Phúc Diễm Tiêu Dao

Chương 7: Cục trưởng phu nhân




"Thối lắm!". Mỹ thiếu phụ bỗng nhiên sắc mặt nổi giận mà nghiến răng nghiến lợi: "Nếu để cho ta bắt được xú tiểu tử kia, ta nhất định phải hung hăng dạy dỗ hắn!". Mình cư nhiên bị một đứa bé trai cho khinh bạc!

"Hô." Hít một hơi thật sâu, bộ ngực phập phồng cao ngất của Lam Thục Nghi lúc này mới từ từ ổn định, lửa giận trong lòng nàng cũng dần được áp chế xuống.

"A, ta ở chỗ này đã lâu rồi a!". Lam Thục Nghi bây giờ mới phát hiện mình đã ở chỗ này thời gian không ngắn!

"Không biết người ta đợi có quá lâu không!". Vừa nghĩ tới nữ nhân kia là lãnh đạo trực tiếp của lão công, Lam Thục Nghi cũng không khỏi tăng nhanh bước chân, lập tức trở về căn phòng.

"Chết tiệt, lại không biết gian phòng đó ở đâu!". Diệp Hi vừa đi vừa buồn bực mà lẩm bẩm, mình vừa mới rời đi vội vàng quên mất không hỏi mẫu thân chọn gian phòng nào! Bất quá, trong lòng hắn vẫn có chút không dám đối mặt. Nếu là bây giờ trở về, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, mình mới vừa sờ chỗ đó một chút...

"Ực ực..." Nghĩ đến cảm giác mềm mại mà tràn đầy co dãn, tiểu đệ đệ của Diệp Hi kìm lòng không được mà trở nên kiên quyết.

"A!". Bỗng nhiên, hắn tự tát mình một cái, trong lòng thầm mắng: "Diệp Hi a Diệp Hi, ngươi thật đúng là một đầu cầm thú a! Suy nghĩ tà ác như vậy ngươi lại cũng dám nghĩ!".

Trên mặt có chút rát, Diệp Hi bỗng nhiên vươn tay vuốt ve mặt của mình, thấp giọng tự nhủ nói: "Thật ra thì... Cầm thú so với không bằng cầm thú thì vẫn tốt hơn một chút sao? Ha hả...". Nói xong lời cuối cùng, hắn lại bỗng nhiên ngây ngốc cười.

Thật vất vả tìm được người phục vụ, hỏi rõ ràng gian phòng, Diệp Hi lúc này mới đi tới phòng mà Hàn Tuyết đã chọn.

"Bang bang, bang bang."Lúc Diệp Hi chạm tay vào cánh cửa, lại bỗng nhiên dừng lại, nếu là mẹ vẫn tức giận thì làm sao bây giờ?

"Chắc không sao đâu?". Diệp Hi trong lòng thầm nghĩ, mình trước kia khi còn bé cũng không phải đã bú sữa mẹ sao? Huống chi, mình cũng không phải cố tình, nghĩ vậy làm hắn mạnh dạn hơn một chút, nhẹ nhàng mà đẩy cửa vào.

Trong phòng chung, chỉ có một người. Chính là Hàn Tuyết đang ưu nhã uống trà! Tư thế ngồi của nàng thập phần tự nhiên, nhưng lại đánh sâu vào thị giác của Diệp Hi. Vóc người cao gầy cho dù là ngồi, vẫn ưu mỹ như vậy!

"Trở lại rồi?" Hàn Tuyết trên mặt hiện lên một tia khác thường, nàng bỗng nhiên nhìn nhi tử, nói: "Mặt của ngươi sao vậy? Tại sao lại có một dấu bàn tay?"

"Ách... Không có chuyện gì không có chuyện gì!". Diệp Hi chột dạ khoát tay áo, "Mới vừa có con muỗi ở trước mắt ta bay tới bay lui, ta một phát liền đập chết nó."

"Ngươi a, nói dối cũng phải tìm một cái lí do đứng đắn một chút chứ!" Hàn Tuyết kéo cái ghế bên cạnh để cho nhi tử ngồi xuống, một bên khẽ cười nói: " Con gọi thức ăn đi."

Nếu nhi tử không muốn nói, nàng làm mụ mụ cũng sẽ không hỏi tới. Dù sao, nàng cho là nhi tử cũng phải có chút ít bí mật.

