Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 60: Chữa bệnh 1




"Tộc trưởng, phiền toái các ngươi thay chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi một chút, buổi tối khi Đa Linh phát bệnh hãy gọi ta, có thể chứ?"

"Có thể, đương nhiên có thể, cô nương, cách đó không xa, có một căn phòng nhỏ, cô nương không ngại có thể ở đó a."

"Tốt lắm, tộc trưởng, chúng ta xin cáo từ trước." Phượng Thiên Vũ nói xong, liền cùng Đế Dạ Hiên rời đi.

"Tộc trưởng, nàng có thể chữa trị thật sao?" Nhị trưởng lão không tin hỏi, bọn họ đã làm mọi biện pháp nhưng đều không được, một nhân loại lại có thể sao!

"Nàng nhất định sẽ làm được." Đa Mạc nói xong, quay đầu cất bước: "Đi thôi."

. .

Ban đêm, yên lặng như nước.

Phượng Thiên Vũ đứng ở trước cửa, những hình ảnh vẫn luôn nhảy loạn trong đầu nàng, không thể kiểm soát, làm sao mới có thể dừng lại đây? Làm sao nàng mới có thể nhớ lại hết thảy mọi việc?

"Nha đầu, đang suy nghĩ gì thế?" Đế Dạ Hiên thay nàng sửa lại những lọn tóc bị gió thổi bay.

"Dạ Hiên, chàng biết Thần Nữ Sáng Thế sao?" Phượng Thiên Vũ nhìn Đế Dạ Hiên, chăm chú hỏi, có phải kiếp trước nàng cũng đã từng nhận thức hắn, bằng không vì cái gì nàng luôn có một cảm giác quen thuộc khi cùng hắn, trong trí nhớ của nàng còn có người nam nhân kia, nàng không thấy được dung mạo của người đó.

"Ừ, biết rõ." Đế Dạ Hiên ôn nhu nói: "Nha đầu, nàng cũng biết nàng ta sao?"

Thần Nữ Sáng Thế cùng với sự việc của Thập Phương thế giới không phải là một câu chuyện bí ẩn, nhưng mà nha đầu làm sao lại biết được?

"Ảnh nhi nói cho ta biết đấy."

"Dạ Hiên, nàng ta là một người như thế nào?" Phượng Thiên Vũ nhẹ giọng hỏi, đến chính nàng cũng không có phát hiện được rằng nàng hỏi rất cẩn thận từng li từng tí.

"Nàng người cường đại nhất của Thập Phương thế giới, truyền thuyết về mấy ngàn năm trước, Thập Phương thế giới rung chuyển, nàng vì củng cố, không tiếc nghịch thiên mà đi, cuối cùng biến mất ngay khi thiên địa pháp tắc buông xuống." Đế Dạ Hiên không nói về Thần Hoàng, Thần Nữ Sáng Thế từng có một đoạn tình cảm với người đó, hắn còn chưa quên nữ nhân đả thương nha đầu lại gọi hắn là Thần Hoàng, hắn làm sao có thể nói được.

"Dạ Hiên, nàng có người yêu mến sao?"

Đế Dạ Hiên không nói, không có nghĩa là Phượng Thiên Vũ sẽ không hỏi!

Đế Dạ Hiên xoắn xuýt, nói hay là không a, không nói thì với tính cách của nha đầu sẽ dùng biện pháp khác, mà nói thì nha đầu cũng đâu có biết !

"Có a, nghe nói người nàng yêu mến chính là nam tử tôn quý nhất của Thập Phương thế giới, Cửu Thiên thần tôn, bất quá có một việc rất kỳ quái, sau khi Thần Nữ biến mất, Cửu Thiên thần tôn cũng không có xuất hiện." Câu chuyện này đã được lan truyền khắp Thập Phương thế giới, hắn thân là Vương Ma giới, muốn không biết cũng khó khăn a!

"Cái gì, hắn cũng biến mất?" Phượng Thiên Vũ kích động, trong đầu như pháp hiện thêm một bí mật, khi nàng cùng Dạ Hiên yêu nhau, đột nhiên xuất hiện một người, nói, Tuyết Cơ, nàng không phải là yêu ta sao?

"Nha đầu, nàng làm sao vậy?" Đế Dạ Hiên thấy phản ứng của nàng, cho rằng nàng lại gặp chuyện gì?

"Không có. Không có việc gì, ta cảm thấy bọn họ thật đáng tiếc." Phượng Thiên Vũ pha trò để giấu diếm đi cảm xúc của mình, âm thầm xì một tiếng khinh miệt, Phượng Thiên Vũ a Phượng Thiên Vũ, lúc nào, trí tưởng tượng của ngươi lại phong phú như vậy a!

"Đúng không?"

Đế Dạ Hiên quái dị liếc nhìn Phượng Thiên Vũ, hắn mới không tin nha đầu đang cảm thấy bọn họ đáng tiếc nha!

Phượng Thiên Vũ nhìn hắn hoài nghi, nói: "Dạ Hiên, hôm nay tộc trưởng nói với ta Tinh linh tộc quả thật có một mảnh vỡ của Thần Ma lệnh, chẳng qua là không rõ nó đang nằm ở đâu, hắn còn nói ở phía Tây Nam có một cái sơn động, chỗ đó có một con Hỏa Kỳ Lân sinh sống, ta nghĩ trước hết chúng ta nên chữa bệnh cho Đa Linh trước, rồi sau đó sẽ đi tìm Thần Ma lệnh có ở chỗ đó không nhé, chàng thấy như vậy có được không?"

