Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 130: Hỏa Kỳ Lân




Vân Đình cười lạnh một tiếng: "Đế Hoàng Thành xuất hiện thì học viện Đế Hoàng cũng đã tồn tại, thực lực của viện trưởng chính là cường đại, thần bí vô tung, ngay cả thành chủ cũng phải nể mặt, ngươi còn dám nói như vậy, ta xem Vân gia sớm muốn cũng bị các ngươi hại chết!"

Mọi người trong đại sảnh lại rơi vào trầm mặc, Thập trường lão xấu hổ càng cúi thấp đầu!

Nhìn thoáng qua, mấy vị trưởng lão đã hiểu Vân Đình thật sự nổi giận, nên không dám lên tiếng!

Duy chỉ có Vân Mạc lần thứ hai không sợ chết bước lên phía trước: "Phụ thân, nhi tử biết rõ lần này mình đã làm hơi quá phận, nhưng nữ tử này đã chém đi tay của Phách nhi".

Phượng Thiên Vũ nhíu mày, đúng là cái tên Vân Mạc này rất muốn mình chết, nhưng nàng sẽ không cho hắn toại nguyện đâu!

"Vậy ngươi giết ta thì ngươi cũng đáng chết đúng không?"

Lời Phượng Thiên Vũ vừa nói ra, như một tiếng sét đánh ngang qua mọi người trong đại sảnh!

Ngay cả dòng chính cùng các chi thứ cũng phải giật mình hoảng sợ, nàng ta vừa mới nói cái gì?

Tuy rằng Vân Mạc là thứ xuất, nhưng phụ thân vẫn luôn coi hắn là gia chủ của Vân gia, vậy mà nữ tử này đứng trong đại sảnh Vân gia ngang nhiên tuyên bố muốn giết Vân Mạc, có phải là nàng ngại mạng mình quá dài hay không đây?

"Càn rỡ, thường dân như ngươi, cũng dám đánh đồng với người Vân gia của chúng ta hay sao!" Vân Điệp phẫn nộ nói, nữ nhân này quả nhiên là không biết tốt xấu.

Phượng Thiên Vũ nhíu mày: "Đúng không, sao ta nhìn trái nhìn phải thì cảm thấy thân phận của ta vẫn cao hơn hắn đấy!”

Vừa dứt lời, Phượng Thiên Vũ vẫn chăm chú nhìn, thật sự như đang nghiên cứu vậy đó!

Vân Mạc đen mặt muốn điên lên rồi!

Phượng Thiên Vũ từ sau lưng Lão phu nhân bước ra, đứng ở trước mặt mọi người, hôm nay những lão đầu này cũng không có làm khó nàng, nhưng đến khi mẫu thân trở về, nếu bọn họ dám làm khó mẫu thân thì nàng sẽ tính toán luôn một thể!

"Hai vị, Thiên Vũ còn có chuyện, không thể lưu lại được, hẹn khi khác gặp lại!"

Phượng Thiên Vũ cúi đầu hành lễ với Lão phu nhân cùng Vân Đình, chuẩn bị rời đi thì….!

"Đứng lại!" Vân Mạc hô to một tiếng, rồi hung hăn nói: "Ngươi cho rằng Vân gia là nơi nào muốn tới thì tới muốn đi thì đi hay sao?"

Dứt lời, quanh thân hắn bộc phát ra uy áp của cao cấp Linh Tông!

Khóe môi Phượng Thiên Vũ lạnh lùng cong lên, có một số người thật là khó hiểu, cho hắn một con đường sống, nhưng hắn vẫn thích đâm đầu vào chỗ chết!

Đối với cái này loại người như thế này, từ trước đến này nàng đều tiễn bọn họ một đoạn đường, tuy rằng nàng cũng thấy thật phiền toái!

Nhưng mà giúp người là niềm vui đúng không, phiền toái thì kệ phiền toái đi!

"Bốn cao cấp Linh Tông đều bị ta giết, chẳng lẽ Nhị Vân gia lại muốn chứng thực lại một lần nữa hay sao?”

