Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 80: Khó đi ra được




Mộc Thương đem bánh bao tới trước mũi Mộc Mộc, thả xuống, sau đó ngồi qua một bên!

"Ba, hai, một!". Vừa dứt lời, Mộc Mộc đang nằm trên giường bỗng ngồi bật dậy, đứng lên!

Không để ý lễ nghi phép tắc, cầm lấy chiếc bánh bao nóng hổi nhồm nhoàng ăn.

Ngồi ở một bên, Phượng Thiên Vũ bó tay luôn, mẹ kiếp, điều này cũng có thể làm được sao!

"A Vũ, mới sáng sớm ngươi gọi ta có việc gì không?" Ăn xong bánh bao, Mộc Mộc phủi phủi tay cất giọng hỏi, mắt liếc nhìn lồng bánh bao đang được để trên bàn kia, sau đó vô tội nhìn Phượng Thiên Vũ, nàng còn muốn ngủ đấy!

"Hôm nay trận thi đấu sẽ bắt đầu." Phượng Thiên Vũ im lặng nói, sao nàng lại cho nàng ta đi cùng chứ!

"Ách, đúng nga, thiếu chút nữa là ta quên mất rồi!"

Mộc Mộc cầm thêm bánh bao, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế, khó trách lúc nàng ăn bánh bao mà cứ thấy quên quên cái gì đó!

Mộc Thương không thèm so đo với nàng, ở trong lòng thầm nghĩ, đại tỷ ngươi căn bản không phải là thiếu chút nữa đã quên, mà là ngươi đã quên!

. .

Sửa sang lại một chút, Phượng Thiên Vũ, Mộc Thương cùng Mộc Mộc đi đến nơi tổ chức cuộc thi.

Không thể không nói, Đô thành của Nhật Viêm quốc không thể nào so sánh được với Đô thành của Vân Thương quốc.

Hôm nay ngay tại trung tâm của Đô thành diễn ra cuộc thi đấu. Quy mô hoành tráng không thế kể xiết. Đặc biệt, không thể không nói đến bộ ban giám kháo chính là Hoàng Thượng đương triều của Vân Thương quốc và giáo sư đến từ Đế Hoàng Thành.

"Tiểu thư, cuộc thi hôm nay có thể thông qua sao?"

Thanh Ngư hít vào một ngụm không khí, thật lâu mới ngửi được những hương vị quen thuộc này, mấy ngày này, nàng cùng Mạc Sầu bị tiểu công tử huấn luyện rất là đặc biệt a, chính là biến thái đó, đem nàng cùng Mạc Sầu mệt chết đi chết lại đến vài lần, còn có nhiều lần suýt bị tiểu công tử hại chết a !

Tuy rằng cách huấn luyện của tiểu công tử có chút biến thái hơn người, cũng nhờ vậy mà thực lực của nàng cùng Mạc Sầu tiến bộ lên không ít, nàng từ trung cấp Linh Sư thăng đến cấp thấp Linh Tôn(có cái gì sai sai ở đây, nếu ta nhớ không nhầm lần đánh nhau với tên nhị hoàng tử thì Thanh Ngư đã là cấp thấp Linh Tướng mà), còn Mạc Sầu đã tiến thẳng vào hàng trung cấp Linh Tôn.

"Thanh Ngư, không thể khinh địch biết không, đây không đơn giản chỉ là một cuộc thi, đợi tí nữa nhìn tỷ tỷ làm gì thì phải làm y chăng như thế có biết không." Mộc Mộc nắm vai Thanh Ngư, tư tưởng bề trên bắt đầu phát tác, mười phần tự tin nói.

Từ khi Thanh Ngư đi ra, Mộc Mộc cùng với nàng nói chuyện phiếm, tính cách của Mộc Mộc rất thoải mái cởi mở, còn Thanh Ngư có chút thẹn thùng, Thanh Ngư được Mộc Mộc khai sáng, tính cách cũng cởi mở hơn rồi!

Mộc Thương cùng Mạc Sầu ngai ngán lắc đầu, ai nói ba nữ nhân thành một cái chợ?

Không! Hai nữ nhân này cùng đủ thành một cái sân khấu rồi!

"Cảm ơn Mộc Mộc tỷ, ta sẽ cố gắng hơn!"

Mấy người cười cười nói nói vui vẻ đi đến địa điểm thi đấu, lại không phát hiện được một đạo ánh mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm vào Thanh Ngư.

"Thái tử điện hạ, làm sao vậy?"

Một thân nam trang, Thanh Loan nhìn bạch y nam tử đứng bên cạnh , lại nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy bóng dáng màu lam nhạt!

Vân Thương không nói, mày kiếm khẽ nhíu lại, khuôn mặt ngàn năm hàn băng thoáng qua một tia kinh ngạc, nữ tử kia có dung mạo giống với mẫu hậu của hắn đến bảy phần, mặc dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng hắn tuyệt đối không nhìn lầm.

"Thanh Loan, ta vừa trông thấy một nữ tử có dung mạo rất giống với mẫu hậu của ta!"

Thanh Loan cười yếu ớt, lôi kéo tay của hắn, chạy về phía tước, vừa chạy vừa nói: "Vậy ngươi còn đứng lấy làm gì, phải nhanh chóng xác định đi chứ!"

