Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Chương 3: Đây xem như… Ngã vào trong lòng đi?




Lúc này, đầu vai như bạch ngọc của hắn in dấu răng màu đỏ, trên bụng cũng có dấu chân màu phấn hồng, cánh tay cùng trên người còn có vài vết cào đang rướm máu, bộ dáng thật chật vật.

Thật sự là một nô nhi bướng bỉnh lỳ lợm mà!

Nhưng mà định lực của hắn khi nào lại kém như vậy? Cư nhiên bị một tiểu nô nhi dễ dàng khơi mau hứng trí, còn thiếu chút nữa đã…

Vuốt ve huyệt thái dương còn ẩn ẩn đau xót, hai tròng mắt Hạ Hầu Kình Thiên kim quang lấp lánh, dã tính mười phần (ta nói mà, thật là thú tính mà), giống như mãnh thú phát hiện con mồi, tràn ngập ý chí muốn túm lấy con mồi.

Vốn cho là săn bắn mùa thu mỗi năm một lần sẽ không có gì thú vị, nào biết lại xuất hiện một tiểu Dã miêu như thế. Hắn nhất định phải đem nàng đào ra, gian cầm bên người, để mỗi ngày giải buồn, cũng coi như pha trò cũng tốt nha!

Cầm cái yếm Ngọc Phi Yên trong tay, Hạ Hầu Kình Thiên cười rộ lên.

Tiểu Dã miêu thú vị, chúng ta còn gặp lại nha----

Mặc dù nam tử trên người dính đầy bùn, nhìn qua có chút chật vật, nhưng đều không chút nào ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn, nụ cười rộ lên kia, vẫn làm cho thiên địa thất sắc.

Người nào đó bị Hạ Hầu Kinh Thiên nhớ nhung, chính là đang ở trong rừng chạy như điên.

Hỗn đản! Khi dễ người!

Ngọc Phi Yên một bên vội vàng chạy, một bên mắng người nào đó mặt người dạ thú (chính xác a).

Lại nghĩ đến từng chiêu của nàng đều bị người kia dùng hai ngón tay dễ dàng phái giải, Ngọc Phi Yên càng hận chính mình lưu lạc đến hoàn cảnh vô dụng như vậy.

Hay người trên thế giới này đều lợi hại như vậy? Ngọc Phi Yên đang suy nghĩ hiện tại mình nên đi đâu cho tốt, bỗng nhiên có một cổ nguy hiểm từ từ đang tiến đến gần nàng.

“Vèo---“

Một mũi tên nhọn nghênh diện hướng về phía nàng mà bắn, Ngọc Phi Yên nghiêng thân mình, nhanh nhẹn quay xoay một vòng về phái khác, mũi tên nhọn kia thẳng tấp bay đến, vừa đúng lúc dừng đúng ngay chỗ nàng vừa đứng.

Ngọc Phi Yên còn chưa rõ đối phương là ai, mũi tên khác lại cắt qua không khí, nguy hiểm lại một lần nữa đột kích.

Không lẽ là nam nhân bị mất nụ hôn đầu kia, nên đối với nàng hạ sát chiêu đi?

Ngọc Phi Yên kinh hãi.

Thiên tính cầu sinh của con người khiến Ngọc Phi Yên không thể không lấy tốc độ nhanh nhất để né mũi tên, theo sau lưng nàng là một lá cờ truy mệnh đang giơ lên.

Lấy dáng người yêu kiều nhỏ nhắn làm ưu thế, Ngọc Phi Yên ở trong rừng linh hoạt né tránh, trong lúc nhất thời lại cùng truy binh phía sau kéo ra khoảng cách. Kết quả như vậy hiển nhiên là đối thủ ngoài dự đoán của nàng, tiếp theo là một tiếng còi thê lương cất lên, vũ tiên* (mũi tên) chi chít gào thét trong rừng rậm lao đến.

