Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 143




“Bọn họ đến rồi, tướng quân, chúng ta đi mau!” Bình và Thái, mỗi người đỡ một cánh tay của Hoa Trứ Vũ, thi triển khinh công nhảy lên một mái hiên trong con ngõ nhỏ.

Tiếng võ ngựa ồn ào truyền tới. Hoa Trứ Vũ ra hiệu cho Bình và Thái thu liễm hơi thở, đừng nên nói gì cả. Bình và Thái không biết Hoa Trứ Vũ định làm gì, sao không mau rời đi, dù vậy bọn họ vẫn làm theo ý nàng, nép sát người xuống mái hiên, lặng lẽ quan sát tình hình bên dưới.

Ngõ hẻm u tối trong nháy mắt đã được vô số ánh đuốc chiếu sáng, một đội Phong Vân Kỵ lật tung từng ngóc ngách, ngân giáp phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Hoa Trứ Vũ nhìn lướt qua, không thấy hoàng tử Nguyệt Thị. Nàng đang định bảo Bình và Thái cùng nhau rời khỏi chỗ này, chợt nghe thấy tiếng ngựa hí dài, có một cỗ xe ngựa dừng lại trước đầu ngõ, xe ngựa vừa dừng lại, đã có người xốc màn xe nhảy ra ngoài, có lẽ do xe ngựa đi quá nhanh, người kia vừa bước xuống đã chống tay vào thành xe thở dốc.

Hoa Trứ Vũ nương theo ánh sáng từ những ngọn đuốc, nhìn thấy người kia đúng là hoàng tử Nguyệt Thị.

Nàng nhớ tới tình cảnh trong cung khi nãy, võ công của hắn không tệ, nhưng sao mới có hơn nửa canh giờ, trông hắn như bị nội thương. Chẳng lẽ vừa rồi đã bị thương sao?

Áo choàng màu đen, chiếc mặt nạ thần bí, dáng vẻ cao ngạo mà lạnh lùng, nhìn không giống người kia. Nhưng Hoa Trứ Vũ vẫn, trên chiến trường, hình tượng lịch huyết chiến thần của hắn cũng hoàn toàn khác với hình tượng thư sinh ngày thường.

Có một vị tướng trẻ tuổi đi tới bẩm báo với hắn: “Chủ nhân, cửa ra đúng là ở đây, nhưng chúng ta tới muộn rồi. Bọn họ đã rời khỏi nơi này, nhưng mạt tướng nghĩ bọn họ vẫn chưa đi xa!”

“Lập tức truy tìm!” Hắn khàn giọng nói.

“Vâng!” Vị tướng kia sợ run lên, vội vàng chỉ huy Phong Vân Kỵ tiếp tục tìm kiếm.

Hoa Trứ Vũ ép sát người vào mái hiên, nghe giọng nói của hoàng tử Nguyệt Thị rất xa lạ. Nhưng có thể đây là giọng nói giả, giống như Dung Lạc từng dùng thuốc làm thay đổi chất giọng của mình.

“Phong tỏa cửa thành, không cho ai ra vào!” Hoàng tử Nguyệt Thị lạnh lùng ra lệnh, một tay chống đỡ trước ngực, dường như đang rất đau đớn.

“Cuối cùng vẫn chậm một bước!” Tùy tùng của hắn thở dài nói.

“Chủ nhân, trên mái hiên có người!” Rất nhanh, đã có người phát hiện ra bọn họ.

Hoa Trứ Vũ cả kinh, nàng chỉ hơi thất thần mà đã để bại lộ hành tung.

Hoàng tử Nguyệt Thị ngẩng đầu nhìn lên, tay áo màu đen vung lên như cánh ưng giang rộng, hắn là người bay lên nhanh nhất, bỏ xa những người còn lại. “Chủ nhân......” Phong Vân Kỵ kinh hãi hô lớn.

“Đi mau!” Bình và Thái cầm lấy tay Hoa Trứ Vũ, kéo nàng chạy đi.

Hoa Trứ Vũ quay lại, chỉ nhìn thấy hoàng tử Nguyệt Thị và những binh sĩ của Phong Vân Kỵ bám sát không rời.

