Phùng Xuân

Chương 13




Diệp Phùng Xuân cảm thấy trước mắt mình như lóe lên một tia sáng

Y nheo mắt lại: Dưới ráng chiều như thế này, thật sự là quá đẹp!

Lúc này có người bước ra dẫn ba người đến căn thiền phòng của Dư Cẩm Hà. Vừa tới, Diệp Phùng Xuân thấy hai em gái của y đang ở trong phòng, sắc mặt cực kì không tốt, hơn nữa mỗi người đều trông rất nặng nề. Thấy y tới, Diệp Nghênh Hạ miễn cưỡng nở một nụ cười, gọi một tiếng anh hai. Diệp Tri Thu lại hừ lạnh một tiếng, nói với cậu em, "Em đi gọi anh ta tới thật? Em nghĩ mẹ nhìn thấy anh ta sẽ khỏe hơn sao?"

.

"Chị tư, là mẹ chỉ tên muốn gặp anh hai, chị nên bớt tranh cãi chút đi!" Diệp Ngạo Đông nhíu mày, tất nhiên anh cảm thấy rất bất mãn với tính tình tùy hứng chẳng biết phân biệt trường hợp nào của chị mình.

Kì thật trong lòng cậu cũng không dễ chịu chút nào, trước đây chị tư rõ ràng là một người sáng sủa hoạt bát, tại sao lại vì một thằng đàn ông chết tiệt gì đó mà bị đả kích thành như vậy? Khi đó nếu không phải anh hai quyết đoán điều tra cặn kẽ tên đó, thật không biết chị ấy còn bị lừa đến khi nào nữa! Thật không thể ngờ là chị ấy lại không thể đối mặt với sự thật mình bị lừa, ngược lại còn trách anh hai đã can thiệp vào tự do yêu đương của chị ấy.

Lúc này có một sư cô già mặc áo xám từ trong buồng đi ra, "Ngộ nhân cư sĩ mời Diệp Phùng Xuân tiên sinh vào trong nói chuyện....." Trong phòng nhất thời đều im lặng xuống, Diệp Phùng Xuân nhìn bà gật đầu, đi lên phía trước vén bức mành vải lên.

Thấy cha một mình bước vào nơi đó, trong lòng Diệp Du Đồng không tự chủ được mà bắt đầu lo lắng, giống như cha cậu không phải đi vào đó thăm bà nội mà là đang bước vào hang hùm miệng cọp.

Khoảng nửa tiếng sau vẫn chưa thấy cha bước ra, cậu nhóc lo lắng, hai bàn tay cậu đan vào nhau, mấy lần muốn đứng dậy nhìn vào cửa nhưng cuối cùng cậu cũng ráng nén xuống. Cho đến khi cánh cửa khép chặt đó mở ra lần nữa, Diệp Phùng Xuân xuất hiện sau bức mành, gọi đứa con, "Đồng Đồng, con vào đây một chút!"

Không ngờ cậu cũng có thể đi vào trong đó với y, Diệp Du Đồng mừng rỡ, đứng dậy chạy nhanh lại chỗ cha mình, bỏ lại ba chị em nhìn nhau ngây ra, không biết mẹ mình muốn như thế nào.

Ánh sáng của chiếc đèn dầu thắp trong phòng nhỏ như hạt đậu, dưới ánh đèn mờ nhạt, Diệp Du Đồng nhìn thấy một bà lão nằm im trên giường, ánh mắt mờ câm, sắc mặt vàng như nến, trên ngực bà chỉ còn sót lại chút hơi thở thoi thóp, chứng minh bà còn sống trên cõi đời này.

"Dì Cẩm, đây là Đồng Đồng!" Cũng giống như lần đầu tiên dắt con đến nhìn ông nội, Diệp Phùng Xuân nắm tay Diệp Du Đồng đưa đến trước mặt bà, "Đồng Đồng, gọi bà nội đi con!"

".....Bà nội!" Nhìn bà nội xa lạ này, cậu bé có chút sợ sệt, nhưng bởi vì cha cậu đã bảo thế, cậu đành phải nghe lời nhỏ giọng gọi khẽ.

