Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 90: Mộc Thương xui xẻo 2




Mộc Mộc nhìn nhánh mây đang ôm lấy thân thể Mộc Thương, rồi quay đầu nhìn về phía Phượng Thiên Vũ: "A Vũ, nhánh mây trói hắn chặt như thế, sao ta cởi được?"

Mộc Thương khẽ giật mình, cởi cái gì?

"Tiểu thư, Mộc Mộc tỷ nói cũng đúng, bằng không thì chúng ta nới nới tay một tí cũng được mà!" Thanh Ngư đứng ở một bên nhìn hả hê, rồi lại trông thấy sắc mặt quái dị của Mộc Thương!

Chết tiệt, đừng nói mấy cái nữ nhân này muốn cởi quần áo của hắn đó chứ?

Không thể không nói, Mộc Thương nên đi làm Dự Ngôn Sư(nhà tiên đoán, tiên tri) được rồi đó!

Chỉ thấy nhánh mây đang siết chặt lấy thân thể của hắn từ từ nới lỏng ra.

Mộc Mộc mỉm cười, Mộc Thương cũng thuộc dạng tuyệt thế mĩ nam rồi, nàng là một Ma Sư xua đuổi tà ma của thế kỉ 21 nha, nàng sẽ không sợ đâu!

Vì mỹ nam, bằng bất cứ giá nào!

"Phượng Thiên Vũ, ngươi là đang muốn hại đồng bạn sao?"

Mộc Thương nhìn móng vuốt của Mộc Mộc đã giơ đến trước mặt mình, không quản hình tượng, giận dữ hét lên!

Thanh Loan ngồi trên tàng cây, quơ quơ bàn chân, nhìn về phía Mộc Thương: "Mộc công tử, đã là bằng hữu của nhau thì phải giúp nhau không tiếc sinh mạng, chúng ta ra không được, ngươi cũng phải giúp chút công sức chứ, chẳng qua là cởi quần áo mà thôi, có gì đâu!"

Vân Thương mặt đen, cái gì mà chỉ là cởi quần áo mà thôi?

Nha đầu chết tiệt kia, hình như…..?

Vân Thương đột nhiên muốn rơi nước mắt, nhớ tới tình cảnh khi mình tỉnh lại ở Vân Nguyệt thì trên người chỉ còn sót lại một y phục mỏng manh?

Lúc ấy hắn còn tưởng rằng mình bị cướp đồ, thì ra là không phải, tất cả đều là nhờ vào nha đầu chết tiệt kia. !

Mộc Mộc thò tay, trực tiếp kéo đai lưng của Mộc Thương ra, ném mạnh lên mặt đất!

Cái tình huống này thật không khác gì sắc nữ đang đùa giỡn thiếu nam nhà lành, muốn bá vương là có bá vương, mọi người cảm thấy khóe mắt của mình đang run rảy từng hồi!

Phượng Thiên Vũ cũng kinh ngạc, Mộc Mộc a, ngươi có cần mãnh liệt như vậy không hả?

"Nhánh mây, buộc chặt!"

Mộc Thương nhìn quần áo bên ngoài của mình bị cởi sạch, muốn điều khiển nhanh mây để trói chặt Mộc Mộc lại!

Không biết làm sao, nhánh mây chung quanh không có chút động tĩnh nào!

Mộc Mộc cười đắc ý: "Nói cho ngươi biết, nhánh mây ở chung quanh đây đều bị A Vũ điều khiển rồi, ngươi muốn điều khiển cái gì nữa hả?"

"Tiểu tử, còn muốn trói ta sao?"

Mộc Mộc nói xong, trực tiếp kéo áo Mộc Thương xuống, không biết có phải là do cổ tay bị trói chặt quá hay không, nên áo ngoài không thể rơi xuống, vì thế cứ treo lủng lẳng ở đằng sau!

Mộc Thương cảm thấy, từ khi hắn sinh ra, đây là lần đầu tiên hắn mất mặt kinh khủng như thế này, lại bị một nữ nhân không biết nhỏ hơn hắn bao nhiêu lần tuổi cởi sạch quần áo trước mặt bao nhiêu người, quả thực là vô cùng nhục nhã!

"Các người còn không mau giúp, chẳng lẽ thật sự các ngươi muốn nhìn ta bị bọn họ cởi sạch sao ?" Mộc Thương mặt đen xì cất giọng bực tức!

Không sai, hắn chính là đang nói với nhóm cây cỏ ở bên ngoài trận pháp, tuyệt đối không phải là đang nói với bọn Vân Ế, Mộc Thương cũng biết rõ, trông chờ bọn hắn, còn không bằng trông chờ vào chính mình!

Gió nhẹ nhàng thổi qua, cây cỏ phía ngoài phiêu động đứng lên, tựa hồ như đang trả lời với Mộc Thương!

Nửa ngày sau đó, những nhóm cây đại thụ đứng lên di động, nhưng tản đá chung quanh bị đánh loạn xạ, từng đám nhánh mây ngả nghiêng đi vào trong trận pháp di chuyển những tản đá!

Thanh Loan thấy vậy, từ trên cây nhảy xuống, đi đến trước mặt Mộc Thương: "Mộc Thương cám ơn, Tinh Linh chính là Tinh Linh, thật suất khí(đẹp trai)!"

Phượng Thiên Vũ thấy trận pháp đã được hóa giải, cũng nhanh chóng thu hồi những nhánh mây đang trói buộc Mộc Thương!

Mộc Thương từ trong lỗ mũi hừ lạnh ra vài tiếng, đem y phục mặc lên: "Lần sau sẽ tính sổ với các ngươi!"

