bạn trai mềm nhũn ngã xuống đất, bạn trai bên cạnh luồn tay dưới nách, gắng sức đỡ cô lên.

“Hoan nghênh các vị đến với Trò chơi người sói,” Người đàn ông phía sau loa phóng thanh lên tiếng, “Không có đường lùi, không có cơ hội, không thể đổi ý.”

Âm thanh đã qua xử lý lạnh lẽo, tràn đầy ác ý, giống như chất vô cơ, đồng tử của rắn, hoặc như xương người trắng hếu, Phương Đại Xuyên rùng mình.

Âm thanh nọ có vẻ khó xử, “Các vị thật là, lúc thì thừa, lúc lại thiếu một người, nếu biết trước có người sẽ chết thì chơi bắt quỷ làm gì? Tôi vất vả lắm mới tập hợp được 13 người đó.”

Phương Đại Xuyên nuốt nước miếng, “Tóm lại ông là ai, dựa vào cái gì mà giết bọn họ?!”

“Ủa ~ Cậu không biết hả? Cậu không ký hợp đồng sao?” Người nọ dài giọng, bật cười thật trầm, “Có vẻ chúng tôi hiểu nhầm rồi, cậu mới là ‘âm hồn’ thật sự, trà trộn vào Duset Wade chúng tôi.”

Răng rắc, tiếng nạp đạn vang lên.

Phương Đại Xuyên thực ra chẳng lạ gì với súng ống. Hồi nhỏ ba mẹ hắn bận rộn, không ai quản hắn, nên hắn thường xuyên bị đưa đến Cục Cảnh Sát, gửi mọi người trực ban hoặc văn thư hậu cần trông coi. Rảnh rỗi nhàm chán cũng lén đến sân huấn luyện, xem các cô các chú tập luyện, hắn cũng lén sờ mó súng thật, thứ kim loại đen ngòm lạnh như băng, cảm giác như sờ bàn phím máy móc, hoặc như vỏ máy tính, là những thứ đồ chơi cũng lạnh lẽo đẹp đẽ, nhưng chẳng thấy đáng sợ bao nhiêu. Về sau đánh bậy đánh bạ vào showbiz, vì võ nghệ tốt nên cũng thường đóng phim kháng chiến chống ngoại xâm gì đó, cầm súng mô hình, lắp đạn giấy, trước ngực buộc túi máu, cũng từng diễn cảnh trúng đạn, ngã xuống đất bỏ mình.

Nhưng mẹ nó lúc này lại không phải vậy, bị súng thật nhắm vào đầu, dù đã quen bình thản đứng trước nòng súng, lưng áo sơ mi của Phương Đại Xuyên vẫn ướt đẫm một mảng.

“Không phải tôi cố tình trà trộn vào đây,” Phương Đại Xuyên hít sâu vài lần, giọng nói hơi run rẩy, cổ họng khô khốc, giải thích, “Tôi định đến tham dự chương trình thực tế của đài Thanh Long, tên là ‘Người sói sát nhân’, địa điểm quay ở Thanh Đảo, không tin thì ông lên mạng xem thử, bây giờ chắc đã có quảng cáo và thông báo lộ trình. Chuyến bay của tôi chậm trễ, bên chương trình bảo phái xe tới đón nên tôi mới bất cẩn lên nhầm xe các ông. Tôi không cố tình!”

Phương Đại Xuyên không biết mình nên nhìn hướng nào, người nắm giữ sinh mệnh của hắn cũng không ở hiện trường. Chắc lão thấy được mình, Phương Đại Xuyên nghĩ bụng, hắn ngước lên tìm camera, hi vọng có thể truyền đạt vẻ mặt thành khẩn của mình đến người phía sau.

Âm thanh tĩnh điện lạnh lùng vang lên, “Cậu cố tình trà trộn hay không, tôi không để bụng. Dù sao nhân số của chúng ta cũng không đủ, nếu cậu đã tới thì phải tiếp tục chơi. Tên cậu là gì?”