Hoa Trứ Vũ thi triển khinh công lướt qua một dãy mái hiên. Nhìn tình hình này, chỉ có hoàng tử Nguyệt Thị có thể bắt kịp nàng. Tốc độ của hắn rất nhanh, bóng người nhẹ nhàng, không có chút tiếng động nào.

Trời không trăng không sao. Đúng là một đêm cung biến.

Bước chân của hoàng tử Nguyệt Thị chững lại, hắn chưa đuổi kịp nàng nhưng cũng đủ vượt qua Bình và Thái. Hắn xoay người lại, rút kiếm ra đâm về phía Thái. Thái vốn không phải là đối thủ của hắn, hai người đánh từ mái hiên xuống đường, chỉ trong vòng mấy chiêu, Thái đã bị hắn chĩa kiếm vào cổ họng.

Phong Vân Kỵ có tốc độ chậm hơn, vốn Hoa Trứ Vũ muốn bỏ lại Phong Vân Kỵ rồi ép hắn phải lộ ra gương mặt thật, nhưng không ngờ hắn lại ra tay với Thái, Hoa Trứ Vũ không thể không nhảy xuống.

Trên đường, ánh đèn đuốc ảm đảm chiếu vào gương mặt hoàng tử Nguyệt Thị, Hoa Trứ Vũ để ý thấy môi hắn đã trắng bệch, không còn chút máu. Tuy đã khống chế được Thái, nhưng hơi thở rất nặng, còn có máu tươi đang chảy khỏi khóe miệng. Dường như việc truy đuổi vừa này đã tiêu hao gần hết chân khí của hắn.

“Các ngươi đi mau, đừng để ý đến ta!” Thái hét lên.

Hoa Trứ Vũ sao có thể để mặc Thái được, nàng đi tới, chậm rãi nói: “Hoàng tử Nạp Lan, thả hắn ra trước!”

Cơ Phượng Ly nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Nàng lại đây, ta sẽ thả hắn. Ta nói rồi, nàng đừng mơ có thể chạy trốn khỏi đây!” Giọng nói đầy vẻ khẳng định giống như trong tẩm điện, chỉ là có thêm phần khàn khàn mệt mỏi.

Phong Vân Kỵ đã đuổi kịp tới đây, bao vây tất cả bọn họ vào trong, Cơ Phượng Ly khoát tay đẩy Thái vào tay một vị tướng trong Phong Vân Kỵ. Vị tướng này rút đao ra, tất cả binh sĩ còn lại cũng làm như vậy, trong nháy mắt, kiếm quang trùng trùng.

Để giữ lại nàng, hắn không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào!

“Vì sao phải giữ ta lại, hoàng tử Nạp Lan?” Hoa Trứ Vũ chăm chú nhìn vào chiếc mặt nạ của hắn.

Cơ Phượng Ly đưa tay lên, nhưng cuối cùng vẫn không dám tháo xuống, bởi vì hắn không dám chắc, nếu hắn tháo mặt nạ xuống rồi, nàng sẽ bỏ chạy nhanh hơn hay tiếp tục ám sát hắn.

Việc duy nhất hắn có thể làm lúc này là giữ nàng lại!

“Ha ha, hoàng tử Nạp Lan bày trận lớn như vậy, bản vương còn nghĩ là ngài đã bắt được Hoàng Phủ Vô Song chứ!” Bỗng nhiên, một tiếng cười đắc ý vang lên trong đêm tối, nghe đặc biệt chói tai.

Lời vừa dứt, một áng mây màu đỏ hạ xuống đất, mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy người mới tới có gương mặt thanh tú, đôi mi đen dài, đôi mắt hoa đào sóng sánh. Bộ quần áo màu đỏ trên người ánh lên sắc vàng, khiến người khác cảm thấy lóa mắt.

“Còn tưởng ai chứ, ra là Thụy Vương!” Cơ Phượng Ly thản nhiên nhìn lướt qua Đấu Thiên Kim, cố gắng áp chế cảm giác đau đớn trong giọng nói.

