Phương Bắc Có Giai Nhân

Chương 7




Đứng ở bên ngoài nhất định sẽ bị đông lạnh thành tảng đá luôn, huống chi đây cũng không phải lần đầu vào nha Tần Duẫn Chi, Ôn Bắc Bắc cũng vốn không có ý định từ chối, đi theo Tần Duẫn Chi lên lầu, nhân tiện gọi điện thoại cho mẹ nói mọi chuyện vẫn ổn, để cho mẹ yên tâm cơm nước xong mới về.

Bên trong có máy sưởi, vừa bước vào nhà không sợ lạnh gì nữa. Tần Duẫn Chi thay quần áo ở nhà, rửa tay, nói với Ôn Bắc Bắc đương tần ngần giữa phòng khách không biết làm cái gì:

“Tôi không nghĩ hôm nay có em nên không chuẩn bị gì được, không có thức ăn sẵn, phải nấu một chút, không sao chứ?”

Ôn Bắc Bắc nhanh nhẹn lắc đầu: “Là em phiền thầy trước…Ưm…Thầy, em đến giúp thầy!” Cô buông cặp sách xuống, hỏi: “À, toilet là ở chỗ đó ạ?”

Bởi vì lầu trên giống lầu dưới, cho nên nhà Tần Duẫn Chi cũng tựa như nhà Ôn Bắc Bắc vậy. Tần Duẫn Chi gật gật đầu, Ôn Bắc Bắc liền đi lẹ qua.

Đợi Ôn Bắc Bắc rửa tay xong đi đến bếp, Tần Duẫn Chi đã thái xong nguyên liệu nấu ăn. Cánh tay áo dài được cuốn lên đến khuỷu tay, theo động tác hạ dao, đường cong cơ bắp của cánh tay hơi hơi phập phồng. Tốc độ thái thức ăn rất nhanh, dường như đã quá quen thuộc, vừa nhìn thấy đã biết đây là người thường xuyên nấu nướng.

Bắc Bắc đang tưởng tượng, nếu Tử Yên biết Tần Duẫn Chi nấu ăn đươc, nhất định sẽ kéo mình làm phiền hai ba bận nữa. Tử Yên nói, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, loại đàn ông như vậy đã bị tuyệt chủng trên địa cầu này từ lâu. Mà cho dù có á, chắc chắn cũng đã có chủ đóng tên.

Ngay lúc Bắc Bắc đương ngốc người ra, Tần Duẫn Chi đã thái xong hành gừng tỏi. Anh quay lại nhìn Ôn Bắc Bắc, liền nói: “Thật muốn giúp sao?”

Ôn Bắc Bắc liên tục gật đầu. Tần Duẫn Chi lại có chút hoài nghi nhíu nhíu mày: “Em biết nấu ăn?”

“Ba mẹ thường xuyên không có ở nhà, mà cũng không thể ăn cơm ngoài hoài được nên cũng phải biết nấu nướng chút đỉnh ạ.” Ôn Bắc Bắc gãi gãi đầu: “Tuy rằng không được ngon, nhưng ít nhất cũng không khó ăn.”

“Vậy em giúp tôi thái cải trắng này đi, sau đó xào lên. Thầy luộc đậu cô-ve với sườn.”

Vì thế, Ôn Bắc Bắc lấy cải trắng, thái từng miếng từng miếng vuông vức. Tần Duẫn Chi làm nóng nồi xong, đổ dầu vào kèm theo hành gừng tỏi mới thái xong. Vừa khử được một chút, nồi vang lên tiếng xèo xèo, mùi hương tỏa ra, trong một thoáng, toàn bộ căn bếp nhỏ tràn ngập hương vị gia đình. Nêm thêm gia vị, chín tới, Tần Duẫn Chi đã chuẩn bị xong sườn, bắt nồi xuống xào.

Kỳ thật Bắc Bắc cũng không giúp được gì nhiều lắm, Tần Duẫn Chi hiển nhiên đã là cao thủ, về phần muối dấm gì đó ở đâu, chủ nhân tất nhiên quen thuộc hơn khách. Bắc Bắc ngay cả làm nước tương cũng không phải đậu tay, chỉ đứng đó ngó Tần Duẫn Chi làm.

Một phen luộc luộc xào xào nấu nấu xong, hai người ngồi trên bàn ăn thì cũng đã là chuyện của nửa tiếng sau. Giờ Ôn Bắc Bắc mới phát huy được tác dụng, bưng thức ăn nóng lên bàn ăn, Tần Duẫn Chi cầm theo bát đũa, xới cơm.

Hai người ngồi đối diện nhau, Tần Duẫn Chi cầm đũa, hòa nhã nói: “Nếm thử xem, không biết có hợp khẩu bị của em không.”

“Thầy khách sáo quá rồi! Là em đến phiền hà thầy, như vậy đã thực ngượng ngùng…” Mặt Ôn Bắc Bắc đỏ lên. Phiền Tần Duẫn Chi nấu ăn, chính mình cũng chẳng giúp gì được, cô thực sự là cảm thấy nên xin lỗi anh một chút, anh còn khách sáo đến như vậy…

“Được rồi.” Tần Duẫn Chi cười khẽ: “Tôi cũng muốn nấu cơm, nên em nhân tiện cũng không phiền phức gì cả, lời khách sáo không nên nói nhiều, em ăn đi.”

