Phúc Diễm Tiêu Dao

Chương 39: Mẫu nữ xinh đẹp




"Ngô —— "

Bị hai tòa núi mềm mại như bông đè lên mặt khiến Diệp Hi nhất thời có cảm giác hít thở không thông. Giống như hô hấp không được bình thường, nhưng hương nhũ tràn đầy mê người lại làm cho phía dưới thân thể của hắn nổi lên bản năng nguyên thủy của con người!

"Tiểu tử, lúc ta trưởng thành thì ngươi còn chưa phải là t*ng trùng đâu!"

Ngồi trên người Diệp Hi, Lâm Vãn Tình quả nhiên là vẫn mạnh miệng. Một thục phụ vốn đoan trang ưu nhã không nghĩ tới lúc phóng túng lại có nói ra ngôn từ kinh người như vậy. Mỹ phụ này, thân thể của nàng đang run rẩy nhè nhẹ, tựa hồ có một loại lực lượng đáng sợ đang dẫn dắt nàng. Hơn nữa, nàng thậm chí còn dùng đôi song hào nhũ đè ép lên lồng ngực của tiểu chính thái!

Nàng ước chừng cao hơn Diệp Hi nửa cái đầu, thân thể thiếu phụ tràn đầy xúc cảm mịn màng thoải mái! Cho dù cách một lớp y phục, Diệp Hi cũng có thể cảm giác làn da bạch ngọc nàng vô cùng mịn màng tràn đầy co dãn.

Trên bầu trời, giọt mưa cuối cùng cũng đã rơi xuống. Ánh mặt trời đang từ từ ló ra sau đám mây đen, ánh nắng ấm áp chiếu sáng khắp mọi nẻo đường, len đến từng góc nhỏ trên vùng đất mới trải qua một cơn cuồng phong bạo vũ! Sau cơn mưa trời lại sáng, phảng phất rửa sạch bụi bậm làm cho không khí càng thêm trong lành.

"Mẹ, chờ một chút nữa! Điện thoại rất nhanh sẽ gọi được."

Ở phi trường Phổ Đông, trong phòng chờ, một nữ hài tử đang cầm lấy điện thoại, ánh mắt của nàng có một chút thất vọng, có một chút khổ sở, cũng có một chút gấp gáp.

"Được rồi, ngươi cũng đã gọi lâu như vậy, đoán chừng đối phương cũng sẽ không nghe!"

Bên cạnh nàng là một mỹ phụ mặc tây phục, nàng trông khá giống tiểu cô nương.

Ách, hẳn là tiểu cô nương này rất giống nàng.

Chỉ bất quá, không giống với tiểu cô nương, nữ nhân này luôn toát ra khí chất thành thục phong tình làm cho người ta mê luyến, đó là khí chất mà chỉ có thể có ở những nữ tử đã trải qua thăng trầm trong cuộc sống.

"Diệp Hi, ngươi rốt cuộc có chuyện gì a!"

Dương Ngọc Linh cầm lấy điện thoại, nàng thấy thật thương tâm! Không nghĩ tới đêm hôm đó, sinh nhật của mình nhưng Diệp Hi lại không có đến! Hơn nữa, hiện tại mình gọi điện thoại cho hắn lại luôn nhận được tín hiệu không kết nối được!

"Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi, phi cơ không đợi người đâu!"

Trương Ngọc Thiến kéo tay nữ nhi, có chút không vui nói: "Cái tiểu tử kia là Diệp Hi phải không, đợi mẹ tìm một cơ hội hảo hảo dạy dỗ hắn một chút! Lại dám can đảm thả bồ câu với Linh Linh nhà chúng ta!"

"Mẹ! Mẹ đang nói linh tinh cái gì đấy!"

Dương Ngọc Linh có chút đỏ mặt: "Chúng ta... Chẳng qua là đồng học thôi, không có tình cảm khác a!"

"Ơ, Tiểu Linh Linh nhà chúng ta lúc nào lại biết thẹn thùng a!"

Mỹ phụ hơi khom lưng, khẽ nắm má của con gái, cười nói: "Mẹ vừa rồi không có nói gì, tại sao con phải giải thích làm gì? Nhất định là giấu đầu lòi đuôi!"

"Không có!"

Dương Ngọc Linh trái tim run lên, vội vàng phủ nhận. Bất quá, theo ánh mắt của nàng, lại thấy được khi mẫu thân khom lưng, theo cổ áo mở rộng liền nhìn thấy được đôi nhục đoàn trắng mịn bên trong! Thật to! Ánh mắt vừa nhìn thấy rõ ràng bộ ngực của mẹ, Dương Ngọc Linh trong lòng bỗng nhiên sợ hãi than thở. Da thịt trắng mịn, còn có một đường rãnh sâu giữa hai vú vô cùng thu hút người nhìn.

"Hắc hắc, bộ ngực của mụ mụ thật to nga!"

Nghe con gái cảm thán, khuôn mặt xinh đẹp của Trương Ngọc Thiến bỗng nhiên trở nên đỏ bừng vô cùng động lòng người, bất quá nàng cũng không để ý vì đấy luôn là chuyện mà hai mẹ con hay đùa giỡn với nhau.

"Ách, chúng ta nên vào máy bay nhanh một chút! Quốc Khánh này mẹ sẽ dẫn con đi Mĩ Quốc chơi mấy ngày."

"Nha."

Dương Ngọc Linh có chút không yên lòng mà cúi đầu, ánh mắt lại rơi đôi bánh bao nhỏ xinh trước ngực mình, so sánh với vòng một của mẹ, bộ ngực của mình thật sự là quá nhỏ! Nam nhân đều thích nữ nhân ngực lớn, ta cũng muốn cho nơi này trở nên to lớn! Dương Ngọc Linh trong lòng âm thầm quyết định.

