Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 41




Edit: Chickenliverpate

Chuyện tỷ thí đã được quyết định, tất cả mọi người trong thọ yến của Thái Hậu đều di chuyển đến trường luyện võ của hoàng gia.

Trên khán đài, Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hoàng Hậu ngồi sóng vai với nhau, chỗ ngồi hai bên trái phải đều chật kín, tất cả đều là tân khách được mời đến thọ yến của Thái Hậu ngày hôm nay, không sót một ai, kể cả nữ quyến cũng đều có mặt, người người tranh nhau xem trận tỷ thí chưa từng có trong lịch sử-- người có võ công cao cường nhất đấu với người yếu kém nhất.

Mặt trời gay gắt treo trên cao, Tôn Thạch Ngọc và Mạnh Bất Quần đứng giữa sân đấu, tập trung tất cả sự chú ý của mọi người.

Mạnh Bất Quần cất tiếng cười sảng khoái, âm thanh vang dội, rất lễ độ hỏi: "Không biết Thế Tử muốn so cái gì với Mạnh mỗ? Mạnh mỗ sẽ "khách tùy chủ tiện", theo ý Thế Tử."

Giọng nói của hắn lễ độ, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ tự phụ, dĩ nhiên mọi thứ đều là sở trường mới dám nói như thế, đồng thời cũng nói cho những người nóng lòng bảo hộ Tôn Thạch Ngọc biết rằng, hắn không chiếm ưu thế, hạng mục tỷ thí là do Tôn Thạch Ngọc tự chọn.

"Nếu Mạnh PHÓ Tướng đã nói như thế, vậy so xạ tiễn đi." Tôn Thạch Ngọc vân đạm phong khinh nói, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt tuấn mỹ của hắn, khiến hắn trở nên chói mắt mê người, khiến người ta không thể mở mắt.

Vậy mà chỉ có một mình hắn thản nhiên, người chung quanh đều bắt đầu bàn tán, tất cả đều thì thầm cười nhạo, chẳng lẽ tên Thế Tử vương giả đẹp đẽ này bị bệnh quá lâu, nên điên rồi sao?

Người người đều biết, luận về xạ tiễn, Mạnh Bất Quần là đệ nhị cung thủ của vương triều Đại Tuyên, đệ nhất cung thủ Vệ Như Tĩnh đã không còn trên nhân gian, nói cách khác Mạnh Bất Quần chính là đệ nhất cung thủ, Tôn Thạch Ngọc này e rằng ngay cả mũi tên cũng chưa từng cầm tới, lại dám tỷ thí xạ tiễn với Mạnh Bất Quần, thật là tự chuốc lấy nhục!

"Như thế nào? Tại sao không nói chuyện?" Tôn Thạch Ngọc cười cười. "Mạnh PHÓ Tướng, ngươi có dám tỷ thí xạ tiễn với Bổn Thế Tử không?"

Sắc mặt Mạnh Bất Quần đen như đít nồi, tiểu tử này nhấn mạnh hắn là Phó Tướng nhiều lần như vậy là có ý gì?

Được lắm! Thật đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại chui vào, so xạ tiễn với hắn ta, là tự đào hố chôn mình, nếu hắn đã muốn tự đào huyệt cho mình, có lý nào hắn ta lại không thành toàn?

"Tất cả đều nghe theo an bài của Thế Tử." Hắn ta lạnh lùng nói, mấy tiếng Phó Tướng này đã khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không cần phải khách khí nữa.

Hạng mục tỷ thí đã định ra, Vũ Lâm Quân trong cung lập tức mang đến hai tấm bia, đặt ở bên ngoài cách 50 bước.

Mạnh Bất Quần thử kéo một phát, mũi tên dễ dàng xuyên giữa hồng tâm, hắn cười cười, vẻ mặt như "không hề gì".

Mọi người đều biết cự ly 50 bước hoàn toàn không thể làm khó được Đệ nhị cung thủ của vương triều Đại Tuyên Mạnh Bất Quần, nên đều chuyển tất cả sự chú ý lên người Tôn Thạch Ngọc, muốn xem Lan Dương Vương Thế Tử yếu ớt hai tay trói gà không chặt này sẽ kéo dây cung như thế nào.

Tôn Thạch Ngọc ung dung bước ra sân, hắn nâng trường cung, Điêu Linh tiễn đáp xuống, ngay chính giữa hồng tâm.

