Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 132: Cái chết của Nguyên Bảo




Chiếc đèn lồng cài trên tường bị phản lực của Hoàng Phủ Vô Song va đập lắc lư kịch liệt. Ánh sáng màu vàng dao động trên gương mặt của Hoàng Phủ Vô Song dẫn bình ổn lại. Gương mặt hắn lúc sáng lúc tối giống như con người hắn, lúc là thiên thần, lúc là ma vương.

“Tiểu Bảo Nhi.... sao đẩy ta mạnh như vậy?” Hắn trừng đôi mắt còn sáng hơn cả bảo thạch, nhìn nàng đầy ai oán.

Hoa Trứ Vũ còn nghĩ hắn sẽ nổi giận. Không ngờ lại bắt gặp dáng vẻ ai oán này, lửa giận trong lòng nhất thời tiêu tan. Nhưng vẫn khó có thể bình tĩnh lại.

Hoàng Phủ Vô Song hôn nàng, việc này khiến nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc! Chắc vì lần đầu tiên gặp hắn, nàng vẫn còn giữ ấn tượng hắn là đứa trẻ nhỏ hơn nàng, nhưng thật ra tuổi tác hai người cũng xấp xỉ nhau! Lúc trở về từ chiến trường, nàng cũng nhận ra hắn đã trở thành một người đàn ông trầm ổn, không còn là đứa trẻ ngang tàng như trước đây, nhưng dù vậy, nàng vẫn luôn nghĩ hắn nhỏ hơn nàng!

“Ngài.... vì sao lại hôn ta?” Hoa Trứ Vũ tựa vào vách tường, gương mặt tái nhợt cất giọng hỏi.

“Vì sao?” Hoàng Phủ Vô Song bước về phía trước, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Hoa Trứ Vũ. “Tiểu Bảo Nhi, chẳng lẽ nàng không biết, đến cả trong mơ ta cũng muốn hôn nàng như vậy!”

Hoa Trứ Vũ không dám tin vào lỗ tai của mình, nàng cũng không biết Hoàng Phủ Vô Song lại có ý nghĩ không an phận với mình như vậy. Nếu thế, nàng phải rời khỏi hoàng cung bằng cách nào bây giờ?

“Tiểu Bảo Nhi, ở lại đây, chỉ cần nàng ở lại hoàng cung, ta sẽ cho nàng thân phận tôn quý nhất.” Ánh mắt Hoàng Phủ Vô Song vẻ câu hồn nhiếp phách, nhìn chằm chằm vào Hoa Trứ Vũ.

Hoa Trứ Vũ cười lạnh: “Ở lại trong cung? Hoàng Thượng, trong bụng ta còn có một đứa bé, như vậy mà ngài cũng không để ý sao?” Hoàng Phủ Vô Song nhìn lướt qua bụng Hoa Trứ Vũ, nghiêm túc nói: “Không để ý!”

“Cũng không để ý phụ thân của nó là ai sao?” Hoa Trứ Vũ ngưng cười, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén. “Nhưng ta để ý. Hơn nữa, Hoàng Thượng, ta không yêu ngài. Cái gọi là thân phận tôn quý kia ngài nên để lại cho Ôn tiểu thư. Cô ta đã làm không ít chuyện cho ngài, mà ngài cũng có tình ý với cô ta. Hai người mới là một đôi trời sinh, hãy để ta đi đi!”

Nàng nói rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiên quyết, nhất định không thỏa hiệp, trong mắt Hoàng Phủ Vô Song hiện lên vẻ ảm đạm. Dưới ánh đèn lồng, gương mặt tuấn mỹ của hắn như dâng lên một ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa này, lúc trước từng mang tới cảm giác ấm áp cho nàng, nhưng hiện tại, nó lại làm tổn thương nàng.

