Phúc Diễm Tiêu Dao

Chương 50: Vụng trộm bị bắt gặp




"Hảo nha, Lam a di nhanh giúp ta một chút." Vừa nói, hắn dùng một tay bắt được cổ tay mỹ phụ đặt tại dưới háng của mình!

"A!"

Bàn tay của mình chạm đến đến nhục bổng của tiểu nam hài, Lam Thục Nghi đột nhiên run rẩy, nàng muốn rút tay của mình về nhưng Diệp Hi vẫn nắm chặt lấy, đè vào giữa hai chân hắn.

"Nhanh buông tay!"

Lam Thục Nghi cố nén cảm giác khác thường, tựa hồ muốn dùng tiếng nói vô lực để trách cứ nam hài, nhưng tay của nàng lại bỗng nhiên giật giật, thế nhưng dùng sức nắm một chút!

"Ôi, đau!"

Nhược điểm trên người mình bị mỹ thiếu phụ bắt được, Diệp Hi bỗng nhiên hô một câu.

"Xì! Đáng đời ngươi."

Lam Thục Nghi nhìn tiểu nam hài này vẻ mặt đau khổ không khỏi cười nói: "Biết đau sao!"

Vừa nói, tay nàng lại nhẹ nhàng mà bắt đầu vuốt ve.

"Ân, đau quá, Lam a di ngươi được hảo hảo giúp ta an ủi nó một chút."

Diệp Hi buông tay của mình ra, bàn tay của hắn bỗng nhiên thăm dò vào bên trong quần áo, vuốt ve da thịt của nàng, cuối cùng đẩy nịt vú của nàng ra, nằm được tòa tuyết phong đầy đặn mềm mại. Cảm giác để cho hai tay hắn thoải mái không bỏ được buông ra, hai ngón tay kep núm vú mềm mại, nhẹ nhàng mà xoa nắn đùa nghịch.

"Nhanh, Lam a di!"

Tay nàng thế nhưng kìm lòng không được mà leo lên đũng quần tiểu nam hài, có chút run rẩy mà kéo khóa quần của hắn xuống: "Nhẹ một chút, có chút đau!"

Cặp mị nhãn ngập nước mị lúc này nhộn nhạo như mặt nước hồ thu, lay động hồn phách. Hơn nữa trên mặt của nàng hơi đỏ hồng thoạt nhìn rất mê người! Bàn tay xinh đẹp run rẩy, cũng từ từ giải khai đũng quần tiểu nam hài.

Trên mặt của nàng giống như cây đào mật chín mọng, kiều diễm ướt át. Cuối cùng, nàng kéo mép quần lót xuống, từng chút tụt xuống đất.

"Thật to!"

Mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng Lam Thục Nghi lại vẫn kinh sợ như cũ. Lúc này cục trưởng phu nhân gương mặt đã ửng đỏ, bàn tay nhỏ bé không tự chủ mà cầm nhục bổng của tiểu nam hài vốn còn to hơn người trưởng thành, khẽ vuốt ve.

"Hàn Tuyết, thật lâu không gặp."

Ở tiệm thuốc, hai người nhìn nhau thật lâu, cuôi cùng Lâm Vãn Tình cũng nói trước: "Không nghĩ tới lại gặp lại ngươi ở đây."

Trên mặt của nàng hiện lên một tia tái nhợt, giọng nói cũng không lạnh như băng, thay vào đó là ngôn từ bình thản.

"Đúng vậy a, thật không nghĩ tới. Những năm gần đây, biến hóa của ngươi... lại lớn như vậy!"

Hàn Tuyết thân thể nhẹ nhàng mà run rẩy, đến hiện tại nàng vẫn rõ ràng nhớ được, Lâm Vãn Tình trước khi rời đi điên cuồng như thế nào! Khi đó, nếu như không có lão công của mình ngăn cản, sợ rằng Diệp Hi đã bị nàng hại chết. Bằng chứng để lại là vết sẹo nhỏ còn lưu lại trên lưng Diệp Hi.

Chẳng qua là, Hàn Tuyết lại không biết nhi tử của mình tối ngày hôm qua đã đem nàng đặt ở phía dưới, hung hăng mà giày xéo nàng!

"Ngươi... Hiện tại thế nào?"

Hàn Tuyết khẽ mím môi, cuối cùng vẫn là không nhịn được hỏi: "Ta nghe nói ngươi đã kết hôn, phải không?"

"Ân."

Lâm Vãn Tình giọng nói có chút khác thường, bàn tay nàng đang cầm một hộp thuốc tránh thai đã toát mồ hôi lạnh.

"Bất quá, bản thân ta là không nghĩ tới, tiểu oa nhi hơn mười năm trước hiện tại cũng lớn như vậy!"

Chỉ cần vừa nghĩ tới nhi tử Hàn Tuyết, Lâm Vãn Tình cảm giác được mình giống như ở phương diện nào cũng thất bại trước Hàn Tuyết! Hơn mười năm trước, bạn trai của mình bỗng nhiên bị nàng cướp đi, hơn mười năm sau, mình lại bị nhi tử của nàng tiến vào thân thể, thậm chí còn để lại tiểu sinh mạng! Mấy ngày qua là giai đoạn nguy hiểm a! Nếu có chuyện gì xảy ra, này... Hàn Tuyết thấy sắc mặt nàng cũng không tốt lắm, ánh mắt lại rơi vào túi màu đen đựng thuốc: "Ngươi bị bệnh rồi?"

"Không có, chỉ hơi có chút không thoải mái mà thôi!"