Hai bên khán đài đồng thời vang lên những âm thanh kinh ngạc không thể tin, Vương Phi càng kích động đơn, bà đứng bật dật.

Mặc dù hôm Phúc Nương trúng độc bà đã biết nhi tử có võ công, nhưng khi nhìn hắn ở trước mặt mọi người đường đường giương cung bắn tên, không chút khiếp đảm, trong lòng bà thật sự rất vui mừng.

Vũ Lâm Quân lại dời mục tiêu ra xa 60 bước, lần này hai người vẫn bắn trúng giữa hồng tâm giống nhau, mục tiêu lại tiếp tục lui về phía sau, 70 bước, 80 bước, 90 bước, hai người đều bắn giữa hồng tâm.

Mục tiêu đã dời ra xa ngoài trăm bước, những người có thể bắn bách phát bách trúng ở vương triều Đại Tuyên cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Mạnh Bất Quần cũng là một trong số đó. Mũi tên của hắn ngay giữa hồng tâm, kỹ xảo thuần thục khiến bên ngoài vang lên những tràng pháo tay vang dội, mọi người đều lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, nhất là đám đại thần theo phe phái Định Quốc Công và gia quyến, càng dốc sức reo hò lớn tiếng hơn.

Lúc này, Vương Phi đã khẩn trương đến mặt mũi trắng bệch, bà căng thẳng nắm chắt tay Vương Gia, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Tôn Thạch Ngọc trầm tĩnh nâng trường cung, không bị ảnh hưởng chút nào bởi những tiếng hò reo bên ngoài sân đấu, vẫn ung dung lắp tên vào, rồi buông ra, mũi tên lao đi như xé gió, như sao băng xẹt qua.

Vũ Lâm Quân phía trước lớn tiếng thông báo: "Lan Dương Vương Thế Tử, ngay giữa hồng tâm!"

Làm tốt lắm! Đỗ Phúc Hề cũng kích động đến đỏ bừng mặt.

Hoàng Thượng vừa mừng vừa sợ nói: "Hôm nay Ngọc Nhi thực sự để cho Trẫm nhìn bằng một cặp mắt khác!"

Sắc mặt Mạnh Bất Quần thay đổi liên tục, vô cùng đặc sắc. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn ta, tên tiểu tử bệnh hoạn này lại là một cao thủ xạ tiễn thâm tàng bất lộ, hắn còn ẩn giấu tuyệt kỷ khác hay không? Nhưng nhắm vào hắn ta là có mục đích gì? Trước đó hắn ta chủ quan, bởi vì hoàn toàn không đặt Tôn Thạch Ngọc vào trong mắt, hiện tại thì khác, nghi vấn trong lòng hắn ta ào đến như thác đổ.

Tôn Thạch Ngọc không nghe tất cả mọi người đang đàm luận về hắn, hắn lười biếng nói: "Cứ mười bước mười bước như vậy thì quá nhàm chán, không bằng lui mục tiêu ra xa ngoài hai trăm bước đi."

Sắc mặt Mạnh Bất Quần đại biến. Ngoài hai trăm bước?! Ngoài hai trăm bước là thủ pháp cao siêu mà chỉ Vệ Như Tĩnh mới có, ngay cả hắn ta cũng chỉ may mắn bắn trúng ba phát, hơn nữa cũng không bắn trúng hồng tâm. Xem ra tên tiểu tử này không thắng được hắn ta, nên muốn xuất chiêu hèn hạ, buộc hắn ta xấu mặt......

"Như thế nào? Mạnh PHÓ Tướng?" Tôn Thạch Ngọc nở nụ cười như có như không nhìn Mạnh Bất Quần. "Ngươi dám không? Dám dời mục tiêu ra ngoài hai trăm bước, cùng Bản Thế Tử phân cao thấp không?"

Đôi mắt đen của hắn hoàn toàn đối lập với giọng điệu bỡn cợt, sâu không lường nhìn Mạnh Bất Quần.

Mạnh Bất Quần, rốt cuộc vì sao ngươi muốn giết ta? Vì sao phải thẳng tay ám sát người luôn coi ngươi như huynh đệ thủ túc?

