Phúc Diễm Tiêu Dao

Chương 35: Tâm sự trong mưa




Vuốt vuốt mái tóc dài của mình, Hàn Tuyết lại đột nhiên cảm giác được như có một bàn tay vô hình nào đó dẫn dắt hết thảy mọi sự việc!

Nàng không thích như vậy, không thích cái cảm giác bị dắt mũi.

"Uy, Lão Lưu, ngươi hiện tại có thời gian không, qua chỗ của ta một chuyến."

Lưu An vừa bước vào cửa, Hàn Tuyết liền đem những tư liệu kia giao cho Lưu An, mặc dù mình cũng không thập phần tin tưởng hắn, nhưng vấn đề này Hàn Tuyết biết Lưu An là thông thạo nhất.

"Cái này... Khó mà nói a."

Lưu An mặt lộ vẻ khó khăn, nhưng trong lòng thì hết sức kích động! Những chứng cứ phạm tội này là do thân tín của hắn gửi cho Hàn Tuyết! Hắn muốn làm gì ư, tự nhiên là đem Từ Vũ kéo xuống ngựa!

"Ngày mai, nếu như ta nhận được thông tin xác nhận những bằng chứng này, ngươi nói có đủ để bắt Từ Vũ hay không?" Hàn Tuyết thử dò xét hỏi.

"Nếu đúng là thật, như vậy Từ Vũ sẽ trốn không thoát!"

Lưu An tận lực để cho ngữ khí của mình trở nên bình thản. Bởi vì, đối với hắn mà nói, đây là cơ hội trọng yếu để hắn thăng quan tiến chức!

"Cứ làm như vậy đi!" Hàn Tuyết quyết đoán nói.

Bất quá Lưu An lại có chút lo lắng: "Chuyện này, hẳn là xin chỉ thị một chút —— "

Nói tới đây, hắn bỗng nhiên chỉ chỉ trên đỉnh đầu.

Mà Hàn Tuyết chỉ mỉm cười nói: "Ngươi cứ tùy tiện làm việc, vấn đề phía trên ta sẽ giải quyết!"

"Ân, nói như vậy là ta an tâm."

Lưu An gật đầu nói, nhưng trong lòng đã vui mừng như nở hoa! "Không có chuyện gì, ta đây rời đi trước."

"Quả nhiên là hắn!"

Lúc Lưu An đi ra khỏi phòng làm việc, sắc mặt Hàn Tuyết bỗng nhiên biến đổi! Mới vừa rồi nàng luôn chú ý đến nhất cử nhất động của hắn. Mặc dù hắn cử động rất khá, nhưng một ít động tác khác thường vẫn bị nàng phát hiện được! Lưu An muốn lên chức, nàng cũng biết. Chẳng qua nàng lại không rõ, chứng cớ phạm tội của phó thị trưởng Từ Vũ, hắn rốt cuộc lấy từ chỗ nào?

"Xem ra vẫn có chút phiền toái a!"

Hàn Tuyết cười khổ, một lần nữa ngồi xuống, lấy điện thoại vừa gọi cho nhi tử, nhưng điện thoại bên kia lại không thu được tín hiệu.

"Đứa nhỏ này, mai cũng là Quốc Khánh, không phải lại đi đâu chơi rồi chứ?"

Hàn Tuyết đã gỡ khuôn mặt nghiêm túc lạnh như băng xuống, thay vào đó là một loại ôn nhu tràn đầy mẫu tính.

"Năm đó... Ha hả, thật không nghĩ tới, chuyện lại phát triển như ngày hôm nay!"

Lúc này cả Diệp Hi và nữ hiệu trưởng đã đứng trên sườn núi ở vùng ngoại ô thành phố, Lâm Vãn Tình bỗng nhiên cảm khái: "Ngươi cùng phụ thân ngươi, lớn lên thật rất giống, rất giống! Chẳng qua là, năm đó hắn cũng không có nghịch ngợm như ngươi!"

Nhẹ nhàng mà vuốt ve gương mặt Diệp Hi, Lâm Vãn Tình nhưng không phát giác điểm không ổn, thậm chí ngay cả khi ánh mắt Diệp Hi gắt gao nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao ngất của nàng!

"Chẳng qua hiện tại hết thảy cũng đã là mây bay. Không quan trọng, thật muốn cùng mẹ của ngươi hảo hảo nói chuyện một chút! Có lẽ, nàng cũng không có lỗi trong chuyện này..."

"Ầm!"

Đang lúc Lâm Vãn Tình cảm khái chuyện xưa thì trời bất chợt có tiếng sấm, sắc trời vốn đang trong xanh bỗng nhiên trở nên mờ mịt. Một đám mây đen nhanh chóng che phủ bầu trời, che đậy hơn phân nửa ánh sáng. Sắc trời xám xịt để cho Lâm Uyển Tình bỗng nhiên ngừng nói, nàng rút bàn tay đang vuốt ve hai má của Diệp Hi về, trong lòng tự trách tại sao mình lại không khống chế được tình cảm!

"Cái kia... Hiệu trưởng, ngài có phải hay không, thích cha của ta?" Diệp Hi đột nhiên hỏi.