“Xem ra, nơi này không chào đón bản vương rồi. Nhưng chẳng có cách nào khác, bản vương không đến cũng không được. Bản vương nghe nói, hoàng hậu của Hoàng Phủ Vô Song chính là Vương phi của bản vương, cũng nghe nói các ngài đã bắt được bọn họ nên mới vội vã tới đây.” Đấu Thiên Kim nói xong liền đi về phía Hoa Trứ Vũ, cười nói. “Ngày đó bản vương có mắt như mù, không nhận ra Bảo thống lĩnh chính là vương phi của bản vương!”

“Vương phi của ngài?” Cơ Phượng Ly chấn động, khàn giọng hỏi, bầu không khí cũng trở nên khẩn trương.

“Đúng vậy, ngày đó, nàng cải trang thành công chúa Trác Nhã, bản vương tới Bắc Triều hòa thân, thành thân với nàng. Hôn sự của bản vương diễn ra trước Hoàng Phủ Vô Song, thế nên, nàng là Vương phi của bản vương chứ không phải là hoàng hậu của Hoàng Phủ Vô Song! Hoàng tử Nạp Lan, mong hoàng tử có thể thả nàng ra!” Đấu Thiên Kim nói với Cơ Phượng Ly.

“Những gì hắn nói là thật sao?” Cơ Phượng Ly nhìn Hoa Trứ Vũ, chăm chú quan sát mọi biểu hiện trên gương mặt Hoa Trứ Vũ.

“Ta nói muội đừng nên quỵt nợ nhé, ngày đó muội thu của ta không ít sính lễ đâu.” Đấu Thiên Kim nhếch môi cười với Hoa Trứ Vũ.

Hoa Trứ Vũ có phần bất ngờ, nàng không nghĩ Đấu Thiên Kim sẽ xuất hiện ở đây, càng không nghĩ hắn sẽ nhận mình làm Vương phi. Ngày đó là nàng lợi dụng hắn, tuy nàng không muốn gả cho hắn, nhưng cũng đã lợi dụng hắn để rời khỏi Bắc Triều. Nàng biết chuyện này rất bất công với Đấu Thiên Kim, mà Bắc Triều cũng đã nhận của Đấu Thiên Kim không ít sính lễ, đây đều là sự thật. Không ngờ, trốn tránh lâu như vậy mà hắn vẫn tìm ra được, còn biết ngày đó nàng giả mạo làm Trác Nhã.

“Không sai, những gì Thụy Vương nói là thật, ta và ngài ấy đã thành thân với nhau.” Hoa Trứ Vũ nói xong liền đưa mắt nhìn hoàng tử Nạp Lan, nhìn thấy sự nặng nề trong đôi mắt sâu thẳm của hắn.

“Thế nào, hoàng tử Nạp Lan, đây là chuyện giữa ta và Hoàng Phủ Vô Song, hoàn toàn không có liên quan đến Nguyệt Thị. Nếu ngài muốn giúp đỡ Hoàng Phủ Vô Tương, việc cần thiết trước mắt là truy bắt Hoàng Phủ Vô Song chứ không phải Vương phi của bản vương!” Đấu Thiên Kim cười nói.

Trong tai Cơ Phượng Ly chỉ có những lời vừa rồi của Hoa Trứ Vũ, hắn cảm thấy mùi máu càng lúc càng nồng, toàn thân đau nhức như có hàng ngàn, hàng vạn mũi dao không ngừng lăng trì trên cơ thể hắn, hơi thở của hắn càng lúc càng thêm nặng, nhưng hắn chỉ có thể mỉm cười......

Nhưng còn chưa kịp cười, hắn đã mê man ngã xuống.

Xa xa, có tiếng nước chảy truyền tới, mang theo thê lương lạnh lẽo.

Đã là canh bốn!

Lần bị giam trong Hình bộ đã khiến kỳ kinh bát mạch của hắn bị thương tổn nghiêm trọng, sau khi sử dụng thuốc giả chết, nếu không phải được sử dụng thuốc quý thì hắn đã trở thành phế nhân. Tuy khôi phục được nội lực, nhưng trải qua lần giao chiến với Hoàng Phủ Vô Song, liều mạng đuổi theo Hoa Trứ Vũ, cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi. Hắn chỉ vào Thái, lệnh cho Nạp Lan Tuyết chân chính. “Trông chừng cẩn thận người này, tuyệt đối không được thả hắn ra! Phái người canh giữ dịch quán Đông Yến, không được để Thụy Vương dẫn nàng về Đông Yến!” Nói xong, đôi mắt đầy tơ máu nhìn về phía Hoa Trứ Vũ.