Ôn Bắc Bắc vì thế cũng không nói nhiều, cầm đũa bắt đầu ăn cơm. Tần Duẫn Chi làm đồ ăn tại nhà, một mặn hai luộc một canh. Vô cùng đơn giản nhưng đầy đủ cả. Hương vị không thể nói là rất ngon, nhưng cũng không thể nói là dở được. So với khả năng nấu ăn của Ôn Bắc Bắc thì, tay nghề của người này quả thực cao thâm hơn vài tầng.

Hai người ăn cơm cũng thực im lặng, lâu lâu có tiếng lách cách bát đũa chạm vào nhau. Tuy Ôn Bắc Bắc đương cật lực dồn hết tập trung chú ý vào chuyện ăn cơm, nhưng cũng không tránh được nhìn trộm Tần Duẫn Chi. Cho dù là anh đương ăn cơm cũng không nhanh không chậm, bộ dạng cực kỳ gia giáo nghiêm chỉnh, so với mấy đứa bạn vùi đầu ăn nhanh để còn học thì, dáng vẻ Tần Duẫn Chi ăn cơm, tuyệt đối có thể “tú sắc khả xan” (ý chỉ nhìn cái đẹp thay việc ăn uống.)

Trái tim trong ngực Ôn Bắc Bắc, thật bất cẩn, bắt đầu nhảy lên không khống chế được. Ngay cả “Luận sùng bái” Ôn Bắc Bắc mặc niệm cả buổi hôm qua cũng quên sạch, chỉ lo vội vàng cúi đầu ăn cơm, che lấp cảm giác rung động trong lòng.

Ăn cơm xong, thu dọn bát đũa để vào máy rửa bát cũng không đến bảy giờ. Tần Duẫn Chi liền hỏi Ôn Bắc Bắc có muốn đến thư phòng đọc sách không. Cô vì thế vô cùng hớn hở, vui vẻ đi cùng. Đúng lúc Tần Duẫn Chi cũng viết luận văn, cùng cô vào thư phòng luôn.

“Lễ Noel em không đi chơi với các bạn sao?” Lúc Tần Duẫn Chi chọn sách, tùy ý hỏi một câu.

“Còn thầy thì sao ạ, thầy cũng không đi ra ngoài?” Ôn Bắc Bắc nhướn người lên, soi sách văn học cổ tìm tình yêu đích thực đời mình.

Tần Duẫn Chi không nghĩ tới việc cô sẽ hỏi ngược lại, hơi giật mình một chút, lập tức đáp: “Không muốn đi ra ngoài, cũng không có người đi cùng.”

Nửa câu sau của anh, âm điệu có chút thấp, Ôn Bắc Bắc không nghe rõ lắm, nâng mắt lên, “Cái gì ạ?” một tiếng. Tần Duẫn Chi rút sách ra, trả lời: “Không có gì, em cần dùng bàn không?”

Ôn Bắc Bắc nhìn bàn trong thư phòng, trên đó có một chiếc máy tính với vài cuốn sách cùng vở, cô lắc lắc đầu: “Em tự tìm chỗ ngồi được ạ, thầy không cần lo lắng.”

Tần Duẫn Chi gật gật đầu, liền mở máy tính trên bàn lên, bắt đầu viết luận văn của mình. Ôn Bắc Bắc tìm được một bản sách cổ, liền đi vào trong phòng khách, ngồi xuống sô pha đọc. Vì đương ở nhà Tần Duẫn Chi, cô không tiện gác hai chân lên bàn, đành phải ngồi nghiêm chỉnh. May mà có mang theo MP3, cô đeo tai nghe lên, bắt đầu đọc sách.

Vừa đọc được một lúc, thời gian trôi qua lúc nào không hay biết. Đến lúc chuông cửa nhà Tần Duẫn Chi vang lên, thế này mới thấy đã qua tám giờ. Tần Duẫn Chi bước ra thư phòng, đi mở cửa.

Quả nhiên là mẹ Ôn tới đón Bắc Bắc. Bắc Bắc vội vàng tháo tai nghẹ điện thoại xuống đứng dậy chạy tới, mẹ Ôn nói lời cảm ơn Tần Duẫn Chi, nói Bắc Bắc đến làm phiền nhiều.

Tần Duẫn Chi lại lắc lắc đầu, nói Bắc Bắc thực im lặng, sẽ không quấy rầy nhiều, hơn nữa cô lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Giờ phút này, Bắc Bắc đứng bên cạnh, nghe được những lời khen của anh, tận đáy lòng không có cách nào kiềm nén được chút vui vẻ. Tần Duẫn Chi nói xong, còn xoa xoa đầu Ôn Bắc Bắc.

Hành động này khiến tim Bắc Bắc cơ hồ như muốn nhảy khỏi cổ học, cô cũng lập tức muốn kể với Cốc Mễ, lập tức đi niệm “Luận Sùng bái.”

Cảm xúc mênh mênh mang mang, Ôn Bắc Bắc cũng không biết mình xuống lầu với mẹ thế nào nên cũng không chú ý đến MP3 vẫn còn để lại trên sô pha nhà Tần Duẫn Chi. Lúc Tần Duẫn Chi quay vào, cầm sách trên sô pha lên mới nhìn thấy chiếc MP3, một bài hát đang chạy với chế độ lặp lại, là bài hát Lí Diên Niên từng viết, “Phương Bắc có giai nhân.”

Tần Duẫn Chi nhíu nhìu mày. Ca khúc này, thật quen tai. Nha đầu kia, là cố nhân?