"Mạnh mỗ đã nói qua, Thế Tử muốn tỷ thí như thế nào thì tỷ thí như thế ấy, vì sao còn hỏi?" Mạnh Bất Quần có chút không kiên nhân phất ống tay áo, có vẻ thấp thỏm không yên.

Vũ Lâm Quân lại lùi mục tiêu ra ngoài hai trăm bước, Mạnh Bất Quần đi tới, giương cung, cố gắng ổn định tinh thần, hít một hơi thật sâu.

Đang lúc hắn muốn kéo dây cung thì Tôn Thạch Ngọc chợt thong thả nói: "Khoan đã --"

Mạnh Bất Quần ngừng lại, nhìn hắn, rồi hừ một tiếng. Sợ rồi sao? Tên tiểu tử cuồng vọng, hiện tại cầu xin tha thứ, gia tạm tha cho ngươi......

"Đấu theo cách thông thường thì có gì vui chứ?" Tôn Thạch Ngọc cười nói. "Không bằng gọi hai cung nữ hoặc thái giám đội mục tiêu ở trên đầu."

Lời đề nghị to gan này khiến cả trường đấu nhốn nháo thêm lần nữa, chỉ cần sơ sót một cái, sẽ xảy ra án mạng.

"Thiếp thân sẽ đội mục tiêu cho tướng công nhà ta!" Đỗ Phúc Hề lập tức đứng dậy bước ra khỏi hàng, xung phong đảm nhận, đám người Vương Phi muốn cản cũng không kịp.

Nàng vén váy lên, chạy thật nhanh đến mục tiêu hai trăm bước ở ngoài kia, dưới sự hiệp trợ của Vũ Lâm Quân, nàng đội mục tiêu lên đầu, rồi nhe răng cười với Tôn Thạch Ngọc đang đứng cách đó hai trăm bước, giống như đang truyền đạt  -- ta tin tưởng chàng, chàng nhất định sẽ không để cho ta có chuyện, chàng nhất định có thể bắn ngay chính giữa hồng tâm!

Vương Phi thấy như vậy thì trong lòng cảm động, Phúc Nương đã làm được như vậy, người làm mẫu thân như bà sao có thể không làm gì cả? Bà đứng lên, lớn tiếng chất vấn: "Tức phụ của Bản Phi cũng dám ra sân, Quốc Công, bên phía của các ngươi? Ai sẽ đội mục tiêu?"

Định Quốc Công bị nói đến gương mặt không còn ánh sáng, không thể làm gì khác hơn là phái đại nha hoàn nhất đẳng Xuân Phương mà Quốc Công phu nhân mang tới đi lên, Xuân Phương sợ đến sắc mặt tái nhợt, nhưng không dám không nghe theo, trong lòng run sợ đi tới đội mục tiêu.

Chuyện này hoàn toàn khác chuyện lúc nãy, làm không tốt, sẽ xảy ra án mạng......

Mạnh Bất Quần dồn hết sức mạnh, kéo căng dây cung, mũi tên bắn ra vèo một cái, mặc dù bắn trúng mục tiêu, nhưng không trúng hồng tâm, chuyện này thật sự không dễ dàng, ngay cả hắn ta cũng đổ mồ hôi lạnh đầy mình, mặc dù không trúng hồng tâm, nhưng dự đoán Tôn Thạch Ngọc khẳng định kém hơn hắn ta, nên hắn ta cũng không lo lắng.

Tôn Thạch Ngọc vẫn không đổi sắc mặt, hắn chỉ đau lòng tiểu nữ tử đứng cách hai trăm bước ngoài kia đang chịu đựng cái nóng gay gắt của mặt trời.

Nữ nhân ngốc nghếch này, thật không biết nàng ấy lấy đâu ra dũng khí đó, chưa từng thấy qua kỹ thuật bắn tên của hắn, lại hoàn toàn tin tưởng hắn, giao cả sinh mạng cho hắn, đợi khi trở về phủ, hắn nhất định phải đánh vào mông nàng ấy một trận, tương lai nàng phải dưỡng dục hài tử của bọn họ, kích động như vậy sao có thể hành sự?

Hắn mắt điếc tai ngơ những cổ động chung quanh mình, bình tĩnh rút từ trong túi ra ba mũi tên, tay trái cầm cung, kéo căng dây cung, mũi tên mang theo tiếng xé gió, bay vào ngay giữa hồng tâm, hắn phát tên như bay, hai mũi tên còn lại liên tục lao tới, mũi tên sau bắn vào đuôi mũi tên trước, chẻ nó ra làm đôi cắm phập vào hồng tâm.

