Phục Chế Sơ Luyến

Chương 5-2: Phiên ngoại (1): Chạy trốn




Editor: Mộc Du

Ở bên trong phòng họp lớn, hai người đàn ông khoác áo phòng thí nghiệm đang cãi nhau kịch liệt.

“Giáo sư Trương Đồng Ân thân ái của tôi, một lần nữa tôi xin trịnh trọng nói rõ với ông, từ đầu tới cuối đây cũng không phải là chỗ để cho ông làm nghiên cứu khoa học. Cái chúng tôi muốn là tiền! Là tiền, ông hiểu không?” Vẻ mặt của người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng nhìn qua có chút vặn vẹo.

Giáo sư Trương Đồng Ân không nhịn được mà quát lên: “Tiền? Ban đầu anh không có nói với tôi như vậy. Anh đã lừa tôi suốt nhiều năm qua, tôi bán rẻ lương tâm giúp anh kiếm những đồng tiền bằng máu kia không lẽ còn ít sao? Tôi chưa bao giờ can thiệp vào những chuyện buôn bán bẩn thỉu của anh, anh muốn tôi làm cái gì, tôi cũng làm. Nhưng lần này, tôi không có yêu cầu nào khác, chỉ muốn anh giữ lại 074.”

Mặt tường kính thủy tinh phản chiếu bóng dáng già nua của Trương Đồng Ân, mái tóc hoa râm ở dưới ánh đèn càng có vẻ nổi bật hơn trong mắt.

“Giữ lại? Giữ lại 074 thì có thể kiếm ra tiền sao? Chỉ cần nó còn sống một ngày thì tốn tiền một ngày, nó chỉ làm lãng phí tiền của chúng tôi mà thôi, còn chúng tôi lại chẳng thu được lợi ích gì từ trên người của nó hết? Cái gì cũng không có! Bây giờ ông cùng tôi giả mù sa mưa nói cái gì tiền sao? Ban đầu, ban đầu, ông có dám nói là ban đầu ông không có tâm tham lam không? Ông không muốn lấy những thứ tiền bẩn thỉu từ việc làm thí nghiệm này sao? Hiện tại lại nói với tôi những lời này, thật con mẹ nó buồn cười! Giữ lại nó, ông muốn tất cả chúng tôi cùng chịu chết sao? Ông muốn cả nhà của ông với mọi người đều bị chôn theo ông sao? Hãy nhớ lại đi tôi đã từng nói với ông cái gì? Chỉ cần ông bước lên con thuyền này thì sẽ không có lựa chọn! Cho nên nhất định phải hủy diệt 074, để thu lại lợi tức ông có hiểu không? Trương giáo sư thân ái của tôi!” Người đàn ông đeo mắt kiếng cởi một nút đầu trên áo ra, nhìn chằm chằm giáo sư Trương Đồng Ân.

Anh ta thật sự là nghĩ không ra 074 có cái gì đặc biệt, tất cả sinh vật trong cả phòng thí nghiệm này, đối với anh ta mà nói bất quá chỉ có thể là đổi được tiền mà thôi, chứ đừng nói đến chuyện nảy sinh tình cảm với vật thí nghiệm, lão giáo sư này thật là điên khùng quá đi.

“074 giống như là con trai của tôi, tôi không thể nào trơ mắt mà nhìn con trai của mình đi tìm chết. Thật không thể giữ nó lại sao?” Hai mắt đục ngầu của Trương Đồng Ân đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào.

“Con trai? Được sản sinh ra từ nơi này, có ai không phải là con của ông? Bọn nó đều đã chết hết rồi nhưng mà sao tôi lại không thấy ông đau lòng vậy? Hừ!” Người đàn ông đeo mắt kiếng quyết định không nói nhảm cùng với lão già này thêm một câu nào nữa, xoay người bước ra cửa.

Trương Đồng Ân siết chặc nắm đấm, đấu tranh mấy giây sau đó buông nắm đấm ra, đuổi theo người đàn ông mắt kiếng nói: “Cổ tiên sinh, chờ một chút, nếu như quả thật muốn giải quyết 074 thì xin hãy cho tôi tự mình ra tay.”

Thanh âm của Giáo sư Trương Đồng Ân tựa như là khẩn cầu, làm cho từng nhân viên nghiên cứu đang bận rộn với những dụng cụ trên bàn thí nghiệm ở trong phòng thí nghiệm cũng phải ngưng lại nhìn ông chăm chú.

Người đàn ông đeo mắt kiếng được kêu là Cổ tiên sinh, ngừng bước chân lại, quay đầu liếc nhìn giáo sư Trương Đồng Ân một cái, hài lòng nhếch khóe môi cười nói: “Tốt, vậy thì nhanh lên một chút đi. Còn có rất nhiều vật thí nghiệm phải giải quyết, thời gian không có nhiều.”

Trương Đồng Ân không có lên tiếng, trở lại công việc trên bàn của mình, phân phó trợ lý chuẩn bị mấy ống tiêm thuốc mê.

Chưa bao giờ Trương Đồng Ân cảm thấy cái lối đi nhỏ mà mình đã đi qua vô số lần này lại có thể dài như vậy, dưới chân ông giống như là đeo gông xiềng mỗi bước chân vô cùng nặng nề. Thời điểm muốn rẽ vào đường khác, ông nhìn thấy ở bên ngoài bức tường bằng kiếng kia một mảnh trời xanh khiến ông không khỏi sững sờ, nếu như 074 có thể có một cuộc sống bình thường giống như bao đứa trẻ khác ở dưới bầu trời xanh này thì tội lỗi của ông có phải là sẽ giảm bớt hay không.

