Phương Bắc Có Giai Nhân

Chương 16




Tần Duẫn Chi cụp mi xuống, không trả lời ngay như đang cân nhắc điều gì đó. Tim gan Ôn Bắc Bắc lại trở nên nặng trĩu. Anh, vẫn không chấp nhận cô.

“Tôi và em nói chuyện, chuyện cũ đi.” Một lúc lâu sau, Tần Duẫn Chi rốt cuộc đã mở miệng. “Lúc trước tôi đã từng chờ đợi một người, nhưng cũng đã lâu rồi.”

“Cô ấy, cũng gần bằng tuổi em bây giờ. Có tình yêu, có chủ kiến, tôi cũng hiểu. Tốt nghiệp xong, cô ấy nói muốn đi du học, cũng muốn tôi đi. Đối với một người học ngành tiếng Trung, đi du học để làm cái gì? Kết quả cô ấy đi, tôi ở lại. Cô ấy bảo chờ hai năm, tốt nghiệp sẽ trở về.”

“Tôi chờ đợi, hai năm. Hai năm sau, cô ấy lại nói, muốn ở lại công tác, một năm sau sẽ về. Tôi cũng đợi.”

“Nhưng cuối cùng, chờ đến chờ đi, chỉ chờ đến khi nhận được tin cô ấy đã kết hôn cùng người khác.” Khóe môi Tần Duẫn Chi hơi nhếch lên, nụ cười bình thản như là tự giễu bản thân.

Anh nói không nhiều lắm, nhưng Ôn Bắc Bắc vẫn cảm nhận được mối tình sâu đậm đó. Anh lại giấu hết vào trong lòng, một năm chờ rồi lại một năm, kết cuộc như thế, cuối cùng lại cảm thấy thật tuyệt vọng.

“Biểu cảm của em như đang nói, thật đáng thương.” Tần Duẫn Chi quay đầu đi, đã không có ưu phiền như lúc nãy, lời nói có chút trêu ghẹo.

Ôn Bắc Bắc nhanh nhẹn xua tay phủ nhận. Tần Duẫn Chi lập tức nói thêm: “Chỉ là, sau này lại nghĩ, có thể là tôi gặp chưa đúng người, cũng chẳng liên quan gì đến việc chờ hay không.”

“Ôn Bắc Bắc.” Anh gọi cô, giọng dịu dàng: “Em nói xem, tôi có nên hay không nên tin tưởng một lần nữa, đợi thêm một lần nữa?”

Ôn Bắc Bắc sửng sốt trước câu hỏi của anh, cô ngẩng đầu lên nhìn, rối loạn hỏi: “Thầy đang nói đến người kia, là người trong lòng thầy sao?”

“Từng thích, thực thích.”

Tần Duẫn Chi đáp, Ôn Bắc Bắc cúi đầu. Tần Duẫn Chi tưởng cô vẫn không hiểu được, nói tiếp: “Cô bé ngốc, tôi nói, tôi sẽ chờ em.”

Lời vừa nói ra, Ôn Bắc Bắc mới ngẩng đầu lên: “Thầy thích cô ấy, thực thích, mới chờ. Bây giờ, thầy cũng đồng ý chờ em?”

Tần Duẫn Chi gật gật đầu, Ôn Bắc Bắc che miệng lại. Điều đó, có thể chứng tỏ rằng, anh cũng thích cô hay không. Thì ra, anh cũng thích cô.

Không biết như thế nào, nước mắt Ôn Bắc Bắc lại không tự chủ được rơi xuống.. Thật sự là không chịu nổi, từ khi quen biết anh liền trở nên yếu đuối như vậy. Nhưng có sao đâu? Anh thích cô, lại nguyện lòng chờ cô.

Cô khóc, nụ cười như mếu. Tần Duẫn Chi cũng nhếch môi, anh nâng tay, đầu ngón tay lướt qua khóe mắt cô: “Đều đã nói là chờ em, sao lại còn khóc. Cha mẹ em nếu biết được sẽ trách tôi mất.”

Cô không trả lời, nghiêng người ôm lấy Tần Duẫn Chi, đầu tựa vào vai anh, nước mắt lại càng chảy thêm. Đối với sự ấm áp có chút bất ngờ này, Tần Duẫn Chi có chút giật mình. Nhưng một lát sau, anh nâng tay đặt lên sau lưng cô, nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi, đừng khóc. Ngoan.”

Mộng đẹp trở thành sự thật là cảm giác như thế nào? Chính là cảm giác như cô bây giờ đi.

Ôn Bắc Bắc hít hít mũi, ngực anh thật vô cùng ấm áp. Nếu có thể vẫn được ôm anh như vậy, thì tốt rồi.

Lúc xuống lầu, tâm trạng Ôn Bắc Bắc vẫn không ngừng kích động. Mẹ Ôn mở cửa ra, nhìn mắt con gái hồng như thỏ, nhưng miệng lại cười đến vui vẻ, có chút nghi ngờ.

“Con không phải đi nhà thầy Tần sao, lại lâu như vậy?” Mẹ Ôn thử hỏi.

“A?” Ôn Bắc Bắc giật mình, hàm hồ nói: “Lúc xuống lầu con gặp Thi Lỗi.”

“Con cùng Thi Lỗi có chuyện gì à?”

“Không có gì ạ, chỉ là anh ấy đưa con đi hóng gió một chút, còn đi ăn kem. Ha ha.” Ôn Bắc Bắc vuốt vuốt tóc, toàn bộ đổ hết lên đầu Thi Lỗi: “Ảnh còn nhờ con chào ba một tiếng, ảnh còn có việc, không tiện quấy rầy.”

“Thằng bé Thi Lỗi này cũng thật là, sao lại quấy rầy được.” Mẹ Ôn than thở một câu, Ôn Bắc Bắc đi ngay vào phòng mình.