Dư Cẩm Hà từ từ chuyển động chiếc cổ cứng ngắc, nhìn đứa trẻ trước mặt......cái đầu không cao, trắng nõn nhã nhặn, mày mảnh mắt dài, có vẻ là một cậu bé ôn hòa.Chỉ mới chớp mắt mà đã là chuyện mười mấy năm rồi, đứa trẻ này chính là chứng cớ cho sai lầm của bà, nếu không phải bà tin lời gièm pha muốn mưu hại Diệp Phùng Xuân, có lẽ về sau sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.........

Chồng không biết giữ gìn gia nghiệp, bà lại hồ đồ không hiểu gì, khi đó nếu không phải Diệp Phùng Xuân ra tay ngăn cơn sóng dữ, sợ là cả Diệp gia cũng đã sớm thua đứt trên tay bà rồi. Tiếc là bà vì lợi ích của ba đứa con, lại sợ sự thông minh khôn khéo đến không ai dò được của Diệp Phùng Xuân, sợ một khi cậu ta đắc thế sẽ khiến bốn mẹ con bà không có nơi sống yên ổn, cho nên bà mới có suy nghĩ xem cậu ta như kẻ thù không đội trời chung. Hiện tại đã chứng minh tất cả là do bà sai, thì ra đại thiếu gia - người mà bà trước giờ luôn đề phòng mới là trụ cột kiên cố nhất của Diệp gia, mà điều buồn cười nhất chính là ba đứa con của bà đều sống dưới bóng che của người anh này không lo không nghĩ trưởng thành.

"Đại thiếu gia.....Đây là con của cậu?" Bà thì thào hỏi, rồi cố gắng vươn cánh tay về phía Diệp Du Đồng, "Cháu à, cháu lại đây, bà nội có mấy câu muốn nói với cháu!"

Nghe giọng nói của bà đứt quãng giống như ngọn nến lung lay trong gió, trong lòng Diệp Du Đồng sợ hãi, liếc nhìn cha cậu. Thấy cậu nhíu mày giống như đang lo lắng chuyện gì, y nhìn cậu gật đầu cỗ vũ, đến lúc này cậu mới bạo gan đi từng bước tới phía trước, đứng bên mép giường.

"Ba cháu.....Từ nhỏ đã rất vất vả, chưa từng có ngày nào nhàn hạ, sau này cháu.....Cháu phải cố gắng hiếu thuận với ba........" Bà cố gắng trút hết hơi sức cuối cùng của mình để nói hết những lời này, giọng điệu tha thiết.

Thấy dáng vẻ già nua, không chút sức lực của bà, Diệp Du Đồng cảm thấy bà nên nghỉ ngơi nhiều hơn thay vì nói nhiều như vậy. Để an ủi bà, cậu chỉ phải gật đầu liên tục, trong lòng cậu nghĩ đương nhiên là cậu sẽ tốt với ba, không cần ai phải dặn dò. Bà thấy cậu đã đồng ý, vẻ mặt hiện lên vẻ vui mừng, lập tức chuyển ánh mắt mờ mờ về hướng Diệp Phùng Xuân, "Đại thiếu gia,........bà lão này có lỗi với cậu cũng đã phụ sự tin tưởng của phu nhân......hiện giờ cậu đã có đứa nhỏ này, đúng là ân trên thương xót.......A di đà phật.....Nghênh Hạ chúng nó, tôi đều giao lại cho cậu......Xin lỗi....đã để cậu phải vất vả thay tôi......Tối xuống dưới, sẽ gặp phu nhân xin lỗi....." Giọng nói ngày càng nhỏ đi, ngọn đèn cũng sắp cạn dầu.

"Dì Cẩm!" Diệp Phùng Xuân cúi đầu gọi bà một tiếng, "Tôi đã không còn trách dì lâu rồi! Lo lắng cho các em là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ không bỏ mặc bọn họ!" Tuy trước đây giữa hai người có rất nhiều ân oán, có thể nói người phụ nữ này thiếu chút nữa đã hủy hoại cuộc đời của y, nhưng trong tình huống này, y vẫn mong bà có thể ra đi không nuối tiếc.

Bà nghe y nói như thế, khóe miệng nở một nụ cười yên lòng, từ từ nhắm mắt lại.

Diệp Phùng Xuân thấy thế, thở mạnh một hơi. Vỗ vỗ cậu bé đang hoảng hồn, yên lặng nắm tay cậu vén mành bước ra cửa nói với cậu em nãy giờ vẫn đang canh ngoài cửa, "Các em vào trong đi, Dì Cẩm.......Đã đi rồi!"