“Được, Tiểu Bảo Nhi, chuyện gì cũng theo ý nàng, nàng không cần thân phận tôn quý, được, ta không ép nàng. Nàng muốn rời khỏi hoàng cung, được, ta đồng ý với nàng!” Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi nói.

“Thật sao?” Hoa Trứ Vũ không dám tin hỏi lại, chỉ nghĩ mọi chuyện sao có thể đơn giản như vậy. “Vậy Tống Chiêu Nghi thì sao, cô ấy có thể rời khỏi hoàng cung không?”

“Có thể, nhưng không phải lúc này!” Hoàng Phủ Vô Song vừa nói vừa tiến lại gần Hoa Trứ Vũ.

Để Đan Hoằng ở lại trong cung chính là sử dụng con tin để kiềm chế nàng. Dù nàng có đi tới chân trời góc bể, cũng không có được được tự do.

“Được, nếu đã như vậy, ta mong Hoàng Thượng sẽ đối xử tử tế với cô ấy, ta nợ cô ấy rất nhiều, giờ còn liên lụy cô ấy phải sa chân vào chốn lao ngục, trong lòng ta luôn cảm thấy băn khoăn.” Hoa Trứ Vũ ảm đạm nói.

Hoàng Phủ Vô Song nói: “Nàng yên tâm. Trẫm nhất định sẽ đối xử tử tế với cô ấy!”

Hoa Trứ Vũ nghe vậy liền nở nụ cười cảm kích, nụ cười như đóa hoa mới nở, khuynh quốc khuynh thành, Hoàng Phủ Vô Song vừa nhìn đã cảm thấy rung động. Đúng lúc này, Hoa Trứ Vũ đột nhiên ra tay, nàng vận lực vào tay nhào về phía cổ Hoàng Phủ Vô Song.

Một chưởng mạnh mẽ định đánh ngất Hoàng Phủ Vô Song, sau đó dùng hắn làm con tin cứu Đan Hoằng ra ngoài. Nàng biết, Hoàng Phủ Vô Song không thật lòng muốn thả nàng ra, nếu không, hắn đã không giữ Đan Hoằng ở lại.

Nhưng không ngờ, Hoàng Phủ Vô Song có thể nhanh nhẹn né tránh được đòn tập kích của Hoa Trứ Vũ: “Tiểu Bảo Nhi, nàng làm gì vậy?”

Những ám vệ bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền bao vây nơi này lại, để thêm lát nữa, chỉ e muốn rời khỏi nhà lao còn khó hơn lên trời. Nàng phát ra mấy chưởng liên tiếp khiến Hoàng Phủ Vô Song nghiêng mình né tránh, sau đó nhân cơ hội chạy thoát ra ngoài.

Mấy ám vệ canh giữ bên ngoài nhìn thấy Hoa Trứ Vũ xông ra, vội vàng rút đao ngăn cản.

“Tránh ra!” Hoa Trứ Vũ nghiêng người tránh đao, còn mượn lực phản kích đẩy một người ngã xuống mặt đất.

Tiếng đao kiếm như tiếng gió gào thét, mái tóc đen của nana bay trong không trung như đóa Mạn Đà La màu đen nở rộ, mang theo sát khí nặng nề.

“Tất cả tránh ra!” Hoa Trứ Vũ cướp được một thanh đao, chỉ về phía trước lạnh giọng nói.

“Nguyên Bảo, thì ra ngươi là nữ nhân! Hoàng Thượng si mê ngươi như vậy, vì sao còn phải cố chấp?”

Một bóng người nhỏ bé bước ra khỏi bóng đêm, đúng là Cát Tường. Hắn không xuất hiện một mình, trong tay hắn còn có Đan Hoằng.

Một thanh đao sáng lấp lánh kề sát cổ Đan Hoằng, chỉ cần nhích thêm một chút sẽ cắt đứt động mạch cổ. Sắc mặt Đan Hoằng mặt tái nhợt đến cực điểm, trong mắt hiện rõ vẻ tức giận. Nàng nhìn Hoa Trứ Vũ, kiên quyết nói: “Đi mau, không cần lo cho muội!”