Đối mặt tình huống ác liệt như vậy, cho dù trong lòng cùng trong lòng Ngọc Phi Yên đều gào thét câu ‘fu.ck you mother’, nhưng đôi mắt vẫn thong dong bình tĩnh như trước, không hốt hoảng chút nào.

Vũ khí duy nhất trong tay nàng chính là đống y phục cẩm tú hoa phục của nam nhân kia, nhìn qua thật rắn chắn, chỉ có thể dủng nó để cứu cấp giang hồ!

Lúc này, tất cả mũi tên nhọn đều lấy bóng dáng kiều nhỏ lẩn quanh trong rừng rậm làm tiêu điểm, số tên bắn ra, cho dù là thần tiên, không chết cũng khó.

Ngay khi một rừng tên bay hướng về phía nàng lao đến, hoa phục màu tím bị Ngọc Phi Yên phất ra, lấy trạng thái người thường khó có thể lý giải, tạo thành một vòng lốc xoáy màu tím, đem trăm mũi tên nhọn cuốn vào trong, đem tất cả nhốt vào vòng lốc xoáy màu tím đó.

Lực đánh cường đại khiến Ngọc Phi Yên ngã trên mặt đất, nhưng nàng lại nhẹ nhàng thở ra.

Hoàn hảo, tránh thoát một kiếp.

Không đợi Ngọc Phi Yên hít thở lâu, lại một trận vũ tiễn từ trong rừng rậm bắn ra.

Sát, muốn nghỉ cũng không được a!

Ngọc Phi Yên nhanh nhẹn nhảy lên.

“Đường đường là các nhân vật lớn của Đường chủ cư nhiên lại hạ mình xử lý một tiểu Dã miêu, nói ra cũng không sợ người trong gian hồ chê cười a!”

Đúng vào lúc nguy cấp, liền có một giọng nói thanh quý truyền đến, theo sau, là một bóng dáng trắng bóng xuất hiện trước mặt Ngọc Phi Yên.

Ca, ngài có thể mặc quần áo vào trước hay không?

Nhìn thấy người đang đến, Ngọc Phi Yên vội vàng che mũi, phòng ngừa lại chảy máu lần nữa.

“Biểu hiện cũng được! Chưa khiến ta mất mặt!”

Hạ Hầu Kình Thiên không mặn không nhạt liếc mắt nhìn mũi của Ngọc Phi Yên, rút mũi tên nhọn bị hoa phục trùm lấy ra, tiếp theo là ôm Ngọc Phi Yên đang chật vật nhảy lên, tay phải không chút để y phất lên, mũi lên lúc nãy bị hoa phục của hắn bao lấy ở giữa, nhanh chóng bay vút trở về.

“Bang bang phanh---“

Theo sau thanh âm nặng nề kia, mười hắc y nhân từ trong rừng rậm gặp nguy hiểm, từng mũi tên bay, tốc độ dữ tợn nhanh nhẹn, mùi máu tươi nồng liệt lại tinh thuần trong không khí lan toả.

Cao thủ!

Cực phẩm cao thủ!

Qúa lợi hại---

Ngọc Phi Yên mở to hai mắt, tay nhó nhắn nắm lấy tay áo của Hạ Hầu Kình Thiên vì hưng phấn mà run lên.

Cái vung tay phiêu phiêu kia vung lên nhìn như mềm mại vô lực, không nghĩ tới lại lợi hại như vậy, xem ra hắn đối với mình trong ôn tuyền vừa rồi chính là lưu tình a.

Hạ Hầu Kình Thiên lúc đầu cứ tưởng rằng Ngọc Phi Yên nhìn thấy máu tươi sợ đến mức phát run, nhưng sau khi nhìn vào đôi đồng tử sắc bén giống như tiểu thú hoang dại, mới phát hiện nàng chính là đang kích động.

Tính khí này, hợp khẩu vị của hắn!

Khoé môi Hạ Hầu Kình Thiên hơi hơi giơ lên, đây biểu hiện tâm tình hắn đang vui vẻ.