Tiếp đó, trong phòng vang lên tiếng khóc thương đau khổ của hai người phụ nữ, nhớ tới lời dặn dò khi nãy của dì Cẩm, Diệp Phùng Xuân nhắm mắt lại, y cảm thấy trong lòng rất nặng, đầu lại bắt đầu nhói lên.

"Ba ơi, ba đừng thương tâm!" Đột nhiên có giọng nói dịu dàng vang lên bên tai y, giọng nói ấy chứa đầy thân thiết và trìu mến, tay y lập tức bị nhét vào một cái cốc, "Có phải ba lại thấy đau đầu nữa hay không? Ba ngồi xuống uống cốc nước đi!"

Y mở to mắt kinh ngạc nhìn chiếc cốc trong tay, Diệp Phùng Xuân giống như một đứa trẻ ngu ngơ bị người ta dìu ngồi xuống, từng chút, từng chút một uống hết cốc nước trong tay, lúc đó y không nghĩ gì cả, cảm giác được người khác chăm sóc, từ lúc nhỏ tới giờ có lẽ đây là lần đầu tiên.

Lặng lẽ nhìn cha mình ngồi xuống, một lát sau, ba người với ánh mắt đỏ ngầu đi ra. Diệp Nghênh Hạ bước ra vội vã, hai tay che mũi miệng cố gắng không chế cảm xúc của mình. Đến khi nhìn thấy anh hai, khuôn mặt cô đột nhiên trở nên kì quái, đó là sự căm ghét và phẫn nộ.

"Anh hai, 7% cổ phần công ty của mẹ em, bà có giao quyền quản lý lại cho anh hai không?" Hít hít cái mũi, Diệp Nghênh Hạ đi thẳng vào vấn đề chính.

Không ngờ em mình vừa bước ra lại hỏi ngay vào vấn đề này, Diệp Phùng Xuân nhíu mày, trong lòng vô cùng không vui, "Em nên đi rửa mặt, bình tĩnh lại chút đi! Tiếp đó nên bàn về chuyện lo hậu sự của dì Cẩm, sau nữa mới bàn tới vấn đề này!"

Diệp Tri Thu tuy là bất hòa với anh mình, nhưng cô cũng không ngờ ngay lúc này mà chị ba mình lại nói ra những lời như thế, cô kinh ngạc, "Chị ba, chị... Sốt ruột hỏi chuyện này làm gì?" Trời sinh cô lãng mạn, lúc nhỏ sinh sống thoải mái, lên đại học lại theo ngành Nghệ Thuật học, cho nên cô không hề tính toán về mặt tiền bạc, thậm chí có thể nói là không thèm quan tâm tới.

Nhưng Diệp Nghênh Hạ lại không như thế, thời gian cô đi theo mẹ mình nhiều hơn hai đứa em, từ nhỏ cô đã biết thân phận mẹ cô hèn mọn, để có được địa vị như hiện giờ là hoàn toàn dựa vào cây đại thụ trong Diệp gia này, nếu trên tay cô không còn thứ gì có thể dựa vào, sợ là không còn căn cơ để bảo đảm cuộc sống yên ổn. Ngay khi cô còn chưa học xong đại học, cô đã luôn tìm cách vào làm việc trong "Thường Thanh", về sau cô lại đám cưới với Tăng Dụ Dân - người nắm nhiều quyền hành trong công ty, mục đích của cô là muốn có địa vị ngang hàng với anh mình.

Thấy bầu không khí bắt đầu trở nên nặng nề, Diệp Ngạo Đông ho khan một tiếng, "Chị ba, chị cũng mệt rồi, chị nên đi nghỉ ngơi chút đi! Chuyện này, anh hai sẽ biết cách sắp xếp thật tốt!"

"Những chuyện khác em không quan tâm, dù sao thì anh cũng không thể nghe theo ý của mẹ em quyên mấy phần trăm cổ phần đó ra ngoài.....Đó là những gì mà bà ấy để lại cho ba  đứa em!" Diệp Nghênh Hạ nhẹ giọng nói xong câu trên, lại nhấn mạnh câu dưới, "Anh không có quyền......."