“Giáo sư!” Trợ lý kêu ông rất nhiều tiếng. Ông lấy lại tinh thần, tiếp tục đi về phía trước.

Khi thấy trên cửa treo tấm biển 074, ông xoay người, giọng khàn khàn nói với trợ lý: “Tôi muốn nói chuyện riêng với 074 một chút, sau này sẽ không bao giờ có cơ hội nữa. Cậu chờ ở ngoài cửa đi.”

Trợ lý gật đầu một cái.

Tay ông run run, nhận lấy cái khay đựng một hàng ống tiêm thuốc mê cùng với cồn sát trùng, đẩy ra cánh cửa kim loại nặng nề ở trước mặt.

Cửa hé ra chỉ nhìn thấy ở bên trong gian phòng lớn tấm ga trải giường màu trắng chỉ có một người ngồi ở trên giường, hơn nữa còn là một thiếu niên khỏa thân, anh đang cầm một quyển sách thật dày, đang tập trung tinh thần đọc sách, mái tóc hơi dài rủ xuống trán, không thấy rõ vẻ mặt của anh.

Đây chính là 074, là đứa con do một tay giáo sư Trương Đồng Ân chế tạo ra.

“Tiểu Thất......” Giáo sư Trương Đồng Ân điều chỉnh giọng của mình, kêu tên của 074.

074 ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt với ngũ quan tuấn mỹ thâm thúy, cứ giống như là một tuyệt tác nghệ thuật được tỉ mỉ điêu khắc mà ra, nhưng làn da của anh lại tựa như người mắc bệnh bạch tạng, ở dưới ánh đèn chiếu rọi, trắng như bạch ngọc trong suốt.

Anh nhìn thấy Trương Đồng Ân, khép sách lại, thản nhiên cười nói: “Giáo sư, người mạnh khỏe.”

“Hôm nay không có đi ra ngoài vận động sao?” Trương Đồng Ân để khay thuốc mê xuống.

“Có, vừa mới trở về.” Hắn đáp. Trương Đồng Ân gật đầu, lẳng lặng đứng ở đó, nhìn cặp mắt xinh đẹp kia của 074, trong trẻo ngây thơ, không xen lẫn một chút tạp chất tham lam, tàn khốc và dơ bẩn nào của thế giới loài người mà lâm vào trầm tư.

074 phát hiện hôm nay Trương giáo sư có chút khác thường, vì vậy liền hỏi: “Hôm nay Giáo sư gặp phải chuyện gì không vui khiến cho người phiền lòng sao?”

Trương Đồng Ân bị hỏi liền phục hồi tinh thần, đột nhiên cởi áo phòng thí nghiệm trên người xuống, mặc lên người của 074, nắm lấy tay của hắn, vội nói: “Con trai, con hãy nghe ta nói, con nhất định phải tiếp tục sống, khi con từ nơi này bước ra thì cứ đi theo lối đi số năm. Con còn nhớ lối đi số năm ta đã từng dẫn con đi qua không? Ở cuối lối đi số năm sẽ có một cánh cửa, hôm nay chỉ có hai người canh giữ. Cái này là thuốc mê, còn cái này là dao phẫu thuật, con cầm đi. Nhìn nơi này, ta đã dạy cho con, là động mạch chính ở cổ. Nhớ, chỉ cần là người ở đây cản trở đường của con thì con cứ đâm xuống nơi này. Đâm xuống, hiểu không? Bất kể là phải dùng cách gì con cứ dùng hết tất cả khí lực của mình, để đánh ngã bọn họ. Cho dù có phát sinh bất cứ chuyện gì, con cũng không được quay đầu lại, chỉ cần tập trung chạy về phía lối đi số năm là được, chỉ cần ra khỏi lối đi số năm, thì con sẽ an toàn, sau đó con phải chạy thật xa, thật xa, nhớ là phải chạy tới nơi nào ít người.”

074 cái hiểu cái không nhìn ánh mắt lo lắng của Trương giáo sư, sau đó trịnh trọng gật đầu.

“Cuộc đua sinh tử bây giờ bắt đầu. Con trai, con hãy nhớ, người muốn con chết thì con phải để cho họ chết trước! Nhìn này, con trai.” Trương Đồng Ân lấy một ống tiêm thuốc mê, đi ra ngoài cửa, gọi trợ lý vào trong, thừa dịp bất ngờ, một kim đâm xuống trợ lý.

Chỉ là thời gian mấy giây, trợ lý liền mất đi tri giác ngã xuống mặt đất.

074 kinh ngạc mở to cặp mắt nhìn một màn này phát sinh, lỗ chân lông toàn thân mở ra, khó có thể tin.

“Nhanh đi vào lối số năm!” Trương Đồng Ân đẩy anh ra ngoài cửa.

074 đột nhiên phản ứng lại hỏi: “Vậy còn người thì sao? Giáo sư.”

“Ta sẽ tới sau, con đi trước đi. Nhanh đi vào lối đi số năm, bất luận là như thế nào cũng không được quay đầu lại.” Trương Đồng Ân vội vã đẩy 074 vào lối đi bình thường không có người nào lui tới, ở trong lòng thầm cầu nguyện: con trai, con nhất định phải tiếp tục sống thật tốt.

074 nhìn vẻ mặt kiên quyết của Trương giáo sư, liền nhấc chân chạy về hướng lối đi số năm.