Vân Thương cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ tay mình, lông mày nhăn lại, nhưng cũng không nói thêm điều gì, lúc ở Vân Nguyệt thành, Thanh Loan đã cứu hắn một mạng, vì vậy hắn đối với Thanh Loan có thêm vài phấn dung túng, tuy hắn biết rõ như vậy là không tốt, nhưng không có cách nào khác, Thanh Loan có thể cứu được hắn, xem ra thân phận của nàng không đơn giản, nhưng nàng vẫn luôn muốn ở bên cạnh hắn, hắn luôn viện cớ cho chính mình là hắn chỉ báo đáp ân tình của nàng mà thôi, nhưng bây giờ, hắn không thể kiểm soát được tâm tình của chính mình nữa?

Hôm nay là cuộc thi tuyển chọn người bước vào Đế Hoàng Thành, người đến người đi đặc biệt nhiều, mà khoảng cách đến nhóm người Thanh Ngư lại xa, vì thế đã để mất dấu!

"Không thấy!" Thanh Loan nhìn những người chung quanh, nữ tử mặc y phục màu xanh không ít, nhưng tướng mạo đều như nhau, Vân Thương lớn lên cực kỳ tuấn mỹ, muội muội của hắn cũng phải là mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc, ít nhất cũng là một cô nương thanh tú!

"Thanh Loan, được rồi, chúng ta đi thôi, cuộc thi đã bắt đầu!" Vân Thương cụp mắt xuống, che đi tia thất vọng trong mắt, tiểu muội, đã nhiều năm như vậy, muội đã lớn như thế nào rồi, sao muội vẫn chưa xuất hiện, huynh vẫn luôn luôn tìm kiếm muội!

"Nhưng mà, Thái Tử. ." Thanh Loan nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng cũng chua xót vài phần, trong lòng hung hăng đem lão thiên ra mắng chửi vài chục lần, tại sao một người luôn hy vọng tìm kiếm muội muội của mình như thế, vì sao ông trời cho hắn một ít hy vọng, để rồi lại thêm thất vọng, đã có hy vọng rồi lại thất vọng là sự khổ đau như thế nào a!

"Đi thôi!" Vân Thương đi về phía trước, hôm nay là cuộc thi tuyển chọn cho học viện Đế Hoàng, nói không chừng đến lúc đó có thể đi vào Đế Hoàng Thành có thể tìm ra Thiên Hoàng Điện, như lời Quốc Sư của Đông Dạ quốc nói với Vân Ế, đại lục này hắn đã ruy xét mọi nơi nhưng vẫn không có manh mối, chỉ còn duy nhất một nơi, đó là Đế Hoàng Thành, hắn muốn tiến vào đó xem một chút.

"Thái Tử điện hạ, Vân công tử hôm nay có đi không?" Thanh Loan nghiêng đầu, nhìn hắn hỏi.

"Hắn sẽ đi!"

"Ách "

. .

Giờ phút này trong hội trường tràn ngập người, Thanh Ngư bĩu môi cùng Mộc Mộc chạy ra lấy số.

"Mộc Mộc tỷ, tỷ nói thử xem vì sao tiểu thư lại muốn vào Đế Hoàng Thành?" Thanh Ngư tại cầm dãy số trên tay rồi cất giọng hỏi.

Mộc Mộc lắc đầu: "Có thể là muốn trở nên mạnh mẽ hơn!"

"Thì ra là thế."

"Thanh Ngư, đã lấy được số chưa?"

"Được rồi."

"Chúng ta trở về đi!"

Thanh Ngư cùng Mộc Mộc cầm lấy dãy số đi về, Vân Thương cùng Thanh Loan cũng đã đi đến.

"Thái Tử, người đã đến rồi?" Một nô tài chạy ra đón chào.

"Ừ." Vân Thương khẽ trả lời, cũng không nói thêm lời nào!

"Thái Tử, xin ngài hãy đi theo nô tài, Hoàng Thượng đang đợi Thái Tử điện hạ đó ạ!"

Công công nói xong, nhìn thoáng qua Thanh Loan đứng bên cạnh Vân Thương, quay người cất bước, sớm nghe nói Thái Tử từ Vân Nguyệt thành mang về một mỹ nư dung mạo như hoa như ngọc, quả nhiên là danh bất hư truyền a!

Dòng người hối hả, Thanh Ngư cùng Vân Thương sánh vai bước đi!

"Tiểu thư, số đã lấy về!"

Thanh Ngư cao hứng chạy tới, giương lên dãy số trong tay.

"Ừm."

Phượng Thiên Vũ nhìn thoáng qua dãy số, nhẹ gật đầu, nhìn biển người trong hội trường này, cái này Đế Hoàng Thành quả nhiên là nơi tốt, nhiều người muốn tiến vô như vậy, quả nhiên đúng là một nơi ngọa hổ tàng long a.

"Mộc Thương, có gì ăn không?" Mộc Mộc ngồi ở trên ghế, nhìn hội trường: "Khi nào mới bắt đầu a?"

"Không có." Mộc Thương dứt khoát trả lời, mới sáng sớm đã ăn nguyên một lồng bánh bao hấp, bây giờ lại muốn ăn nữa, muốn gì được đó sao?