Lâm Vãn Tình thản nhiên nói, chỉ là trái tim của nàng không tự chủ bắt đầu gia tăng tốc độ! Nàng bây giờ thật sự có một loại cảm giác không dám đối mặt với Hàn Tuyết!

"Ta cũng thế."

Hàn Tuyết ánh mắt tràn đầy áy náy: "Hiện tại, ngươi còn hận ta sao?"

"Hận ngươi?"

Lâm Vãn Tình khóe miệng bỗng nhiên giật giật, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu nói: "Ta tại sao lại hận ngươi? Trước kia là ta quá ngu ngốc, quá đơn thuần! Hiện tại nhớ lại chuyện tình trước kia, thật đúng là có một chút ấu trĩ!"

"Nha."

Nhẹ nhàng mà ứng một câu, Hàn Tuyết lại không biết mình phải nói cái gì cho tốt, dù sao năm đó mình giống như là một tên trộm, một cường đạo cưỡng đoạt hạnh phúc vốn thuộc về nàng! Chẳng qua là, trên thế giới này cũng không thể biết trước được điều gì. Chuyện năm đó, ai đúng ai sai, ai nói chính xác được?

"Ngươi hiện tại như thế nào?"

Nói chuyện, Hàn Tuyết luôn luôn có một loại áy náy, cho dù năm đó, nàng thiếu chút nữa giết chết nhi tử của mình cũng không cách nào thay đổi cảm giác trong lòng mình.

"Hiện tại?" Lâm Vãn Tình khóe miệng bỗng nhiên nở một nụ cười khổ, hiện tại nàng như thế nào?

"Ta rất tốt."

Hàn Tuyết lại muốn nói điều gì, nhưng Lâm Vãn Tình lại bỗng nhiên phất tay nói: "Chuyện năm đó đã qua. Ngươi cũng không cần suốt ngày giắt nó ở khóe miệng! Lúc ấy, có lẽ ta quá ngốc rồi. Hiện tại nhớ lại ta cũng cảm thấy buồn cười."

"Ta có chút chuyện, đi trước!"

Lâm Vãn Tình một khắc cũng không muốn cùng Hàn Tuyết ở chung một chỗ! Bởi vì, nàng đang sợ! Trái tim của nàng đang run rẩy! Thân thể của nàng đã hơi lay động! Nàng bây giờ, rất muốn chạy về nhà uốn một liều thuốc tránh thai! Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho nàng cảm thấy an tâm một chút!

"Ai nha!"

Một cô bé đang chạy vào bỗng nhiên đụng vào Lâm Vãn Tình! Nguyên vốn đang hoảng hốt, thân thể của nàng hơi lui về phía sau một bước, dưới chân lảo đảo, túi thuốc cũng rớt xuống!

"Di?"

Hàn Tuyết bỗng nhiên tò mò nhìn hộp thuốc lộ ra! Ánh mắt của nàng vừa nhìn liền cảm thấy không thể tưởng tượng được!

Dĩ nhiên đó lại là một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp!

"Thật xin lỗi! Thật là thật xin lỗi a!"

Mẹ của cô bé áy náy hướng về phía Lâm Vãn Tình khom thân thể, kéo đứa bé xoay người rời đi! Mà Lâm Vãn Tình thì có chút không được tự nhiên cúi người xuống, đem hộp thuốc tránh thai cất vào túi đen! Từ đầu đến cuối, nàng cũng không có nhìn Hàn Tuyết, dựng cái túi lên rồi lập tức bước nhanh rời đi.

"Nàng... Hiện tại hẳn là rất hạnh phúc sao!"

Nhìn bóng lưng Lâm Vãn Tình, Hàn Tuyết lúc này trong lòng cũng thổn thức. Còn mình thì sao? Có lẽ, ban đầu nghe theo ba ba an bài là lựa chọn sai lầm! Nhẹ nhàng mà lắc đầu, Hàn Tuyết lúc này mới đi ra khỏi phòng thuốc. Đi ra khỏi bãi đậu xe, Hàn Tuyết lúc này liền có điểm mệt mỏi! Hiện tại nàng rất muốn nhào tới giường của mình, nghỉ ngơi thật tốt!

"Răng rắc..."

Mở cái chìa khóa, sắc mặt Hàn Tuyết bỗng nhiên trở nên như tro tàn! Bởi vì nàng nghe được trong phòng khách truyền đến tiếng nhi tử thỏa mãn la lên! Còn có, thanh âm nữ nhân phát ra tràn đầy mị hoặc hờn dỗi: "Đau! ngươi nhẹ một chút!"

Oanh! Trong đầu Hàn Tuyết như bị đình trệ, thậm chí nàng suýt ngã xuống! Thân thể của nàng đang run rẩy! Thân là người từng trải, nàng đối với âm thanh của nữ nhân kia hiểu thật sự là quá sâu! Thế cho nên, trong đầu của nàng tưởng tượng ra một màn tình cảnh như thế này: trong phòng khách, lúc này nhi tử của mình đang ôm nữ nhân y phục xốc xếch, hai tay bắt được chân của nàng hướng hai bên tách ra, dứt khoát vận động!

Thiên, điều này sao có thể!

Chợt lắc đầu, Hàn Tuyết thật sự không thể tin được lỗ tai của mình! Nàng thậm chí hy vọng giờ phút này lỗ tai của mình xuất hiện ảo giác! Chẳng qua cái giọng nữ rên rỉ vẫn tiếp tục vàng lên thật sự để cho tâm cảnh của nàng bình tĩnh không được!