"Tiễn pháp khá lắm!"

"Tốt!"

Tiếng hoan hô không ngừng vang lên, Hoàng Thượng nhìn tấm bia không chớp mắt, Tôn Thạch Ngọc một phát bắn trúng hồng tâm, ngay cả ông cũng quên mất hình tượng mà đứng lên.

"Quách Phúc Lâm, mang cung của Trẫm tới đây!"

Quách Phúc Lâm nhanh chóng mang tới một trường cung khắc hoa bằng đồng mạ vàng mà Hoàng Thượng ngự dụng.

Hoàng Thượng cười tươi rói nói: "Ban thưởng cung của Trẫm cho Lan Dương Vương Thế Tử."

Tôn Thạch Ngọc đón lấy trường cung, dập đầu tạ ơn.

Lúc này từ chân trời có một đám chim nhạn bay tới, dàn hàng thành chữ bát, hắn chỉ liếc mắt nhìn rồi giương trường cung Hoàng Thượng ban thưởng, lắp tên, trường tiễn như sao băng lao về phía đàn chim nhạn, con nhạn đầu đàn rơi xuống, không một chút sai lệch rớt xuống đầu Mạnh Bất Quần.

Trong tích tắc, dáng vẻ buồn cười của Mạnh Bất Quần khi bị con chim nhạn đập vào đầu khiến cả trường đấu cười nghiêng ngã, Mạnh Bất Quần tức giận hất thi thể con chim nhạn ra xa, sắc mặt xanh mét.

Hoàng Thượng ở đây, hắn không thể phất tay áo bỏ đi, gương mặt lại bị dính máu nhạn, chẳng những bại bởi Tôn Thạch Ngọc, còn trở thành trò cười cho mọi người, thực sự tức chết hắn mà.

Cùng lúc đó, bên kia sân đấu, có một người vẫn chưa kịp hồi thần, tim đập loạn nhịp, thì lại nghe một người khác kích động hét lên: "Quốc Công Gia! Ngài nhìn tiễn pháp đó đi..... sao có thể giống với Tướng Quân như vậy?! Có thể như vậy sao?!"

Người đang kích động ầm ĩ chính là Dạ Phi, không kịp hồi thần là Định Quốc Công, ông giống như không còn nghe thấy gì cả, kỹ thuật bắn cung cao minh mà Tôn Thạch Ngọc vừa thể hiện, ông nhìn đến thân thể lay động từng cơn, đôi tay không tự chủ run rẩy.

Thuật cưỡi ngựa, bắn cung, kiếm thuật của Tĩnh Nhi, là một tay ông đã dạy từ khi nó còn nhỏ, tuyệt kỹ mũi tên sau chẻ đôi mũi tên trước cắm vào hồng tâm này, là kỹ pháp năm Tĩnh Nhi tám tuổi, ở vương tiều Đại Tuyên này, ngoài Tĩnh Nhi ra, còn ai biết tiễn pháp tuyệt diệu như thế? Ông kích động không thôi chăm chú nhìn Thạch Ngọc Ngọc đang đứng trong sân đấu, không ngờ đối phương cũng đang nhìn về phía ông, lại còn khẽ gật đầu một cái, khiến ông không thể nói ra nửa chữ bắt bẻ.

Còn một người vẫn luôn nhìn Tôn Thạch Ngọc không chớp mắt, đó là Hải Dung Quận Chúa của Tuấn Vương phủ, trong mắt nàng ta phát ra một loại ánh sáng lấp lánh, ngương mặt mịn màng như ngọc yêu kiều đẹp đẽ, phong thái mà Tôn Thạch Ngọc vừa thể hiện đã hoàn toàn chinh phục nàng ta.

"Phụ thân, nữ nhi thấy Lan Dương Vương Thế Tử này rất tốt, e là không thua kém Vệ Tướng Quân đâu." Nàng ta biết Định Quốc Công đã từng nghị thân với phụ thân của nàng ta, có ý muốn nàng ta làm tức phụ, nhưng sau lại không thành, e rằng do Vệ Tướng Quân không hài lòng nàng ta.