Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 107: Cực phẩm hoa ăn thịt người




Mộc Mộc cầm Thập Tự Giá đang ở trên cổ, không biết tại sao hắn lại hứng thú với cái này…!

"Đúng rồi, sao ngươi lại có được Thập Tự Giá thế?"

Dạ Huyễn Ngọc đi ở phía trước, khi hỏi những lời này hai mắt hơi lóe sáng, không biết là đang suy nghĩ cái gì!

"Cái này a, ta sinh ra thì nó từ trên trời rơi xuống đó!"

Mộc Mộc nghe hắn hỏi, cũng không giấu giếm nói ra, nãi nãi từng kể cho nàng nghe, ngày đó mẹ nàng sinh non, chưa kịp đưa đến bệnh viện, liền sinh ngay ở trong nhà, nãi nãi ra ngoài nhà, bỗng nhiên nghe thấy nên nóc nhà có tiếng động, khi nhìn lên đã thấy một sợi dây xâu treo lủng lẳng ở phía trên, khi ấy nãi nãi rất sợ hãi, cứ cho rằng đó là một thứ đồ bẩn thỉu, không nghĩ tới lại chính là Thập Tự Giá!

Đã nhiều thế hệ trôi qua gia tộc nàng vẫn giữ được nét truyền thống của bao đời đó chính là gia tộc trừ ma diệt quỷ, cho nên đối với những thứ này luôn rất cảnh giác, nãi nãi từng nói nàng sinh ra nó liền xuất hiện, như vậy nó có một mối quan hệ nào đó với nàng nên từ đó nàng luôn đeo nó bên mình.

"Ngươi là người ở đâu?"

Mặt Dạ Huyễn Ngọc không chút biểu tình tiếp tục hỏi, nhưng trong lòng đang là vạn trượng gợn sóng, phải cần một cực âm mạnh như thế nào mới có thể khiến cho hồng thạch phải chọn nàng làm chủ nhân ngay khi nàng vừa mới sinh ra... !

Mộc Mộc nhìn bóng lưng của hắn, cả buổi mới nói ra được một câu: "Ngươi điều tra hộ khẩu ta à?"

Một hồi thì hỏi nàng lấy cái này từ đâu ra, một hồi lại hỏi nàng là người ở đâu, ê ê chờ một chút hỏi nhà nàng ở đâu, người nhà có người nào đó...

Tuy Dạ Huyễn Ngọc không hiểu những lời nói cổ quái của nàng, nhưng cũng không hỏi lại, yên tĩnh bước về phía trước... !

"Dạ Huyễn Ngọc, sao ngươi lại hứng thú với cái này?”

Dạ Huyễn Ngọc không nói, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không hỏi.

"Ngươi nói nhảm nhiều quá!"

Dạ Huyễn Ngọc đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía nàng...

Mộc Mộc đang cúi đầu, không phát hiện hắn dừng lại, liền đụng vào ngực của Dạ Huyễn Ngọc!

"Ài, Dạ Huyễn Ngọc sao ngươi lại dừng lại, còn nữa, ngực ngươi làm bằng bức tường hay sao? Cứng như vậy!"

Mộc Mộc xoa xoa cái trán, trong lòng bất bình không thôi, sao hắn lại cao hơn nàng như vậy chứ... !

"Sao ngươi không nói ngươi đi đường mà không chịu nhìn đường?"

Dạ Huyễn Ngọc buồn cười hỏi, rõ ràng nữ nhân này không chịu quan sát, bây giờ lại quay sang trách hắn?

"Ngươi...

Mộc Mộc đang muốn mở miệng phản bác, đột nhiên lại bị Dạ Huyễn Ngọc ôm chặt lấy, một giây sau, mũi chân Dạ Huyễn Ngọc khẽ điểm một cái, lui về phía sau vài bước, sau đó mới buông Mộc Mộc ra!

Chỉ thấy ngay chỗ bọn họ vừa đứng có một bông hoa đang há mồm thật to, từng đợt nước bọt cuồn cuộn chảy xuống qua những kẽ răng nhọn hoắc, đóa hoa cực lớn!

"Ăn... Hoa ăn thịt người, lại lớn như vậy, cực phẩm a!"

Dạ Huyễn Ngọc nhìn thấy hai mắt phát sáng của nàng, đành im lặng lắc đầu, nữ nhân này không biết là thiếu chút nữa nàng đã thành thức ăn trong miệng nó hay sao?

Đột nhiên, hoa ăn thịt ngươi đang mở miệng chạy thật nhanh đến chỗ hai người đang đứng, Dạ Huyễn Ngọc đưa tay lên, trên không vẽ thành một hình Thập Tự Giá, hai đạo kim quang giao nhau bay về phía hoa ăn thịt người kia!

Hoa ăn thịt người trong nháy mắt đã bị tiêu diệt!

Mộc Mộc cũng không kinh ngạc, chỉ cảm thấy nam nhân này quá mạnh mẽ mà thôi.

"Đi mau, còn đứng đó chờ tụi nó đến hay sao?"

Dạ Huyễn Ngọc thấy nàng còn đang ngẩn người, bất mãn nói: "Nữ nhân chính là phiền toái... !"

Mộc Mộc không thèm để ý đến hắn, cất giọng nói: "Biết rồi!"

"Dạ Huyễn Ngọc, ngươi biết đường trở về sao?"