"Ân, con muốn một con heo sữa quay!". Diệp Hi hăng hái bừng bừng mà cầm thực đơn. Hàn Tuyết theo tay của con trai cầm lấy thực đơn, tùy tiện chọn vài món ăn.

"Lại có khách nhân?" Diệp Hi lúc này mới phát hiện, trên bàn để ba bộ bát đũa."Là ai a?"

"Là lão bà của Lưu cục trưởng, không biết ngươi gặp qua chưa." Hàn Tuyết nói.

"Lão bà của Lưu An?" Diệp Hi nhất thời liếc mắt một cái: "Ta làm sao quen lão bà của hắn được!". Hắn trong lòng thầm nói: trừ phi ta cùng lão bà hắn có một chân. Hai mẹ con sau khi báo thức ăn cho người phục vụ sau, cửa phòng lại bỗng nhiên bị gõ hai tiếng, sau đó là tiếng mở cửa vang lên. Theo cửa phòng mở ra, Diệp Hi lại bỗng nhiên ngây ngẩn cả người!

"Là ngươi?" Nguyên lai, thiếu phụ này đúng là nữ nhân bị hắn khinh bạc trong phòng vệ sinh nữ!

"Ân? Là ngươi …"

Lam Thục Nghi vừa định giận dữ mắng mỏ hắn, lại bỗng nhiên dừng lại! Bởi vì ánh mắt của nàng rơi vào nữ tử bên cạnh Diệp Hi: "Ách, Hàn thị trưởng, đây là nhi tử của ngươi?".

"Ân, đúng vậy!" Hàn Tuyết gật đầu, nhưng ngay sau đó lại hướng về phía nhi tử nói: "Hi nhi, còn không mau chào Lam a di!".

"A, Lam a di hảo!". Diệp Hi bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, lưng hướng về phía mẹ của mình, lại nhìn Lam Thục Nghi chớp chớp mắt, vẻ mặt này thật đúng là để cho Lam Thục Nghi phát điên!

"Hàn thị trưởng thật đúng là có phúc khí, có một nhi tử đáng yêu như thế!". Lam Thục Nghi trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể không giả bộ nở nụ cười khen ngợi.

Hàn Tuyết nói: "Được rồi! Đừng kêu thị trưởng này thị trưởng nọ, nơi này không có người khác, ta hơn ngươi năm tuổi, ngươi gọi ta một tiếng Tuyết tỷ là được rồi!"

"Ha hả. Tuyết tỷ, ta nếu từ chối thì bất kính." Lam Thục Nghi rất hảo cảm đối với vị nữ thị trưởng trong truyền thuyết này, ai nói là nàng lãnh nhược băng sương không thể tới gần?

"Ngồi xuống trước rồi nói sau." Hàn Tuyết gật đầu.

"Lam a di, uống trà." Diệp Hi bưng lên bình trà rót một chén trà thơm cho nàng, nhưng ánh mắt nhìn nàng có điểm khác thường! Trái phải đều là tuyệt sắc mỹ thiếu phụ, Diệp Hi trong lòng kích động không thôi! Hàn Tuyết vóc dáng cực kỳ gợi cảm thướt tha, mái tóc dài lộ ra vẻ phiêu dật, hơn nữa từng động tác giơ tay nhấc chân luôn toả ra một loại khí chất cao ngạo thanh nhã nhưng không kém phần phong tình mê người. Mà Lam Thục Nghi lại hoàn toàn khác biệt, nàng giống một phu nhân thành thục, mái tóc ngắn bắt mắt lại làm cho người ta một loại cảm giác nàng rất thông minh trí tuệ.

Bất quá, cho dù không phải là hình mẫu cao gầy, vóc dáng của Lam a di vẫn khiến cho nữ nhân ghen ghét! Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, đôi hào nhũ trước ngực tuyệt đối không nhỏ! Diệp Hi thậm chí còn chứng kiến dấu vết nịt vú bên trong in nhẹ lên áo!

Gian phòng này phục vụ rất được, món ăn đã nhanh chóng được bưng lên.

"Này Tiểu Trư nướng thật thơm quá a!". Diệp Hi một tay nhấc bắp đùi lợn sữa, bắt đầu ăn ngấu nghiến như hổ đói, hắn cũng đang đói bụng, hiện tại đã hơn chín giờ mà vẫn chưa ăn cơm đâu!