Phượng Thiên Vũ rất lạnh nhạt nói, đã đủ cho mọi người phải ngẩn ngơ, một mình nàng giết chết bốn cao cấp Linh Tông, không lẽ là Linh Vương, nữ tử này đã đạt đến cấp bậc Linh Vương rồi sao?

Mấy vị Trưởng lão nghe vậy liền ngóc đầu lên nhìn, phóng ra linh lực dò xét Phượng Thiên Vũ, kết quả chính là không dò xét được gì, ngay cả Vân Đình cũng thế!

Chẳng lẽ thật sự là cấp bậc Linh Vương?

Vân Đình nhíu mày, coi như là Linh Vương đi nhưng hắn phải dò xét ra được chứ, dù sao hắn cũng đã là trung cấp Linh Vương rồi, thế nhưng hắn vẫn không thể nào tra ra được linh lực của nha đầu này, chẳng lẽ thực lực của nha đầu còn cao hơn cả hắn nữa sao?

Phượng Thiên Vũ vẫn lạnh lùng đứng ở nơi đó, nàng biết rõ mấy cài lão đầu này đang dò xét linh lực của nàng, nhưng mà nàng phải làm bọn họ thất vọng rồi, linh lực của nàng xuất ra trong trận đấu sinh tử đã bị tinh thần lực ẩn dấu đi, hơn nữa nàng vốn sở hữu một tinh thần lực cường đại, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao Vân Đình không tra ra được cấp bậc của nàng.

"Hừ, ta không tin Vân gia chúng ta nhiều người như vậy cũng không giết được ngươi!"

Hôm nay Vân Mạc hạ quyết tâm phải giết bằng được Phượng Thiên Vũ, vì vậy bất kể như thế nào hắn cũng không thể để cho Phượng Thiên Vũ còn sống mà đi ra ngoài!

"Đúng không?" Phượng Thiên Vũ khẽ cười: "Vậy thử xem!"

Vừa dứt lời, cũng không muốn cùng hắn nói nhảm, tay áo vung lên, Hồng Lăng từ trong tay áo bay về phía Vân Mạc!

Vân Mạc phản ứng không nhanh, đã bị Hồng Lăng quấn lấy!

Phượng Thiên Vũ bước ra ngoài, kéo theo Vân Mạc, mọi người cũng nhanh chóng đi theo.

Lông mày Vân Điệp khẽ nhếch, trong lòng cười lạnh một tiếng, đứng ở một bên xem cuộc vui.

Sở dĩ Vân Đình không có ngăn cản, không phải là hắn muốn giết Phượng Thiên Vũ, mà là hắn muốn nhìn thấy thực lực thật sự của Phượng Thiên Vũ!

Vừa mới tiến vào cửa, Vân Thần bị cảnh tượng này dọa cho một cái, hắn mới đi ra ngoài có một chuyến mà ở nhà lại biến hóa như thế này rồi, bước nhanh trên con đường nhỏ, nhanh chóng đến bên cạnh Vân Đình, cung kính hô một tiếng: "Gia gia, nãi nãi!"

Vân Đình gật đầu, đối với bốn đứa cháu trai cháu gái này, hắn đều rất yêu mến, không biết Thanh nhi có hài tử không nhỉ. . . !

Nghĩ đến đây, Vân Đình lại thở dài một hơi, nhìn về phía hai người chiến đấu.

Vân Lão phu nhân cũng đang khẩn trương nhìn, Lão phu nhân cũng rất thích nha đầu này, mong ngàn vạn lần nha đầu đừng xảy ra chuyện gì!

Vân Thần không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn như mọi người đứng nhìn hai người đang chiến đấu, một bóng dáng màu trắng, hung hắn tiến nhập vào trong mắt hắn!

Đột nhiên Phượng Thiên Vũ xoay người một cái, hai chân hơi nhích sang một bên, liền bay vọt đến không trung, từ trên cao công kích Vân Mạc!