Mấy người cũng chẳng thèm để ý, chỉ cần phá được trận pháp là tốt rồi, quản hắn lần trước với lần sau nữa sao!

Vân Ế cùng Vân Thương cũng không nói gì, chẳng qua là không hẹn mà cùng nói với Mộc Thương: "Cực khổ rồi" !

Mộc Thương nghe xong, tầm tình thật khó khăn mới bình ổn được liền nổi lên một trận giận dữ: "Các ngươi không biết xấu hổ mà còn nói được nữa sao, không phải nãy giờ các ngươi đứng một bên xem trò vui à?"

Ba nam nhân nghe vậy, ngay ngắn cúi đầu, giữ im lặng!

Không phải là bọn hắn không muốn giúp, mà là mấy nữ nhân này, bọn hắn giúp như thế nào a?

Coi như là động thủ chưa chắc đã giành phần thắng!

"Tốt rồi, nếu đã phá được, chúng ta liền đi mau thôi!"

Phượng Thiên Vũ nói xong, nhấc chân rời đi, bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian ở tầng thứ ba này rồi!

Đều là do cái lão kia, nhưng có thể trước mặt bọn hắn đặt xuống trận pháp mà không ai hay biết, cũng hiểu được thực lực của người này là như thế nào rồi, tuyệt đối không phải là hơn bọn hắn một giai, ít nhất là hắn đã là Linh Vương!

Tám người ở trong tầng thứ ba tìm kiếm thật lâu, đụng độ không ít ma thú, nhưng đều bị linh áp của U Minh Điệp hù dọa, ma thú bình thường không dám tiến lên, nhưng vẫn có vài con không có mắt, tự cho mình là ma thú cường đại đi tìm phiền toái!

"-- oanh --."

Sườn đồi bên cạnh, lại một ma thú lại tiếp tục ngã xuống!

Mộc Mộc thở hồng hộc, nếu nàng nhớ không sai, đây đã là con thứ mười bảy rồi, ma thú của tầng thứ ba ăn không ngồi rồi, không có chuyện gì làm sao?

Hơi thở của Phượng Thiên Vũ có chút hỗn loạn, mỗi lần giao chiến thực lực ma thú lại càng tăng lên, coi như là giao chiến với Thần Thú cũng không mệt mỏi như thế này a, thật là hao tổn linh lực quá!

Nhóm người Mộc Thương đang ngồi nghỉ ngơi, tất cả đều trông rất mệt mỏi!

Mộc Mộc nhịn không được lại bắt đầu càm ràm: "Đại gia nhà ngươi, tìm lâu như vậy, đại gia bia đá ngươi đang nằm chỗ nào a?"

"Đúng đấy, cũng không biết là người nào lại bố trí như vậy, khó tìm kinh khủng!" Khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Loan tràn đầy mệt mỏi, các nàng đã tìm khắp mọi ngõ ngách của tầng thứ ba rồi, tấm bia đá thì không thấy đâu, chỉ thấy phải đánh nhau với ma thú thôi. Để nàng biết là ai dám dấu tấm bia đá, chết!

Phượng Thiên Vũ cúi đầu, hẳn không phải là nàng rồi. !

Đột nhiên, một cơn gió cực mạnh thổi qua, Mộc Mộc đang đứng ở gần sườn đồi nhất, không chú ý, bị cơn gió đẩy đi!

Phượng Thiên Vũ thấy vậy, nhảy xuống vách núi, đuổi theo!

Mộc Thương ngẩng đầu, nhìn con chim khổng lồ đang bay trên không trung, khóe miệng co giật, em gái nhà ngươi, vừa đánh xong lại kéo đến, các ngươi không thấy mệt à?

Thanh Loan chỉ chỉ U Minh Điệp, ủy khuất nói: "Điệp nhi, ngươi nhìn ta chết vì mệt sao?"

U Minh Điệp nghe vậy, đành cam chịu số phận phóng xuất ra linh áp!

Trên không trung, con chim khổng lồ cảm nhận được cỗ linh áp từ phía dưới phát ra, có chút sợ hãi, hiểu rằng nhóm người phía dưới không dễ chọc, liền cụp đuôi bay đi!

Đây chỉ là một trò khôi hài, không sao, Thanh Loan cùng Thanh Ngư ngồi trên lưngU Minh Điệp, bay xuống phía dưới vách đá, đuổi theo Thiên Vũ cùng Mộc Mộc vừa rơi xuống đó!

Những người còn lại cũng nhanh chóng chạy xuống phía dưới!

Nhưng mà vừa xuống phía dưới, bọn họ liền ngẩng mặt nhìn trời, lệ rơi thầm lặng!

Mẹ ơi, vách núi đó?

Phượng Thiên Vũ khi nhảy xuống mới phát hiện ra một vấn đề, rõ ràng khi nhìn từ dưới lên trông rất bình thường, rất rõ ràng, vấn đề là khi ở phía trên nhìn xuống lại cho người nhìn cảm giác như một vực sâu không đáy !

"Phép che mắt!"

Vân Thương thản nhiên nói, đầu là một loại phép thuật khiến cho người nhìn lâm vào cảnh hư vô mờ mịt, không thấy rõ được sự thật!

Mộc Mộc đứng dậy, hung hãn nói: "Cái này Thiên Hoàng Điện chết tiệt này, thật khiến cho người ta muốn giết người a, rõ ràng đem tấm bia đá dấu ở đây, còn dùng pháp thuật che mắt, nếu không phải vô tình rơi xuống đây, không biết khi nào chúng ta mới tìm được.