Phược Long

Chương 33




Sự thật chứng minh, trực giác Long Tĩnh Thủy hoàn toàn chính xác.

Chờ khi thương thế y khỏi hẳn, có thể đi đường dạo quanh, lập tức đã bị Long Vô Ba bức áp đến bàn vẽ tranh.

Đúng vậy, là dùng từ “Áp” để hình dung.

Hơn nữa Long Vô Ba áp không vẫn thấy chưa đủ, mà còn dùng một tay giữ lấy thắt lưng y, một tay lần mò trong vạt áo y, đầu thì lại cúi thấp ghé vào tai y thổi nhẹ, đạo: “Đại ca, tay ngươi đang run.”

“Ưm……” Còn không phải là do ngươi sao, làm gì mà cứ sớ tới sờ lui trong ngực ta?

Long Tĩnh Thủy thở hổn hển, lại nói không ra lời, bút trong tay khẽ run, thoáng chốc xoẹt lên trên giấy trắng một vệt đen dài.

“Ai nha, đại ca ngươi lại họa hỏng rồi.” Long Vô Ba nhíu mày, tâm tình lại tốt vô cùng, mỉm cười nói: “Đây là tờ giấy thứ mấy nhỉ?”

Khi nói chuyện, ngón tay ở trước ngực Long Tĩnh Thủy cứ không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve.

Long Tĩnh Thủy sắc mặt ửng đỏ, kêu “Ah” một tiếng, cả người ngã sắp trên mặt bàn, thanh âm đứt quãng khó khăn thốt: “Vô Ba…… Dừng tay…..A……..A….…..”

Long Vô Ba nào có để ý tới, ngược lại còn cúi người nhắm nháp lấy vành tai y, cười nói: “Hảo ca ca, ngươi như thế nào không vẽ tiếp?”

Long Tĩnh Thủy lắc lắc đầu, trong đôi mắt đen ngập sương mù tình ý mê loạn, tay sớm đã không cầm được bút vẽ.

Long Vô Ba trở thân người y lên đối mặt với mình, thuận thế đem người đặt trên mặt bàn, ngón tay tùy ý nâng lên tự nhiên đến vô tư thoát đi lớp y phục ngăn cách Long Tĩnh Thủy cùng hắn, để lộ ra bờ ngực tuyết trắng hồng hào mê người. Sau đó nhấc tay lấy một bút vẽ sạch sẽ, nhấp một chút dịch thuỷ vẽ loạn trên ngực y, tựa tiếu phi tiếu nói: “Đại ca đã đáp ứng hoạ cho ta một bức tranh, nếu như không tiếp tục vẽ, ta cần phải phạt ngươi a.”

Vừa dứt lời, liền cúi đầu lấp đi đôi môi đỏ mọng của Long Tĩnh Thủy, hôn một trận thật sâu đến hút khí. Bàn tay đương nhiên cũng không nhàn rỗi, mà từ ngực y chậm rãi vuốt ve, rồi dần dần trượt dài xuống phần eo mảnh khảnh mẫn cảm gây một chút áp lực.

“Ngô…….Ah……. Ahh………” Long Tĩnh Thủy hơi hơi giãy dụa, tiếng nói nghẹn ngào uỷ khuất: “Vô Ba….. tha ta……”

“Hảo.” Long Vô Ba gật gật đầu, cười đến mặt mày nở hoa, tiến đến bên tai y thấp giọng đạo: “Đem thứ này nhét vào nơi đó của đại ca, rồi đổi một cách họa khác, thế nào?”

Khi nói chuyện, còn cố ý lấy bút vẽ trong tay xoay xoay mấy vòng.

Long Tĩnh Thủy cả người phát run, sắc mặt liền trắng xanh.

“Ngu ngốc.” Long Vô Ba bất giác cười tươi, ngay trên trán y hôn một cái thân mật, nhuyễn thanh đạo: “Ta đùa ngươi thôi.”

Vừa nói vừa xả hạ hạ khố Long Tĩnh Thủy, nắm lấy dục vọng y nhẹ nhàng xoa nắn.

“Ngô……”

Long Tĩnh Thủy rên rỉ ra tiếng, tuy cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng có một chút hưng phấn khó nói nên lời, dục vọng trong tay Long Vô Ba nhanh chóng trướng đại sưng nóng lên. Khoái cảm từ dưới thân không ngừng tê dại mà truyền khắp người, không thể khống chế nổi mình hai tay giữ chặt lấy cánh tay người nọ, há miệng thở dốc, ngay khi sắp đạt tới cao trào chỉ một khắc thôi, Long Vô Ba lại đột nhiên buông lỏng tay.

“Vô Ba?” Long Tĩnh Thủy chớp chớp mắt nhìn, trong mắt ngập tràn *** khát cầu.

Long Vô Ba lại vô tâm, chậm rãi liếm những chất lỏng trắng đục dính đầy trên ngón tay mình, đồng tử đen láy hàm chứa tà khí, cười nói: “Ai nha, ta nói là phạt đại ca, như thế nào lại làm cho ngươi khoái hoạt như vậy?”

Dứt lời, miệng phun ra một câu chú văn cổ quái.

Long Tĩnh Thủy mơ mơ màng màng, mơ hồ biết đây là chú ngữ định trụ nguyên hình người khác, lại không biết Long Vô Ba vì sao lại làm vậy. Thẳng đến khi hạ thân chợt lạnh, một cảm giác lạnh như băng thô ráp từ đùi truyền lên, y mới chấn động, kinh ngạc nhìn Long Vô Ba hóa thành chân long.

