Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 70: Đông Thanh não tàn




Phượng Thiên Vũ tập trung công kích, chuẩn xác, hận ý, từng chiêu mang theo linh lực nồng đậm, không lâu sau, Mục gia chủ bị đánh đến nằm trên đất!

"Ngươi, ngươi giết đi!" Mục gia chủ nhìn nữ nhân trước mặt, trong lòng muôn phần hối hận, Mục gia bị hủy hoại trên tay hắn rồi!

"Không cần ngươi nói, ta cũng sẽ giết ngươi!" Phượng Thiên Vũ mắt lạnh nhìn hắn, từ không gian xuất ra một viên đan dược ép hắn nuốt vào, rồi nói: "Ta muốn ngươi sống không bằng chết!"

Phượng Thiên Vũ lãnh khốc vô tình, nhưng cũng rất trọng tình, kiếp trước nàng giết người như ngóe, kiếp này nàng không giết người, nhưng người lại muốn giết nàng , xem ra muốn mềm lòng cũng không được a! nhìn những người chung quanh, nếu như hôm nay nàng tha cho bọn họ, nói không chừng ngày mai, bọn họ sẽ cho nàng một kích trí mạng!

Nhìn bóng dáng nhỏ xinh kia, Đế Dạ Hiên làm sao không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, tay đưa lên, linh lực ngưng tụ thành những mũi tên màu đỏ, bay vút đến những người kia, giờ khắc này, vạn mũi tên cùng bắn, đây cũng là lần thứ nhất Đế Dạ Hiên bộc lộ ra thực lực thật của mính, những mũi tên nhắm trúng ai, không thể nghi ngờ người đó phải chết, Đông Thanh chật vật lui về phía sau muốn chạy thoat khỏi mưa tên kia, nhánh mây của Phượng Thiên Vũ đã xuất hiện từ bao giờ, vòng quanh thân thể của nàng, nhánh mây khẽ múa đem Đông Thanh ném tới trước mặt Phượng Thiên Vũ!

Mưa tên không ngừng, không có người nào tránh được, chỉ còn Đông Thanh đưa tới trước mặt của Phượng Thiên Vũ là còn sống sót...

Hội trưởng cũng không phải là người thường, nhìn đấu trường tràn đầy thi thể, nhanh chóng phân phó người xử lý!

Đế Dạ Hiên đi về phía Phượng Thiên Vũ, nhóm người của Thanh Ngư cũng đã tới!

"Tiểu thư, người thật lợi hại!" Thanh Ngư sùng bái nói, nhìn tiểu thư cùng Quốc Sư đại nhân đứng chung một chỗ, thật sự là tuyệt phối trong cực phẩm!

"Thanh Ngư, ngươi nhiều chuyện, tiểu thư đang bận!" Mạc Sầu thản nhiên nói.

Thanh Ngư nghe vậy, liền ngoan ngoãn không lên tiếng!

"Công chúa, ta và ngươi có thù oán gì sao?"

Đông Thanh chật vật té trên mặt đất: "Phượng Thiên Vũ, nếu như biết rõ ta là công chúa, ngươi dám vô lễ với ta!"

"Dám? Vì cái gì mà không dám, ngay cả Nhị hoàng tử của Nhật Viêm quốc ta còn dám xuống tay, huống chi là ngươi!"

"Dạ Hiên ca ca cứu ta!"

Đông Thanh nhìn Đế Dạ Hiên đang đi tới, điềm đạm đáng yêu nói, nàng tin tưởng Dạ Hiên ca ca vừa rồi nhất định là không thấy được nàng, bằng không thì hắn làm sao dám để cho Phượng Thiên Vũ tổn thương nàng.

Phượng Thiên Vũ nhìn Đông Thanh, lắc đầu, nữ nhân này thật hết thuốc chữa!

Đế Dạ Hiên dường như không nghe thấy Đông Thanh nói, đi ngang qua, ôm lấy Phượng Thiên Vũ, nhẹ nhàng kiểm tra người nàng, phát hiện trên người nàng không có vết thương mới yên tâm, hắn biết rõ những mũi tên kia không làm gì được nàng, hắn sợ nàng bị thương khi giao chiến với lão già kia thôi!

"Dạ Hiên, chàng không thấy có người đang cầu cứu chàng sao?"

Phượng Thiên Vũ dựa vào trong ngực hắn mỉm cười nói, một người sống sờ sờ đang nằm trên mặt đất thế kia mà hắn không nhìn thấy hay sao.

Lúc này, Đế Dạ Hiên mới nhìn về phía Đông Thanh, nhăn mặt: "Nha đầu, sao nàng lại làm tổn thương đến nàng ta!"

Nhóm người Thanh Ngư không nói lời nào, Quốc Sư có bao nhiêu yêu thương đối với tiểu thư, bọn họ biết rõ, tin tưởng Quốc Sư sẽ không vì một người muốn giết tiểu thư mà đi trách móc tiểu thư đâu!

"Dạ Hiên ca ca, ta biết rõ huynh sẽ không để ta bị tổn thương mà!" Đông Thanh cao hứng nói, nói xong vẫn không quên nhìn Phượng Thiên Vũ khiêu khích!

Phượng Thiên Vũ bó tay, Đông Thanh, não ngươi tàn rồi sao?

"Nha đầu, nàng phải trực tiếp giết nàng ta!" Đế Dạ Hiên nhàn nhạt nói, hắn đã từng nói qua, chỉ cần dám tổn thương đến nha đầu hay người của nha đầu, bất kể là ai, dù nam hay nữ, dù già hay trẻ, hắn đều sẽ không bỏ qua!