“Hừ! Ngươi rốt cuộc cũng chui ra! Hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!” Lâm Phong từ chỗ ẩn nấp đứng dậy, sau lưng hắn bảy hắc y nhân khí tức cũng không kém.

Thì ra mục tiêu của những người này chính là hắn, bản thân vô tội lại làm người chịu tội thay!

Ngọc Phi Yên một trận ảo não, sớm biết như thế thì sẽ không lấy đi quần áo của hắn, nhất định là hoa phục màu tím của nam nhân này đã khiến bọn họ cho rằng hai người có quan hệ, hại nàng thiếu chút nữa bỏ mạng oan uổng.

Cảm thấy được Ngọc Phi Yên buồn bực, Hạ Hầu Kình Thiên ôm cánh tay của nàng thật chặt, ý cười trên khoé miệng càng đậm.

Lúc đầu hắn tính toán đi tìm nàng, không nghĩ tới nàng lại tự chui đầu vào lưới.

Thật đúng là mèo con “Thiện giải nhân ý”* (hiểu rõ ý người)!

“Gia hiện tại tâm tình không tệ, cho nên đại phát từ bi, cho các ngươi chết toàn thây! Các ngươi, cùng lên đi---“

Nhìn tư thế của bảy người trước mặt, Hạ Hầu Kình Thiên cười hồn nhiên đến không tỳ vết.

Hắn khinh thường ném ra một câu nói, giống như chuyện giết chết những người này là quá đơn giản, cũng càng thêm kích thích ý chí chiến đấu của Lâm Phong.

Thấy Hạ Hầu Kình Thiên muốn ra tay, ngọn lửa nhỏ trong mắt Ngọc Phi Yên bùng lên.

Quan sát cao thủ xuất chiến là cơ hội học tập vô cùng tốt! Huống chi thế giới này cùng nàng hoàn toàn xa lạ, vừa lúc mượn cơ hội này bù lại một chút kiến thức khuyếm khuyết.

Nghĩ vậy, Ngọc Phi Yên ôm chặc cổ Hạ Hầu Kình Thiên. Nàng cũng không muốn ngay khi hắn giết người lại bị ngã xuống, trở thành mục tiêu công kích của địch nhân.

Thấy Ngọc Phi Yên tự mình dựa sát vào người hắn, khiến Hạ Hầu Kình Thiên nao nao.

Một cỗ hương thơm thơm ngát như có như không tinh tế nhu nhược từ trên gáy Ngọc Phi Yên toả ra.

Không giống như mùi son phấn cùng dầu thơm, đây là một loại hương vị độc đáo của thiếu nữ, thanh thuần ngọt ngào chậm rãi kích thích khứu giác mẫn cảm của nam tử, lay động tâm tư đang ngủ say của hắn.

Đây xem như…. Ngã vào trong lòng đi?

Giác ngộ rất cao, không sai!

Tâm tình thoải mái của Hạ Hầu Kình Thiên khó được kéo dài một hồi, không thèm quan tâm hiểm cảnh của chính mình, cúi lòng nhìn thân thể nhỏ nhắn trong lòng mình :”Thế nào, muốn nhìn gia giết người?”

“Muốn!”

Ngọc Phi Yên sửng sốt, thành thật gật đầu, giọng nói mềm mại nhu nhược, khiến người nghe được tinh thần đều sảng khoái.

“Nhìn kỹ!”

Hạ Hầu Kình Thiên nhảy lên, đón nhận nghênh chiến với hắc y nhân.

Không có phòng thủ, cũng không có bất kỳ chiêu thức đa dạng gì.

Hạ Hầu Kình Thiên hoàn toàn không nhìn trường đao sắc bén đang đánh xuống đỉnh đầu, chính là lực tiến công thần tốc mạnh mẽ, tay lớn nháy mắt khoá ngay cổ họng đối phương, một chiêu định thắng bại.