Nghe thấy những câu nói sắc bén của cô em gái không ngừng vang lên bên tai, sắc mặt Diệp Phùng Xuân trầm xuống, "Nghênh Hạ, hiện giờ cũng đã khuya, nơi này là chùa chiền! Dì Cẩm vừa mới mất, em thật muốn ở ngay trước mặt dì ấy bàn những chuyện này?"

Có lẽ đã bị khí thế vững vàng của anh mình dọa, cuối cùng Diệp Nghênh Hạ cũng chịu ngậm miệng lại, tuy nhiên trên mặt cô vẫn hiện lên vẻ không cam lòng.

Bị nhóm cô chú bỏ quên, Diệp Du Đồng nép qua một bên vểnh tai nghe mọi chuyện, lại nghĩ đến chuyện có lẽ cha cậu sẽ còn phải gặp nhiều phiền toái, trong lòng cậu lại sầu muộn.

Thế giới của người lớn, tại sao lại phức tạp như thế... Cậu thật sự không thể hiểu.

------------------------------

Vội vã làm xong hậu sự cho bà nội, cũng không còn bao nhiêu lâu nữa thì tới ngày khai giảng của Diệp Du Đồng.

Vì đậu thẳng lên trung học, hoàn cảnh con người đều quen thuộc, sau khi đăng kí thông tin xong cậu nhanh chóng quay về nơi lãnh đồng phục của trường, trong lòng cậu luôn chờ đợi ngày khai giảng - cái ngày mà cha cậu sẽ đến trường cậu tham gia buổi họp phụ huynh đầu năm.

Vì dạo này thời gian ở cùng với cha cậu nhiều hơn trước đây rất nhiều, cậu thấy vui lắm, tâm trạng ăn uống cũng tốt hơn rất nhiều, có đôi lúc cậu còn có thể đi với cha tới phòng tập thể thao, hoặc là có thể sẽ ra ngoài chơi bóng rổ với các bạn học. Qua một kì nghỉ hè, lúc mặc thử đồng phục trường, Diệp Du Đồng vui mừng phát hiện cậu đã cao thêm 2cm.

Thu hoạch bất ngờ này khiến cậu rất vui, cậu ngồi trong vườn hoa cả buổi chiều để chờ cha cậu về, báo với y tin tức này. Mà dạo này để có thể có nhiều thời gian ở cùng với con, Diệp Phùng Xuân đã cố gắng giảm bớt thời gian xã giao bên ngoài, số lần về nhà ăn cơm của y cũng nhiều hơn trước một ít.

"Ba ơi!"

Diệp Phùng Xuân vừa bước xuống xe đã thấy cậu nhóc chạy tới chỗ y, cậu nhóc vừa đi tới phía trước lại ngừng một chút. Vừa nhấc đầu lên, trên mặt cậu nở một nụ cười nhẹ nhàng kèm theo sự hưng phấn làm cả khuôn mặt ửng hồng lên, Diệp Phùng Xuân kinh ngạc: Trong bất tri bất giác, cậu nhóc đã hoạt bát hơn rất nhiều, dáng vẻ như vậy so với vẻ mặt u ám trước đây thật khiến người ta trìu mến không thôi.

"Có chuyện gì mà con vui như thế?" Khiến cậu nhóc vui như vậy thật sự là hiếm thấy, thấy hơi thở vui vẻ đến khó có thể kiềm chế của con, làm y cũng buồn cười cong khóe miệng lên.

"Ba đoán xem!" Đón lấy túi công văn trên tay cha mình, Diệp Du Đồng lại thầm so đo chiều cao yếu kém của mình với y. Kỳ thật thì cao thêm 2cm so với vóc dáng trước đây cũng không có thay đổi gì mấy, nhưng ít ra thì cậu vẫn cảm thấy cậu cách cha cậu ngày càng gần.

"Ba không đoán ra!" Diệp Phùng Xuân thành thật trả lời, y thật sự không nghĩ ra được chuyện gì có thể khiến cậu nhóc luôn điềm tĩnh nhã nhặn vui thành như vậy.

"Đoán đi mà!" Thấy điệu bộ qua loa của cha, Diệp Du Đồng nghiêng đầu nhìn y kháng nghị, đôi mắt một mí híp lại mang theo vẻ quyến rũ hồn nhiên thoải mái.

Diệp Phùng Xuân cảm thấy trước mắt mình như lóe lên một tia sáng, y nheo mắt lại: Dưới ráng chiều như thế này, thật sự là quá đẹp!