Trên mặt nhóm người Thanh Ngư liền xuất hiện một dòng chữ: Ta biết ngay mà!

Đông Thanh nghe vậy liền hẹn họng trân trối, Dạ Hiên ca ca sao lại muốn nàng ta giết nàng!

"Mạc Sầu, Thanh Ngư, các ngươi đem nàng trở về, trông chừng nàng cẩn thận."

Phượng Thiên Vũ thu hồi lại dáng vẻ tươi cười, quay người đi về phía hội trưởng.

Từ trong không gian, Đế Dạ Hiên lấy ra một sợi dây thừng trực tiếp trói Đông Thanh lại, dây thừng này chính là dùng linh lực mà thành, Đông Thanh không thể động đậy, để mặc cho Thanh Ngư cùng Mạc Sầu ném nàng lên xe ngựa, từ cửa sau đi ra ngoài.

"Hàn Duệ, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Hội trưởng nghi hoặc hỏi, hắn vừa mới nhìn thấy Hàn Duệ, cũng không biết tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?

"Đồ nhi của ta thi đấu ở đây, ta không được đến nhìn hay sao? Đúng rồi hội trưởng, tôn tử của ngươi đâu?" Hàn Duệ nhìn đông nhìn tây, sao hôm nay cháu trai của lão lại không thấy nhỉ?

Hội trưởng nhìn Phượng Thiên Vũ trước mặt, suy nghĩ về lời nói của Hàn Duệ, mặt già không khỏi đỏ lên, ấp úng nói: "Cháu của ta hắn… . Hắn bế quan rồi, vì thế trận đấu lần này hắn không tham gia được, chúng ta mau nhìn đan dược của Phượng cô nương đi!"

Từ trong không gian Phượng Thiên Vũ lấy ra một lọ đan dược, đưa đến trước mặt hội trưởng!

Đan dược vừa ra, một cỗ mũi thơm ngát bay ra, làm cho người ta cảm thấy tinh thần cùng thể xác thật là sảng khoái dễ chịu!

Hội trưởng kích động cầm viên đan dược trong tay, lục giai thượng phẩm Tẩy Tủy Đan, đối với người tu luyện linh lực là vô cùng tốt, còn đối với người bình thường chính là vạn kim khó cầu, không chỉ nó là lục giai đan dược, mà là vì luyện chế nó so với những đan dược khác lại cực kì khó khăn, huống chi còn là thượng phẩm. . !

Cho dù hai người kia không bị trận náo loạn kia, cũng chưa có khả năng luyện chế ra được đan dược lục phẩm, cuộc so tài lần này, Phượng Thiên Vũ chiến thắng hoàn toàn xứng đáng!

"Phượng cô nương, trận đấu lần này người thắng là cô nương, ngoại trừ phần thưởng của hiệp hội ra, ta còn có lời muón mời Phượng cô nương gia nhập vào Hiệp hội Đan dược của chúng ta, không biết cô nương nghĩ như thế nào?" Hội trưởng cười hì hì nói, trong lòng thầm nghĩ, có người nào mà không muốn gia nhập cơ chứ!

"Lão đầu, không làm phiền ngươi, mau lấy phần thưởng ra đây, nha đầu còn muốn đi Đế Hoàng Thành, ngươi không được gây phiền hà cho nàng!" Hàn Duệ kiêu ngạo nói, xem ra hôm nay hắn thật hãnh diện rồi, lão già này còn muốn dụ dỗ đồ nhi của hắn, nghĩ đến đã thấy sướng rồi!

Hội trưởng cười cười, Đế Hoàng Thành, xem ra thực lực của nha đầu kia không phải là bình thường!

"Đã như vậy, lão đầu tử này không miễn cưỡng Phượng cô nương rồi, Phượng cô nương đi theo ta, ta sẽ đưa phần thưởng cho cô nương."

Hội trưởng nói xong, đi vào bên trong hội, Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên đi theo hắn, Hàn Duệ cũng tò mò phần thưởng là cái gì, lúc trước hắn cũng đã hỏi cái lão đầu này mấy lần rồi, vậy mà lão ta sống chết không nói cho hắn biết, bây giờ hắn phải nhìn tận mắt mới được!

Bốn người đi vào bên trong Hội đan dược, bởi vì đã tìm ra người chiến thắng nên phần thưởng cũng đã được mang ra!

Phượng Thiên Vũ, Đế Dạ Hiên cùng Hàn Duệ khi nhìn thấy phần thưởng, khóe miệng nhịn không được mà kéo ra, 'Đan dược hiệp hội' uy phong như vậy, phần thưởng lại là một cung màu đỏ như máu?

"Lão đầu, ngươi không có lầm chứ?" Hàn Duệ nhìn cây cung rồi hỏi lại, lão gia hỏa này chắc lại muốn trêu chọc hắn a, không phải là dược liệu nghìn năm thì thôi đi, ít nhất thì cũng là viên đan dược chứ, không thì cùng lắm là một cái đan đỉnh, con mẹ nó, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ tới lại là một cây cung!

Làm hại hắn hiếu kỳ, đồ nhi của hắn vì hắn mà thi đấu như vậy, cuối cùng phần thưởng là một món đồ chơi a.

Hội trưởng nghe câu hỏi Hàn Duệ xong, ngượng ngùng xoa xoa đầu đổ đầy mồ hôi, hắn cũng không muốn, thật sự là đặt ở nơi nào vô dụng a!