Hoa Trứ Vũ mỉm cười, gió lạnh gào thét bên tai, thổi tung mái tóc nàng.

Hoàng Phủ Vô Song, vẫn là nàng quá xem thường hắn!

Sao nàng có thể bỏ Đan Hoằng lại?

Đan Hoằng vì nàng mới phải vào chốn thâm cung này, vì nàng mới phải gả cho một nam nhân mình không yêu. Chỉ vì nàng, rõ ràng vẫn chưa thị tẩm, lại tự bôi nhọ thanh danh của mình trước mặt bá quan, vì nàng mà rơi vào chốn lao ngục sâu thẳm, bây giờ còn vì nàng mà cả tính mạng cũng không cần! Sao nàng có thể bỏ Đan Hoằng ở lại được?

Nàng khẽ buông tay khiến thanh đao rơi xuống đất. Quay lại nhìn Hoàng Phủ Vô Song lúc này đã đi tới bên cạnh, thản nhiên nói. “Thả cô ấy ra, ta sẽ để mặc cho cho ngài xử trí!”

Hoàng Phủ Vô Song khoanh tay đứng tựa ở cửa nhà lao, bộ thường phục màu đen, mái tóc đen, trong vùng khuất ánh sáng khiến cả người hắn tỏa ra sự lạnh lẽo, u tối. Nhưng khi nghe thấy lời của Hoa Trứ Vũ, hắn nở nụ cười, nụ cười thuần khiết như hoa sen trắng, con ngươi xinh đẹp tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

“Tiểu Bảo Nhi, sao trẫm có thể xử trí nàng, trẫm sẽ đưa nàng rời khỏi hoàng cung! Còn cô ta, trẫm sẽ không bạc đãi cô ta, nàng cứ yên tâm!” Hoàng Phủ Vô Song cười nói.

Cát Tường nghe vậy liền hạ thanh đao đặt trên cổ Đan Hoằng xuống.

Đan Hoằng thê lương nhìn Hoa Trứ Vũ, rồi đột ngột phát lực đánh về phía lưỡi đao vừa buông xuống.

“Đi đi, đừng để ý đến muội!” Giọng nói của Đan Hoằng mang theo sự buồn bã đầy kiên quyết.

Hoa Trứ Vũ sợ hãi, chỉ cảm thấy toàn thân như mới bị nện một quyền, nàng quát to: “Không được!”

Nàng vội vàng xông đến, chợt thấy trời đất xoay chuyển, một vị tanh ngọt xông lên. Trước mắt tối sầm lại. Mắt thấy Đan Hoằng sắp va vào lưỡi đao, Cát Tường lật cổ tay, Đan Hoằng lập tức va vào sống đao, hôn mê bất tỉnh.

Hoa Trứ Vũ thả lỏng người, chỉ cảm thấy cơ thể đau đớn ngã vào lòng người khác. Ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của Hoàng Phủ Vô Song, nàng nhếch môi cười, trong mắt chỉ có sự thương hại.

Trong lúc mơ màng, hình như đã trôi qua rất lâu, cũng giống như mới chỉ trong nháy mắt.

Hoa Trứ Vũ mở mắt ra, chậm rãi bước xuống giường.

Quả nhiên Hoàng Phủ Vô Song đã thực hiện lời hứa của mình, đưa nàng ra khỏi cung. Nhưng lại là ra hang hổ vào miệng sói, nàng trở thành thiên kim của Nhiếp Viễn Kiều. Chỉ e muốn trốn khỏi Nhiếp phủ cũng không dễ dàng.

“Ta tên là gì?” Hoa Trứ Vũ thản nhiên hỏi.