Phương Đại Xuyên không biết hình dung tâm trạng khi ấy của mình như thế nào, giống pháp sư đang thực hiện giao dịch với quỷ dữ, một khi trao tên họ, cũng tức là trao đi linh hồn. Nhưng cái chết gần trong gang tấc, hắn nuốt nước bọt, gằn từng chữ đáp, “Phương Đại Xuyên.”

“Phương Đại Xuyên, chà chà, chúc cậu may mắn.” – Như lời nguyền rủa từ địa ngục.

“Âm hồn nhỏ này, cậu không hiểu quy tắc của chúng tôi.” Không ngờ âm thanh tĩnh điện nọ lại giải thích cho Phương Đại Xuyên, “Trò chơi của chúng tôi là công bằng tự nguyện, à, ngoại trừ kẻ đáng thương xui xẻo là cậu. ‘Trò chơi người sói’ là trò chơi tử vong thật sự, những người đến đây đều đã ký giấy sinh tử. ‘Trò chơi không có quy tắc, khi đã bắt đầu thì không thể ngừng lại, người sống sót sẽ được khoản tiền thưởng kếch xù, người tử vong ra đi với hai bàn tay trắng.’ Cậu quay lại hỏi họ xem có phải hợp đồng viết như vậy không? Nếu đã tới Duset Wade thì phải tuân theo quy tắc trên hợp đồng, vừa muốn thắng tiền, vừa muốn giữ mạng, sao có thể đơn giản như vậy?”

Ngoài dự đoán của Phương Đại Xuyên, lão boss sau màn này giải thích cũng rõ ràng, có lý có bằng chứng, nghe không giống thằng điên tâm thần phân liệt. — Nhưng biết đâu dạo này IQ bình thường nhân cách phản xã hội lại phổ biến thì sao?

Âm thanh nọ lại cười nói, “Còn ai dị nghị không?” Giọng lão ôn hòa, còn khá nho nhã dịu dàng, Phương Đại Xuyên lại thấy kiểu giọng này đáng sợ hơn hùng hùng hổ hổ giương oai đe dọa nhiều.

Ai dám dị nghị nữa? Người dị nghị còn nằm sấp ở cửa, làm gì còn ai dám lên tiếng.

“Tốt lắm, giờ chúng ta bắt đầu rút thẻ thôi. Tư Niên, đưa hộp thẻ cho mọi người.” Giọng người nọ háo hức thấy rõ, giống đứa trẻ sắp được ngắm nghía hai con kiến đánh nhau, quẩn quanh chút ác ý ngây ngô.

Anh chàng người lai không biến sắc ra lệnh người khác đặt hộp thẻ lên mặt bàn.

Tổng cộng mười ba hộp thẻ, hình hộp lập phương thủ công rất cầu kỳ, vỏ ngoài bọc da màu vàng nhạt, bốn góc bịt đồng thau.

“Mỗi người tự chọn một hộp đi, mười ba chiếc hộp vẻ ngoài đồng nhất, nặng bằng nhau, bên trong đựng thẻ nhân vật và quy tắc trò chơi, hộp người sói có thêm bốn lọ độc sói, hộp phù thủy có một lọ thuốc độc và một lọ thuốc giải. Độc sói phát tác trong nửa giờ, tìm được thuốc giải trong nửa giờ thì còn cứu được, quá nửa giờ thì rất đáng tiếc. Độc của phù thủy tác dụng tức thì, không giải được. Chúc các vị chơi vui vẻ.”

Cô gái tên Dương Tụng bước nhanh ra phía trước, cầm một chiếc hộp lắc lắc. Không có tiếng vang nào.

“Đừng vội,” Phương Đại Xuyên thở dài, “Nếu ông ta nói nặng bằng nhau và vẻ ngoài đồng nhất thì chắc chắn bên trong đã dùng mút cố định thẻ, giấy tờ và thuốc rồi, lắc cũng không được gì.”

Dương Tụng không tin, thử lắc tất cả các hộp, quả đúng như lời Phương Đại Xuyên, không chiếc nào có tiếng vang. Cô thở dài, tiện tay cầm một chiếc quay về chỗ ngồi, “Hết cách, sống chết… nhờ trời vậy.”