Đế Dạ Hiên làm sao lại không biết nàng là đang đổi chủ đề, nghe nàng nói, hắn cưng chiều đáp lại: "Nha đầu, nàng nói thế nào thì làm như vậy a."(vâng lại xuất hiện thêm 1 anh bước chân vào con đường thê nô)

Khi hai người nói chuyện cười đùa vui vẻ , bên ngoài truyền đến âm thanh lo lắng của Mộc Thanh: "Đa Linh phát bệnh rồi!"

Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên nghe vậy, nhanh chóng đi theo Mộc Thương đến gian phòng của Đa Linh.

Ba người vừa đi tới, trông thấy Đa Linh đang bị mấy vị trưởng lão dùng dây leo cột lại, thấy Phượng Thiên Vũ, tộc trưởng sốt ruột nói: "Cô nương, mau nhìn Đa Linh đi!"

Giờ phút này không còn bộ dáng ôn nhu đáng yêu như ban ngày, thay vào đó là một Đa Linh với một mái tóc vàng bù xù, như đang trong tình trạng của một người điên.

"Đa Linh, dừng tay." Phượng Thiên Vũ quát lạnh một tiếng.

"Không có tác dụng đâu, cô nương."

Một khắc sau, Đa Linh hình như đã tĩnh táo hơn, yên tĩnh hơn, nàng xoay người lấy tay búng lấy một lọn tóc, xuất hiện trước mắt không phải là đôi mắt xinh đẹp của Đa Linh mà chính là đôi mắt mà Phượng Thiên Vũ đã trông thấy.

"Ngươi vì sao còn chưa bỏ chạy?"

Âm thanh từ trong miệng Đa Linh truyền ra, ánh mắt nhìn về phía Đế Dạ Hiên, bỗng nhiên quay người, hét to về phía mấy vị trưởng lão kia: "Ta muốn giết chết các ngươi, ta muốn báo thù cho chàng."

"Chính là ngươi, ngươi muốn báo thù thì hãy tìm chúng ta, tại sao phải hại Đa Linh?" Đa Mạc kích động hỏi, sắc mặt của mấy vị trưởng lão khác cũng trở nên khó coi.

"Ha ha, chính là nhờ nàng ta mới có thể báo thù, như thế nào, tộc trưởng, ngươi đau lòng sao?"

"Chuyện năm đó, là chúng ta sai, khi đó mọi chuyện chúng ta không thể tự quyết định... !"

"Im miệng, các ngươi đều là những thứ độc ác."

Đa Linh nói xong, điên cuồng đánh đứt những sợi dây leo đang trói buộc mình.

"Lạc diệp." Trong Tinh linh tộc thiên phú của Đa Linh rất khá, trong thân thể lại chứa thêm oan hồn hơn ngàn năm, oán khí lại rất sâu.

Lá cây chung quanh đột nhiên sắc bén như dao, tấn công thẳng đến mấy vị trưởng lão kia, rồi lại đơn độc xẹt qua Phượng Thiên Vũ, lao đến công kích Đế Dạ Hiên!

"Nhánh mây, cách trở." Mộc Thương thấy mấy vị trưởng lão ngăn cản không nổi, điều khiển nhánh mây đem những chiếc lá rụng bao vây ở bên ngoài, năng lực của hắn cũng chỉ là một nghìn năm, làm sao có thể so sánh với oán khí hơn hai nghìn năm được.

Càng ngày càng nhiều lá rụng, nhánh mây bị cắt vụn, ánh mắt Đế Dạ Hiên tối sầm lại, kết giới xuất hiện, nàng ta lại không tổn thương nha đầu, mà nha đầu cũng không nói gì thêm, vì vậy hắn chỉ có thể bảo hộ những người này.

Nhưng sự việc ngoài ý muốn lại xảy ra, Đa Linh quỷ dị cười lớn, giữa hai tay xuất hiện ánh sáng màu đỏ long lanh, bức trực tiếp đến kết giới của Đế Dạ Hiên.

"Phanh "

Kết giới biến mất, uy lực lại còn làm bị thương đến Nhị trưởng lão đứng đầu tiên.

Đế Dạ Hiên lạnh lùng nhìn Đa Linh, linh lực không đủ để đối phó nàng, vậy thì phải dùng sức mạnh của hắc ám chi linh.

Cánh tay thon dài nâng lên, hỏa liên mang theo những tia hắc ám chi linh xuất hiện, Mộc Thương liền biến sắc, hắn biết rõ sức mạnh của hắc ám chi linh là như thế nào, chẳng qua là không nghĩ tới người trước mắt có thế khống chế thuần thục được như vậy.

Phượng Thiên Vũ đứng ở một bên, trong lòng không có tư vị, nàng ta không động thủ tấn công nàng, nàng làm sao có thể... !

"Dạ Hiên, không được, không nên làm nàng bị thương."

Phượng Thiên Vũ vừa nói xong, Nhị trưởng lão liền lên tiếng: "Cô nương, không đả thương nàng ta, chúng ta phải cứu Đa Linh như thế nào đây."

Phượng Thiên Vũ trầm mắt, lạnh giọng nói: "Đả thương nàng chính là đả thương Đa Linh, ngươi không biết sao?"

Đã có câu nói không được đả thương nàng, Đế Dạ Hiên liền giảm xuống lực công kích.

Đa Linh không muốn giao thủ cũng Đế Dạ Hiên, thừa dịp sơ hở, chộp tới Đa Mạc.

Mộc Thương thấy vậy, trong nháy mắt di động đã đến trước mặtĐa Linh, Mộc Thương cũng không phải là Đế Dạ Hiên, Đa Linh vừa thấy hắn là tinh linh, ra tay cũng nặng thêm vài phần.

Thuấn gian di động(di chuyển trong chớp mắt) của Mộc Thương là chiêu thức cao nhất của Tinh linh tộc, nhưng cũng không thể nhanh bằng công kích của Đa Linh!