Mộc Mộc đi ở phía sau hắn, lỡ may hắn không biết đường, chẳng phải bọn họ sẽ càng đi càng xa hay sao?

"Đừng nhúc nhích!"

Dạ Huyễn Ngọc hô một tiếng: "Chớ lộn xộn!"

Gió vẫn đang thổi, những cây cỏ dại cao hơn nữa người vẫn đang phiêu phiêu trong gió, trong gió từng âm thanhtê tê...ê...eeee ... vang lên dồn dập!

"Đáng chết!"

Không chút suy nghĩ, Dạ Huyễn Ngọc kéo Mộc Mộc qua một bên, trên khuôn mặt băng sơn bây giờ tràn đầy lo lắng: "Ôm chặt ta!"

Dứt lời, mũi chân điểm một cái, chạy như điên về phía trước, cái nữ nhân chết bầm này cứ nhao nhao không chịu yên lặng, làm hại hắn tiến vào ổ rắn luôn mà...!

Mộc Mộc ngoan ngoãn ôm chặt hắn, thị lực của nàng cũng không kém, những con vật có màu sắc rực rỡ kia chính là cực độc đó.

Đột nhiên, đang chạy hối hả bỗng từ trên cây rơi xuống một con rắn màu vàng!

Dạ Huyễn Ngọc phản xạ rất nhanh, một vòng xoay tròn nhanh chóng né được... !

"Hoàn hảo không gặp nguy hiểm!"

Mộc Mộc đánh giá một câu, trên người nàng không có dược, nếu như bị cắn nhất định sẽ chết!

"Hừ, đây chỉ là những thứ bình thường, nguy hiểm vẫn còn đang ở phía sau... !"

Dạ Huyễn Ngọc hừ nhẹ một tiếng, Vô Sinh Nhai tuyệt đối không đơn giản như vậy đâu!

"Sợ cái gì, không phải là còn có ngươi nữa sao? Chỉ là vài chuyện nhỏ mà thôi."

Mộc Mộc không thèm để ý bồi thêm một câu: "Cho dù chết rồi, có người làm bạn cũng thật tốt!"

"Huống chi còn là một băng sơn mỹ nam "trong trắng"!" Đương nhiên, những lời này nàng chỉ dám nói ở trong lòng mà thôi!

Dạ Huyễn Ngọc không thèm nghe nàng nói nhảm, hai mắt nhanh chóng đảo khắp chung quanh tìm kiếm nơi an toàn!

"Dạ Huyễn Ngọc, phía đông, phía đông có tiếng nước chảy!"

Mộc Mộc cẩn thận nghe ngóng, xác định chính xác, mới nói cho Dạ Huyễn Ngọc biết!

"Phía đông có tiếng nước chảy, làm sao ngươi biết?"

"Đừng quan tâm tới mấy chuyện đó, nhanh đi qua bên đó đi!"

Dạ Huyễn Ngọc cũng không hỏi thêm gì nhiều, nhanh chóng đi đến hướng đông

Tê tê...ê...eeee... !

Âm thanh càng ngày càng vang dội, cỏ dại liêu xiêu cũng bắt đầu đứng lên.

Hai mắt Dạ Huyễn Ngọc trầm xuống, kéo Mộc Mộc đứng sát bên cạnh mình: "Bảo vệ mình!"

"Ừm!"

Khi không khí đang rất khẩn trương, Mộc Mộc bình tĩnh, xuất ra vũ khí, cảnh giác quan sát bốn phía!

Dạ Huyễn Ngọc đang đứng yên tĩnh, bỗng một cự xà cực lớn xuất hiện, mở miệng như muốn nuốt chửng Dạ Huyễn Ngọc!

Mộc Mộc nhìn con rắn trước mặt, tâm đều nguội lạnh, con rắn này ít nhất cũng đã sống hơn hai trăm năm rồi.

Cộng lông a!

Mũi chân Dạ Huyễn Ngọc khẽ điểm, đã đi xa khỏi vị trí cũ, đồng thời kiếm trong tay cũng bắt đầu phát ra công kích!

Đôi hồng sắc của cự mãng chíu thẳng đến người Dạ Huyễn Ngọc, hình như nó đang rất đói bụng, không để ý tới công kích liền há miệng táp tới.!

Mà công kích của Dạ Huyễn Ngọc đối với nó lại không hề hấn gì!

Chuyện gì đây?

"Dạ Huyễn Ngọc, cẩn thận!"

Ngay lúc Dạ Huyễn Ngọc đang kinh ngạc đồng thời truyền đến giọng nói của Mộc Mộc, bước chân hư không khẽ động, ly khai nhanh chóng!

Đuôi rắn đánh trúng vào một gốc cây bên cạnh, cây cỗ thụ chẳng kịp lung lay, cứ như thế mà ngã đổ xuống đất.

"May quá!"

Mộc Mộc vỗ vỗ ngực ." Nhìn về phía Dạ Huyễn Ngọc: "Dạ Huyễn Ngọc, công kích bụng của nó, bụng chính là nhược điểm của nó!"

Ở thế giới trước khi truy bắt những thứ kia nàng cũng phải tiến vào rừng rậm, vì vậy nàng đã được học qua những lớp huấn luyện để sinh tồn trong rừng, trong đó cũng có nói về mãng xà, chẳng qua là nàng chưa từng được giáp mặt với nó mà thôi!