"Hi nhi, có ai ăn như con không?". Thấy nhi tử như vậy, Hàn Tuyết không khỏi cau mày.

"Ha hả, không có chuyện gì, Tuyết tỷ chị cứ để hắn thoải mái! Xem ra hắn là đói bụng lắm rồi!". Lam Thục Nghi trên mặt mỉm cười làm cho người ta có cảm giác như được tắm gió xuân êm ái, động tác của nàng thập phần ưu nhã dùng dao nĩa cắt một khối nhỏ thịt, chậm rãi mà ăn. Mà Hàn Tuyết cũng từ từ ăn, động tác kia, vẻ mặt kia, vô cùng hoàn mỹ. Tư thái ưu nhã như vậy, vừa nhìn liền biết là là một vị tiểu công chúa sống trong thượng tầng xã hội.

"Con nhìn con a! Thật chẳng ra làm sao!". Hàn Tuyết cầm giấy lau, giúp hắn lau dầu mỡ ở khóe miệng, không quên trách cứ hắn: "Nếu để cho gia gia ngươi thấy được, hắn nhất định sẽ tức giận!".

"Cắt, quản hắn khỉ gió! Lão đầu tử lại kể lể một trận dài dòng cho xem!" Diệp Hi bĩu môi.

Thật đúng là ban ngày không nói người, buổi tối không nói quỷ! Lúc này, điện thoại Hàn Tuyết bỗng nhiên vang lên. Nàng có chút kỳ quái cầm lấy điện thoại di động, lại theo bản năng mà liếc nhi tử và Lam Thục Nghi một cái, lúc này mới thấp giọng nói: "Uy, ba ba, có chuyện gì sao?"

Điện thoại bên kia, truyền đến một âm thanh của nam nhân. Cũng không biết đối phương nói cái gì, Hàn Tuyết bỗng nhiên mặt liền biến sắc, gật đầu đáp: "Ta biết rồi, chờ một lát ta trở về đi xem một chút!"

Đối diện Lam Thục Nghi không nghe được điện thoại nói cái gì, nhưng Diệp Hi lại nghe được cái thanh âm kia, bỗng nhiên nói: "Là Lão đầu tử sao?"

Hàn Tuyết nhất thời gõ đầu hắn một cái:" Không được gọi gia gia như vậy!" Vừa nói, nàng đem điện thoại đưa tới.

"Tiểu tử, có phải hay không lại muốn lão đầu tử ta cho ngươi biết một chút về cái gọi là huấn luyện quân đội?"

Thanh âm Diệp lão gia tử tràn đầy uy nghiêm, cho dù hắn đang nói đùa, vẫn có một loại áp lực vô hình!

"Ách... Ta nói gia gia, ta đang dùng cơm a!"

"Ta biết. Ai, tiểu tử, ngươi chừng nào lên Bắc Kinh đây?" Diệp lão gia tử đột nhiên hỏi.

"Có lẽ là 1000 năm nữa!" Vừa nghĩ tới mình từng bị thủ hạ của gia gia hành hạ hai năm thống khổ không chịu nổi, hắn hiện tại vẫn thấy cả người tê dại mà suýt thốt ra khỏi mồm câu nói như vậy!

"Mới vừa vặn tựu trường, sau này hãy nói người không có chuyện gì nữa thì cháu treo máy!" Lại cùng gia gia của mình càm ràm mấy câu, Diệp Hi liền tắt điện thoại.

"Tốt lắm, mẹ tạm thời có chút việc muốn rời đi trước." Hàn Tuyết bỗng nhiên đứng lên, hướng về phía Lam Thục Nghi nói: "Nhi tử của chị có thể phiền em đưa trở về được không."

"Tuyết tỷ yên tâm đi, em nhất định sẽ không bán bảo bối nhi tử của chị đâu!" Lam Thục Nghi trêu ghẹo nói.

"Ân, vậy ta đi trước."Hàn Tuyết thản nhiên cười, đứng ở bên ngươi nhi tử, hơi khom lưng giúp hắn sửa sang lại cổ áo, lúc này mới xoay người rời đi.

"Thơm quá..." Tâm hồn Diệp Hi nhảy nhót, âm thầm thở dài nói.