Giáo sư Ôn từ trong phòng đi ra, nhìn thấy mẹ Ôn, liền hỏi một câu: “Thi Lỗi có chuyện gì vậy?”

Mẹ Ôn cười vô cùng ý nhị sâu xa, nói: “Em thấy nha, Thi Lỗi cùng Bắc Bắc nhà mình, bị hấp dẫn.”

Về phần Ôn Bắc vừa về phòng, ngây ngô xoay xoay điện thoại một lúc. Dù là ngày thường cô không nói nhiều lắm, bây giờ cũng hận không thể nói cho cả thế giới biết, thầy Tần của cô thích cô nha.

Nhưng cô có thể nói cho ai bây giờ? Ba mẹ? Rất chính thức, nhưng mà cô cũng chưa ở bên cạnh thầy Tần cơ mà. Cốc Mễ? Cô bạn ở Thượng Hải thực tập, chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện này.

Ôn Bắc Bắc ngồi xếp bằng trên giường suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhắn tin cho Thi Lỗi.

Ôn Bắc Bắc ngồi xếp bằng ở trên giường suy nghĩ sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là phát ra điều tin nhắn cấp Thi Lỗi.

Thi Lỗi đang họp ở công ty, di động kêu bíp bíp. Hắn mở ra, thấy tin nhắn Ôn Bắc Bắc.

“Tôi thành công một nửa!!! Chúc mừng tôi đi!”

Dấu chấm than dấu châm than, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết con nhóc kia có bao nhiêu vui vẻ. Thành công được một nửa chính là không thành công, đúng không? Thi Lỗi hừ lạnh một tiếng, cất điện thoại, tiếp tục họp. Nhưng mấy nhân viên tham dự cuộc họp lần này đều dễ dàng cảm thấy cảm xúc của anh lãnh đạo này ngày hôm nay, không tốt lắm.

Vừa họp xong, Thi Lỗi vừa muốn nghỉ ngơi một chút, liền nhận được điện thoại của ba Ôn, mươi vạn phần nhiệt tình mời hắn đến nhà ăn cơm nói chuyện, còn nói cảm ơn hắn đã mang Bắc Bắc đi hóng gió. Thi Lỗi đồng ý không do dư, cất điện thoại, thật sự là khổ nói không nên lời.

Ba Ôn mẹ Ôn chắc chắn là đã hiểu sai ý, nghĩ đến Ôn Bắc Bắc kia hứng phấn vui vẻ đi theo hắn hóng gió, ở đâu ra. Thực đáng tiếc, hắn lấy trăng sang chiếu lòng người, lòng người cũng hướng mương hướng máng. Lòng Ôn Bắc Bắc đã sớm bị ông thầy kia câu đi mất rồi.

Buổi tối, Thi Lỗi đến nhà ăn cơm. Ôn Bắc Bắc rất vui vẻ, khi có tâm trạng tốt, cô làm cái gì cũng cao hứng vui vẻ vậy cả. Lúc ăn cơm còn ban “đặc ân”, ân cầm gắp rau chi Thi Lỗi, hoàn toàn không chú ý tới cha mẹ mình đang nhìn hai người với vẻ mặt như thế nào.

Ăn cơm xong, Thi Lỗi nói chuyện với ba Ôn chưa bao lâu, Ôn Bắc Bắc liền đi tới, nói: “Ba, con có thể mượn Thi Lỗi một chút được không?”

Ba Ôn mừng rỡ gật đầu, mà Ôn Bắc Bắc lời thứ hai còn chưa nói đã túm Thi Lỗi kéo lên phòng. Vào phòng còn đóng cửa lại. Mẹ Ôn đứng một bên nhìn thấy cảnh này, nói thẳng: “Anh xem, em nói rồi đó.”

Trong phòng, Ôn Bắc Bắc ngồi xếp bằng trên ghế, vui tươi hớn hở: “Tuy rằng tôi không phải phụ nữ trưởng thành, nhưng là anh ấy đồng ý chờ tôi đó.”

Thi Lỗi lơ đãng bĩu môi: “Ổng còn chưa nói thích em.”

“Tuy rằng không chính miệng nói.” Ôn Bắc Bắc vuốt vuốt tóc, lập tức ưỡn ngực: “Nhưng cũng chẳng khác bao nhiêu.”

“Em nhìn em đi, rụt rè chút không được à. Mấy giờ trước không biết ai còn khóc ầm ĩ cả lên, giờ thì toe ra.”

Ôn Bắc Bắc cũng không ngại, chỉ ngồi cười ngây ngô.

Thi Lỗi không thể nhìn cô như vậy, phất phất tay: “Anh đi ra ngoài.” Hắn mở cử ra, đã thấy ba Ôn mẹ Ôn ghé vào trước cửa, lúc thấy hắn đột nhiên mở cửa ra cũng có chút sửng sốt giật mình.

“Ba mẹ, ba mẹ làm cái gì ở cửa vậy?” Ôn Bắc Bắc hỏi.

Vẫn là mẹ Ôn phản ứng nhanh, nói ngay: “Ba mẹ chỉ muốn hỏi một chút, hai đứa có muốn ăn hoa quả hay không, ba mẹ đi gọt táo.”

“A, cảm ơn ba mẹ.”

Thi Lỗi nhìn hai người nhà họ Ôn vội vàng trở về phòng khách, khóe môi nhếch lên nụ cười nghiền ngẫm. Cũng đúng, vừa rồi Ôn Bắc Bắc kéo hắn và phòng, xong lại đóng cửa, cũng rất mờ ám. Xem ra hai vị kia càng lúc càng hiểu lầm, nhưng mà, hắn thế mà lại thích hiểu lầm như vậy đấy.