Hồng Lăng cũng tùy ý buông xuống, vốn chỉ là một dải lụa mềm yếu nhu hòa, nhưng khi nằm trong tay nàng lại như một thanh kiếm sắc nhọn, khí thế bức người!

Vân Mạc bị bức lui về sau vài bước, cuối cùng song thủ kết ấn, từ trong không gian triệu hoán ra ma thú của hắn!

Ma thú vừa ra, tất cả mọi người đều phải lui về sau!

Phượng Thiên Vũ nhìn trước mắt là một con báo toàn thân đều là màu vàng, đặc biệt trên thân nó còn có một đôi cánh, khẽ nhíu mày, từ trong không gian triệu hồi Viêm!

Hỏa Kỳ Lân vừa bước ra, trong nháy mắt khí thế của Lưu Vân Phi báo lập tức biến mất, toàn thân run rẩy từng hồi!

Cái này có thể được gọi là giết người không cần gươm đao không?

Không khí đang trong hồi khẩn trương cực hạn, Hỏa Kỳ Lân lại phun ra một câu: "Tổn thương chủ nhân ta, chết!"

Từng ngọn gió ngổn ngang thổi vào trong lòng từng người, ma thú có thể nói chuyện, phải ít nhất đã là Thần Thú, à bọn họ vừa nghe thấy nó nói cái gì nhỉ?

Đúng rồi, hình như là nó nói là tổn thương chủ nhân của ta, chết!

Nghĩ đến đoạn này, mọi người chỉ cảm thấy ánh mặt trời tươi sáng đang dần buông xuống thay vào đó là những đám mây đen đang bay tới.

Phượng Thiên Vũ không một chút để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ghen ghét có, hâm mộ có, không cam lòng cũng có, nàng ngồi ở trên lưng Hỏa Kỳ Lân, nhìn Vân Mạc cùng Lưu Vân Phi báo, giọng nói lạnh lùng cất lên: "Viêm, ngươi nói xem nên xử lý bọn họ như thế nào đây?"

Mọi người: ". ."

"Ta nghe nói hỏa diễm của ngươi có thể thiêu cháy người thành cát bụi không còn dư một chút thịt nào, không bằng cứ như vậy đi, đỡ cho bọn họ phải mất công dọn dẹp thi thể, ngươi thấy thế nào!"

Phượng Thiên Vũ ngồi nghiêng một bên, không chú ý đến những lời nói của mình đã thành cống khiến cho Vân Mạc phải hoảng sợ run rẩy !

"Đó là đương nhiên!" Hỏa Kỳ Lân cao ngạo hất đầu, đang chuẩn bị làm theo những lời nàng nói!

"Nha đầu, chờ một chút!"

Vân Đình Đứng đứng ra, liếc nhìn Vân Mạc, được rồi, dầu gì cũng là con của hắn, cũng không thể cứ đứng đấy nhìn hắn chết, huống chi còn là chết cháy biến thành tro tàn!

"Nha đầu, ngươi nể mặt lão phu tha cho tên nghịch tử này có được hay không?"

Phượng Thiên Vũ mang mặt nạ, hỏa diễm của Hỏa Kỳ Lân chiếu thẳng lên khiến mặt nạ của nàng đỏ bừng, nàng ngẩng đầu nhìn Vân Đình, dù có nói như thế nào thì người này cũng là ông ngoại của nàng, thôi được rồi, đáp ứng hắn cũng không sao, tuy rằng nàng rất muốn giết Vân Mạc, nhưng mới lần đầu gặp mặt lại giết nhi tử của ông ngoại là cũng không nên!

"Được, hôm nay đáp ứng ngươi, nếu có lần sau, sẽ không may mắn như bây giờ nữa đâu”.

"Đa tạ cô nương!" Vân Đình thở dài một hơi, nếu nha đầu không đáp ứng, hắn cũng không có biện pháp ngăn cản, may quá, may quá nha đầu đã đáp ứng rồi!