Tiểu nha hoàn nhìn Hoa Trứ Vũ như một người ngốc khi Hoa Trứ Vũ không nhận biết được thân phận của mình, điều này chứng minh đây là một nha hoàn mới tới, chỉ thấy tiểu nha hoàn chậm rãi nói. “Tiểu thư, người là Nhiếp nhị tiểu thư, tên là Nhiếp Y Nhân, từ nhỏ đã được nuôi ở bên ngoài, vì việc tuyển tú sắp tới mà được gọi về nhà!”

“À! Tuyển tú?” Hoa Trứ Vũ đờ đẫn gật đầu. Nói như vậy, không phải Hoàng Phủ Vô Song cho nàng rời khỏi hoàng cung, chẳng qua hắn muốn cho nàng một thân phận mới, muốn nàng vào cung một lần nữa.

“Ngươi tên là gì?” Hoa Trứ Vũ hỏi.

Tiểu nha hoàn cúi đầu nói: “Tiểu thư, nô tỳ tên là Thúy Vân.”

“Ta hỏi ngươi một chuyện, ta hôn mê mấy ngày, đại phu nói ta mắc bệnh gì?” Hoa Trứ Vũ suy nghĩ một lát, chậm rãi hỏi.

Việc nàng đột ngột hôn mê trong Nội Trừng Viện. Tuy bây giờ không có cảm giác đau đớn, nhưng trước khi hôn mê, nàng còn nhớ rất rõ cảm giác trời đất đảo lộn kia.

“Hình như tiểu thư bị trúng độc, hôn mê mất hai ngày, nhưng lão gia đã mời Thái y trong cung tới giải độc cho tiểu thư!” Thúy Vân thận trọng nói.

Hoa Trứ Vũ ngạc nhiên, trúng độc, chẳng lẽ nàng bị trúng độc thật sao? Đứa bé trong bụng thế nào rồi? Hoa Trứ Vũ lo lắng lấy tay ôm bụng, lòng đau như cắt!

Hoa Trứ Vũ đuổi Thúy Vân ra ngoài, một người bước đi trong khuê phòng, ý muốn trốn ra ngoài thăm dò thực hư, nhưng quanh phòng bố trí rất nhiều người canh gác, con cả của Nhiếp Viễn Kiều làm thống lĩnh Cấm vệ quân. Nếu nàng trốn khỏi Nhiếp phủ còn khó hơn trốn khỏi hoàng cung.

Hoa Trứ Vũ vô cùng lo lắng, chủ yếu là lo lắng cho đứa bé trong bụng, ở trong này, nàng sợ mình không biết được chân tướng, chỉ có đi tìm Thái. Vất vả đợi tới hoàng hôn, Hoa Trứ Vũ trốn ra ngoài theo đường cửa sổ, xuyên qua vườn hoa tới một dãy hành lang dài.

Chỉ thấy có hai cấm vệ quân đang ngồi trước hành lang nói chuyện phiếm. Hoa Trứ Vũ định yên lặng qua đó đánh ngất bọn họ nhưng chợt nghe thấy một tên cấm vệ quân nói: “Thật không ngờ trong hoàng cung còn có thái giám giả trà trộn vào, Nguyên Bảo kia cũng thật có diễm phúc. Không biết hắn đã ngủ với bao nhiêu phi tần, mỹ nữ?”

“Này! Ngươi nhỏ giọng một chút.” Một cấm vệ quân khác nói. “Diễm phúc cái gì, chẳng phải cuối cùng vẫn mất đầu sao, nếu vậy thà rằng không có còn hơn!”

“Nghe nói sau khi hắn bị chém đầu, còn có người bạo gan chạy tới lột quần của hắn ra xem, đúng là thái giám giả. Ha ha!”

Hoa Trứ Vũ ngây người.

Tuy nàng biết Nguyên Bảo kia không phải mình, nhưng qua miệng của hai tên cấm vệ quân, nàng vẫn thấy lạnh cả người.