So với mấy cô gái khóc lóc khác thì Dương Tụng có vẻ lý trí tỉnh táo, cô đã ký hợp đồng, so với Phương Đại Xuyên mù tịt xông vào thì ít nhiều cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Tất cả giờ mới hoàn hồn, hớt hải nhào lên cướp hộp, như thể chậm trễ là sẽ bốc phải lá bài đen. Phương Đại Xuyên nhìn quanh, bản thân không nhúc nhích, Đinh Tư Huy chọn một hộp rồi hỏi hắn, “Sao anh không chọn?”

Phương Đại Xuyên thở dài, “Chỉ số may mắn của tôi là E-, người khác chừa lại có khi còn là bài tốt, chứ tự tôi chọn chắc chắn bốc phải dân làng, tôi cũng quen rồi.”

Những người còn lại đều đã chọn xong, thực ra cũng chẳng có gì để chọn, tiện tay bốc một chiếc mà thôi. Phương Đại Xuyên bước tới, cân nhắc giữa hai chiếc cuối cùng, nhắm mắt chọn một chiếc.

Trên bàn chỉ còn chiếc hộp cuối cùng lẻ loi.

“Còn thiếu một người, sao giờ nhỉ?” Người nọ thấp giọng cười, âm thanh mang theo ác ý khó nói thành lời, hắn ra lệnh, “Tư Niên, hay là cậu ở lại chơi cùng họ nhé?”

Ối má! Hổ dữ không ăn thịt con, thỏ không ăn cỏ gần hang mà! Phương Đại Xuyên quay lại nhìn anh chàng người lai, y tái mặt đứng im tại chỗ. Trong đám mặc đồ đen chỉ có mình y không cầm súng, không râu quai nón, không cơ bắp, thoạt nhìn tao nhã lịch lãm, dễ bắt nạt nhất. Gã Tây bên cạnh kéo áo y, rút tai nghe kẹp trên cổ áo y, giơ súng chĩa thẳng vào giữa trán y.

Kẻ phía sau tiếp tục cười nói, “Tư Niên, chơi cùng các vị khách nhé, ngoan.”

Anh chàng người lai liếc nhìn những người chơi khác, ánh mắt họ nhìn y đều rất phức tạp, vừa sợ, vừa hận, lại vừa có sự cảm thông đồng cảnh ngộ. Tư Niên không chống cự nữa, y ngước lên nhìn họng súng đen ngòm, cúi đầu khẽ thở dài, tiến lên một bước, ngón tay cử động, cầm lấy chiếc hộp cuối cùng trên bàn.

“Tốt lắm, tốt lắm.” Lão bệnh tâm thần vỗ tay cười lớn, “Giờ cũng không còn sớm, tốt nhất các vị nên tìm một nơi an toàn mở hộp của mình ra, biết đâu bên trong lại có niềm vui bất ngờ. À phải rồi, ngoài thẻ nhân vật, trong hộp còn một thẻ từ không in ký hiệu thân phận, nhớ phải quẹt thẻ nhân vật, sau đó quẹt vân tay, sẽ có lúc dùng đến… Quên nhắc mọi người, bên cạnh hòn đảo này có miệng núi lửa dưới đáy biển, núi lửa vẫn đang hoạt động. Bảy ngày sau, cả hòn đảo sẽ ngập trong hơi nước, carbon diocid, vụn núi lửa và dung nham, chắc chắn sẽ biến thành một hòn đảo chết. Tới lúc đó tôi sẽ cử trực thăng đến đón người thắng cuộc, nhớ kỹ nhé, Thượng Đế chỉ thiên vị người thông thái, trực thăng của tôi chỉ đưa người thắng cuộc đi mà thôi.”

“Các vị khách quý, một lần nữa chào mừng các vị đến Duset Wade. Bây giờ mời các nhân viên không liên quan nhanh chóng rút lui, trò chơi người sói của chúng ta chính thức bắt đầu!”