Chẳng qua Diệp Hi tại sao lại không mở máy đâu!

"Đều do tên khốn kiếp này! Để cho tâm tình của mình thật không tốt!"

Dương Ngọc Linh trong lòng ủy khuất, rúc vào người mụ mụ, nói: "Mẹ, ngươi không phải là rất bận rộn ư, tại sao lần này lại trở về gấp như vậy?"



"Đứa ngốc! Con cũng biết ta là mẹ của con, mẹ không quan tâm con còn quan tâm người nào nữa? Con là nữ

nhi bảo bối của mẹ đó!"

So với con gái của mình, Trương Ngọc Thiến cao hơn ra rất nhiều, hơi ôm con gái của mình, ôn nhu nói: "Không nên suy nghĩ nhiều quá. Mùa hè này, mẹ sẽ chơi cùng với con có được hay không?"

"Mẹ!"

"Chuyện gì?"

"Ba ba đâu? Hắn tại sao lại không về?"

"Đừng nhắc đến ba ba của con nữa. Quốc Khánh này được nghỉ, mẫu thân chúng ta hảo hảo mà chơi đùa thỏa

thích a."

Nói đến trượng phu của mình, mỹ phụ lại bỗng nhiên có một cảm giác tức giận, bất quá nàng che dấu rất khá, cũng không có để cho con gái của mình phát hiện.

Nhẹ nhàng mà ôm con gái của mình, Trương Ngọc Thiến cười nói: "Mẹ quyết định đem tổng bộ công ty di chuyển đến thành phố Hoa Hải. Sau này, mẹ ngày ngày phụng bồi con, có được hay không?"

"Ân! Thế thì tốt quá!"

Mẹ con hai người vùa nói chuyện vừa đi về phía máy bay. Bất quá, các nàng cũng không có chú ý tới, chung quanh những người đó cái loại nầy ánh mắt khác thường! Hơn nữa tất cả ánh mắt đều là của nam nhân. Không thể không nói, Trương Ngọc Thiến thật sự rất biết hưởng thụ, cũng rất biết bảo dưỡng. Đứng cùng con gái một chỗ, người ngoài nhìn như một đôi tỷ muội! Hơn nữa, làn da của nàng vẫn trắng hồng mịn màng như thiếu nữ.

Quan trọng hơn là, trải qua năm tháng đổi thay, trải qua nhân tình lạnh ấm, nàng đã mang theo một khí chất thành thục, lúc u oán hay khi mỉm cười, đều làm cho nam nhân hận không được đem nàng ôm vào trong ngực hảo hảo yêu thương người vợ xinh đẹp này.

Mà ở vùng ngoại ô, lúc này đang diễn ra một vở kịch vi phạm luân lý đạo đức của một người vợ xinh đẹp với tiểu nam hài.

"Như thế nào? Tiểu tử, có phải hay không, không nhịn được nữa?"

Hai tay chống trên lồng ngực Diệp Hi, Lâm Vãn Tình hơi cúi đầu, lời nói từ miệng nàng tỏa ra từng đợt u lan phà xuống mặt của Diệp Hi! Cảm giác hồi hộp, tê tê dại dại khiến cho hắn cảm nhận được cảm xúc nhanh đến không thể khống chế được thân thể của mình!

Thậm chí nhục bổng giữa hai chân hắn đã muốn phá tan sự trói buộc của lớp vải, hung hăng đâm vào trong ngươi thục nữ xinh đẹp, tận tình chạy nước rút! Một ngón tay của Lâm Vãn Tình từ từ vuốt ve trên ngực của hắn, sau đó chậm rãi di động dọc theo thân thể xuống dưới.

"A —— "

Cuối cùng, nàng đã cầm tiểu đệ đệ của Diệp Hi trong tay của mình!

"Tuổi còn trẻ, không nghĩ tới lại lớn như vậy..."

Lâm Vãn Tình vừa nói phân nửa, nàng bỗng nhiên cảm giác được vật kia đang run rẩy giật mình. Loại cảm giác trước nay chưa hề có làm cho nàng muốn trầm luân!

Tiểu nam hài này, chính là nhi tử của mối tình đầu!

Mà mình lại còn cưỡi ở trên người hắn! Thậm chí, Lâm Vãn Tình còn cảm thấy thân thể của mình nhanh muốn nổ tung. Tay của nàng bị quỷ thần xui khiến mà nghĩ muốn cởi quần Diệp Hi xuống!

Khoái ý trả thù càng ngày càng mãnh liệt!

Diệp Ngạo Dương, ngươi vào giờ khắc này có biết không? Bạn gái năm đó của ngươi, giờ phút này đang cưỡi trên nhi tử của ngươi, thậm chí còn nắm lấy dương v*t to lớn của hắn!

Lâm Vãn Tình trở nên càng thêm kích động.

Thân thể của nàng còn run rẩy hơn suy nghĩ trong đầu. Hai chân thon dài, làm cho người ta không nhịn được tưởng tượng đem bắp đùi này khiêng lên trên bờ vai?

"Nóng quá..."

Ở phía dưới thân thể thục nữ, Diệp Hi cảm thấy trong lòng bốc lên một ngọn lửa dục niệm! Hai tay của hắn không nhịn được mà từ bờ eo nhẹ nhàng mà leo lên, một tay bắt được viên nhục cầu trước ngực của nàng cảm giác mềm mại tiêu hồn làm dục hỏa của hắn chuẩn bị bạo phát!