Nàng bị xử trảm, còn bị phơi thây ngoài chợ cho mọi người quan sát!

Hoàng Phủ Vô Song, vì sao hắn phải làm vậy, độc ác! Thật quá độc ác!

Vì sao, hắn phải để nàng chết một cách nhục nhã như vậy! Hoàng Phủ Vô Song, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?

Hoa Trứ Vũ hận tới nghiến chặt răng. Chiều muộn, gió lạnh, nhưng không sánh được một phần cảm giác lạnh lẽo trong lòng nàng.

Rốt cuộc hai cấm vệ quân kia cũng phát hiện ra Hoa Trứ Vũ, vội vàng đứng dậy thi lễ: “Tiểu thư, người dậy rồi sao, gió bên ngoài lạnh lắm, mau về phòng thôi!”

Hoa Trứ Vũ cúi đầu, lúc này nàng mới nhận ra mình chỉ mặc một bộ quần áo đơn màu trắng, nàng khẽ cười. “Ta chỉ đi dạo một chút thôi. Người tên Nguyên Bảo kia, xử trảm khi nào vậy?”

“Hôm nay!” Một Cấm vệ quân vội vàng đáp.

Năm Hồng Vũ thứ hai, tân đế đăng cơ đã xảy ra không ít chuyện.

Tháng giêng, vụ án lăng trì Tả tướng Cơ Phượng Ly khiến cả Nam Triều chấn động. Mà chưa đầy một tháng sau, lại có một chuyện khác làm cả Nam Triều bùng nổ.

Trước lúc Tả tưởng Cơ Phượng Ly bị hành hình, Tả tướng đã không câu nệ lễ tiết hôn viên thái giám giám trảm hắn. Mà viên thái giám kia, đã tự mình chém Tả tướng bảy đao, chấn động toàn trường.

Cũng từ khi đó, viên thái giám kia đã trở thành kẻ thù của toàn bộ nữ nhân Nam Triều.

Lúc này đây, chuyện làm Nam Triều bùng nổ cũng có liên quan tới hắn.

Nghe nói, hắn là một thái giám giả, còn lén tư thông với phi tần của Khang đế, làm phi tần kia mang thai. Nghe nói, thái giám này ỷ vào sự tin tưởng của Hoàng Thượng, còn to gan cho phi tần kia sử dụng thuốc dưỡng thai trong cung. Thấy bụng của phi tần kia càng lúc càng lớn, hắn liền xin tân đế dẫn cô ta rời khỏi hoàng cung, không ngờ, trong ngày các sứ thần vào chầu, việc này lại bị bại lộ.

Thái giám kia có nằm mơ cũng không ngờ tới kết quả này, Hoàng Thượng giận dữ nhốt hắn vào Nội Trừng Viện, chém đầu thị trúng ở Ngọ môn vào ngày mùng ba tháng hai, phơi thây giữa chợ.

Nghe nói, hôm hành hình, có rất đông người tụ tập ở Ngọ môn. Nghe nói, sau khi chém đầu, còn có người đánh bạo lên cởi quần hắn ra xem, quả nhiên là thái giám giả.

Đến lúc này, thái giám giả gây loạn trong hoàng cung Nam Triều đã không còn xuất hiện trước mắt mọi người nữa.

Tuy vậy, cũng không có ít người thổn thức, khâm phục tài năng của viên thái giám này.

Hắn có tài năng uy chấn thiên hạ, cũng có công anh dũng giết địch, hắn phò tá tân đế đăng cơ, tân đế cũng rất tin tưởng hắn. Nhưng dù sao cũng là một đế vương, sao có thể để một tên thái giám khua chân múa tay trước mặt mình, nghe nói, hắn vì ỷ vào sự tin tưởng của hoàng thượng mà vô cùng kiêu ngạo.

Phi điểu tẫn, lương cung tàng. Đến cuối cùng, hắn cũng không tránh được vận mệnh này.