Trên con đường mịt mờ, nàng tựa như một đóa sen, cô độc mà kiên cường nở rộ.

Chiếc váy vũ cơ màu đỏ như ngọn lửa thiêu đốt trái tim hắn, thiêu đốt mọi thứ trong thế gian thành tro bụi, ngoài nàng ra, trong mắt hắn không còn thứ gì khác.

Tầm mắt dừng lại nơi vòng eo mảnh mai của nàng, đồng tử bắt đầu co rút lại, kỳ kinh bát mạch đau tới đứt đoạn.

Bóng hình nàng càng lúc càng mờ, mãi đến khi, hắn không đủ sức nhìn thấy nàng nữa.

Nạp Lan Tuyết đỡ lấy Cơ Phượng Ly đã hôn mê, sai người đưa hắn lên xe ngựa. Sau đó quay lại mỉm cười với Đấu Thiên Kim: “Thụy Vương, ngài có thể mang nàng đi, nhưng tạm thời chưa thể về Đông Yến!” Sau đó lệnh cho binh sĩ Phong Vân Kỵ. “Các ngươi hộ tống Thụy Vương đến Dịch quán, bảo vệ Thụy Vương cho tốt.”

“Vâng!” Phong Vân Kỵ lên tiếng đáp.

Đấu Thiên Kim nghe vậy, chỉ khẽ nhếch môi cười.

Hoa Trứ Vũ nhìn xe ngựa rời đi, trong lòng chợt dâng lên cảm giác xúc động muốn đuổi theo, nàng muốn nhìn xem người kia có phải hắn hay không! Nhưng, nàng lại cảm thấy sợ hãi!

Nàng sợ người kia không phải hắn, nàng sợ một chút hy vọng cuối cùng lại tan thành mây khói.

Nàng chưa bao giờ cảm thấy sợ tới mức này, thì ra yêu lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi như vậy. Tình yêu này đã thiêu đốt cả xương tủy nàng, thiêu đốt cả hồn phách nàng.

Nàng đứng lặng trong bóng đêm, chậm rãi cất tiếng nói: “Vương gia, hôn sự ngày đó không tính, người ngài muốn thành thân là công chúa Bắc Triều, mà ta không phải công chúa. Huống chi, chúng ta vẫn chưa hành lễ.”

Đấu Thiên Kim chỉ thản nhiên cười: “Định không giữ lời sao, nhưng muội đã thu của ta rất nhiều sính lễ!”

Hoa Trứ Vũ nhíu mày nói: “Vương gia, sính lễ này cũng không phải ta thu, ngài hãy tới tìm Bắc Đế, ta nghĩ hắn sẽ hoàn trả sính lễ cho ngài! Nhưng có chuyện ta vẫn chưa rõ, vì sao ngày đó Vương gia nhất định phải thành thân với ta. Vì sao lại tới Nam Triều tìm Doanh Sơ Tà?”

“Thành thân với muội vì ta biết muội chính là Hoa Trứ Vũ. Tìm Doanh Sơ Tà vì ta biết Doanh Sơ Tà chính là muội! Mặc kệ muội là Doanh Sơ Tà hay Hoa Trứ Vũ, trước giờ ta vẫn chưa được nhìn thấy gương mặt thật của muội. Tên Tiêu Dận kia giấu diếm ta, không chịu nói cho ta biết Nguyên Bảo chính là muội, nếu không, bản vương đã sớm tìm thấy muội! Muội cũng...... không phải chịu khổ như vậy!” Đấu Thiên Kim chậm rãi nói, giọng nói nghiêm túc không hề có vẻ bông đùa. Đôi mắt hoa đào kia, tràn đầy vẻ thương tiếc.

“Sao ngài lại biết thân phận của ta?” Hoa Trứ Vũ kinh ngạc hỏi.

“Ta dẫn muội đi gặp một người! Đến khi đó, muội sẽ hiểu tất cả mọi chuyện.” Đấu Thiên Kim chậm rãi nói.