Đương nhiên không phải nguyên hình thực sự, mà chỉ là một thanh long nhỏ cỡ một hình người trưởng thành, giữ chặt lấy y, chế ngự không cho y di chuyển.

Lúc này Long Tĩnh Thủy mới hiểu ra ý đồ Long Vô Ba, sắc mặt thay đổi liên lục, lúc đỏ lúc trắng, cắn răng đạo: “Hồ nháo!”

Nhưng hiện tại y bày ra dáng vẻ của một đại ca thì e đã quá muộn đi, đuôi Long Vô Ba nhẹ nhàng vung lên, thuận lợi chen vào giữa hai chân Long Tĩnh Thủy, một chút lại một chút quấn chặt lấy.

Vảy rồng ma sát thân thể mang đến cho Long Tĩnh Thuỷ từng cơn khoái cảm đến phát run, hạ phúc nhanh chóng trướng lên, y từ lâu đã lâm vào dục vọng muốn được phóng thích, hiện sao có thể khống chế nổi mình cuối cùng cũng tiết ra.

Long Vô Ba há miệng cắn bả vai y, cùng y phối hợp chặt chẽ hơn, vật cứng nóng rực cứ thế ra ra vào vào trong mật huyệt mềm mại ướt át kia.

“A, không được…… Vô Ba, cho ta …..biến trở về……”

Long Tĩnh Thủy liều mạng giãy dụa, nhưng y động càng mạnh thì lại càng kích thích đến dục vọng Long Vô Ba, thắt lưng rất nhanh bị người nọ chế trụ hung hăng va chạm, xuyên tận cùng vào trong.

“Ah ——”

Cảm giác đau đớn như bị xé rách làm hai cùng khoái cảm quỷ dị đồng thời mãnh liệt dâng trào, Long Tĩnh Thủy tuy rằng cố găng kiềm nén, nhưng lại vẫn không khống chế được mình mà phát ra tiếng rên rỉ, đáy mắt là một mảnh sương mù.

Dục vọng nóng rực sưng trướng trong cơ thể cứ không ngừng tới tới lui lui trong y, không quá lâu để dễ tìm đến điểm yếu ốt nhất, một chút lại một chút chạm thật mạnh vào trong.

Thần trí Long Tĩnh Thủy bị đánh tan trong cảm giác ngọt ngào cùng đau đớn đó, nhịn không được vội nâng tay ôm chặt lấy thanh long đang áp trên người mình, khó khăn vặn vẹo thắt lưng, hai chân kẹp chặt như mời gọi dục vọng Long Vô Ba.

Tiếng thở dốc dồn dập không ngừng.

Tiếng thân thể giao triền va chạm mãnh liệt vang vọng khắp phòng.

Hạ thân Long Tĩnh Thủy nhớp nháp cả một mảnh trắng đục tham muốn, chỉ có thể theo từng động tác va chạm của Long Vô Ba mà đong đưa thâ mình, một lần một lần hảm: “Vô Ba …..Vô Ba…. Vô Ba……”

Đôi mắt Long Vô Ba cũng ngập tình ý mù mờ, cảm thấy khoái cảm từ hạ thân từng trận từng trận truyền lên, thẳng lưng va chạm thật mạnh về trước, cơ thể như bùng nổ phóng thích tất cả dục vọng vào trong Long Tĩnh Thuỷ, nơi kết hợp của cả hai lại tràn ra bạch trọc trắng đục như nói lên hưng phấn kích tình đã đạt đến cao trào.

“Ahh……” Long Tĩnh Thủy thở dốc, cảm giác vật cứng nóng rực kia đang chậm rãi từ trong huyệt khẩu lui dần ra ngoài, hai chân run rẩy nhưng lại không khép lại được.

Trong hoảng hốt, Long Vô Ba tựa hồ định giải khai chú ngữ.

Long Tĩnh Thủy biến sắc, lập tức biến thành nguyên hình, vội vàng bay nhanh ra khỏi đó.

Nhưng tốc độ Long Vô Ba lại nhanh hơn, một ngụm cắn lấy cổ y, long thân một lần nữa quấn lấy y, long vĩ khẽ nhấc, gắt gao cùng y dây dưa một chỗ.

Tiếng rồng rống trầm thấp vang lên.

Hai thân ảnh thanh long quấn chặt lấy nhau, bay loạn một vòng lớn trên không.

Long Tĩnh Thủy dù hao hết khí lực cũng vô pháp thoát khỏi Long Vô Ba, ngược lại thân thể còn nóng dần, kìm lòng không đậu một lần nữa lại nổi lên phản ứng.

Long Vô Ba nhân cơ hội đong đưa long vĩ, cùng Long Tĩnh Thủy mật mật gắn kết bộ vị trước thân, giữ chặt lấy thân thể y. Một mặt mãnh liệt va chạm, một mặt cọ bên tai y, ôn nhu nói: “Đại ca, ta đã nó rất nhiều lời yêu, nhưng ngươi một lần cũng không nói. Đến tột cùng ngươi có yêu ta không?”

Giọng nói thì thầm nóng bỏng, làm cho trái tim người ta đập đến loạn nhịp.

Long Tĩnh Thủy nhắm mắt lại, tim đập thình thịch, nhưng trong lòng lại ngọt ngào vô tận yêu thương, rất nhẹ rất nhẹ ứng một câu: “Ân, yêu……”