Chẳng qua để cho hắn thất vọng chính là nữ hiệu trưởng cũng không có xuất hiện vẻ mặt thất kinh như lúc trước. Thiếu phụ thuỳ mị thành thục chỉ mỉm cười một tiếng, nói: "Ngươi biết cái gì. Chuyện giữa nam nhân và nữ nhân cũng không nhất thiết phải là tình yêu."

Nói ra một câu như vậy, Lâm Vãn Tình cũng cảm thấy bất khả tư nghị, mình lúc nào lại trở nên khẩu thị tâm phi như vậy, vì sao phải nói dối hắn?

"Ào ào..."

Không để cho Diệp Hi kịp nói chuyện, trên bầu trời đã trút xuống từng hạt mưa to!

"Nhanh, trở về trong xe."

Lâm Vãn Tình trong lòng thở một hơi, tại sao vừa rồi nàng lại cảm thấy hoảng hốt? Là bởi vì cái gì?

"Oh, shit!"

Lúc Diệp Hi sờ lên cửa xe, lại bỗng nhiên cười khổ nói: "Sao ta mở ra không được?"

"Chìa khóa của ta, mới vừa rồi không biết rơi nơi nào."

Lâm Vãn Tình vẻ mặt bất đắc dĩ, "Bất quá trong xe còn có chìa khóa sơ cua."

"Ta nói hiệu trưởng, ngài tại sao lại đem xe khóa lại chứ?"

"Thói quen."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Diệp Hi ngẩng đầu nhìn mưa càng lúc càng lớn, trong lòng bỗng dâng lên một loại tình cảm khác thường. Ngoại ô hoang tàn vắng vẻ, cô nam quả nữ... Hơn nữa, mỹ phụ này luôn làm cho hắn kìm lòng không được mà mê muội! Diệp Hi luôn không tự chủ mà đem Lâm Vãn Tình so sánh với nữ nhân kia. Hắn phát hiện, cả hai đều là nữ cường nhân, Lâm Vãn Tình cùng nàng thật sự quá mức giống nhau!

Mình không dám làm gì nữ nhân đó, nhưng đối với Lâm Vãn Tình thì Diệp Hi lại căn bản không có chút nào cố kỵ! Kể từ khi mình đem cục trưởng phu nhân đè dưới thân thể, hắn đã bắt đầu trở nên tà ác!

Cảm giác tà ác, luôn có một sự kích thích và khoái cảm khó nói!

Đó là thói hư tật xấu của con người! Lúc này, tâm hồn Diệp Hi đã hình thành tư tưởng tà ác như vậy. Chỉ cần mình phong lưu khoái hoạt, đâu cần phải quan tâm cách nhìn của những người khác?

Mưa, càng lúc càng lớn!

Ánh mắt của Diệp Hi lại trở nên càng ngày càng nóng rực! Bởi vì, ở bên cạnh hắn là một thiếu phụ xinh đẹp! Y phục trên người nàng đã ướt nhẹp, làm nổi bật dấu vét của áo lót bên trong! Cặp song nhũ đầy đặn như ẩn như hiện ở trước mắt làm miệng hắn cảm thấy khô khốc.

"Xem ra không có biện pháp khác. Ngươi mau tránh ra một chút."

"Này..."

Diệp Hi có chút thấy buồn cười mà nhìn Lâm Vãn Tình, không ngờ nàng liền lấy một viên đá đập vỡ của kính phía sau xe!

"Còn đứng ì làm gì, lên xe!"

Có chút cực khổ lấy được cái chìa khóa mở cửa xe, lúc Lâm Uyển Tình ngồi lên trên xe thì cả người đã ướt đẫm! Chiếc áo mỏng dán lên người nàng, đem từng đường con thướt tha duyên dáng, nóng bỏng khêu gợi từ từ bại lộ trong mắt Diệp Hi!

"Thật khó chịu!"

Diệp Hi cũng đã ướt như chuột lột, leo lên ngồi ở ghế kế bên tài xế, nhìn Lâm Vãn Tình nói: "Hiệu trưởng, không ngờ ngài lại nhẫn tâm chà đạp chiếc Mercedes-Benz như vậy?"

"Ngươi không phải đã nói tặng cho ta một chiếc Ferrari sao?"

Lâm Vãn Tình thu hồi nét lạnh lùng, đem khăn lau cho Diệp Hi, nói: "Có phải hay không?"

"Ách, ngài thật đúng là nhớ dai a. Nhưng là ta không có tiền mà!"

"Tiểu tử thúi." Lâm Uyển Tình khởi động xe, nụ cười trên mặt cũng càng thêm ngọt ngào.

"..."

Diệp Hi có chút mê muội mà nhìn nàng: "Hiệu trưởng, lúc ngài cười trông thật là đẹp."

"Sau này lúc không có người, không nên gọi ta là hiệu trưởng, cứ gọi là Tình di."

"Tình di? Tình ý?"

"Ngươi tiểu quỷ này! Nói lung tung nữa cẩn thận ta ném ngươi ra ngoài!"

Lâm Vãn Tình nhất thời trợn mắt lên. Bất quá, bộ dáng hơn dỗi của nàng làm cho Diệp Hi càng thêm say mê.