Phương Bắc Của Tôi

Chương 30: Hạnh phúc luôn ngắn ngủi




Tôi tỉnh lại trong tiếng hoa thơm chim hót, không ngờ sau khi say rượu lại không bị đau đầu, tôi nhìn quanh một lượt, đây hẳn là phòng của Tập Hiểu Bắc. Tôi đi tắm, khoác tạm áo của anh lên người, nằm nhoài lên bệ cửa sổ ngắm nghía xung quanh.

Tập Hiểu Bắc chỉ mặc một cái quần ngủ, đứng dưới dàn nho dạy sáo mỏ ngà gọi tên: “Man tử.”

Chú sáo rất mất kiên nhẫn, cứ liên tục nhún nhảy hai chân: “Đồ vô lại!”

Tập Hiểu Bắc trừng mắt với nó, thu thức ăn trong tay lại, “Nói! Man tử!”

“Đồ vô lại!” Nó không phản ứng, khinh thường quay đầu sang một bên.

Tôi cười đau bụng, thò đầu ra ngoài khẽ gọi: “Anh, đừng làm khó nó nữa, anh cho em ăn đi rồi muốn em kêu gì cũng được.”

Tập Hiểu Bắc vỗ tay đi tới, dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của anh khiến tôi nghĩ rằng con chim sáo này thứ duy nhất anh không trừng trị được trên thế gian này. Quả nhiên, anh ôm lấy cổ tôi, cúi đầu hôn xuống.

Tai sợ quá chừng, giẫy giụa hỏi: “Cô chú đâu?”

“Đi chợ sáng rồi.”

“Còn em gái?”

“Đang ngủ như lợn.”

Một người đứng trong một người đứng ngoài quấn quít bên thành cửa sổ. Tôi bị quyến rũ đến nổi lửa, vươn người ra định kéo anh vào, anh thở dốc nói: “Không được, bố mẹ sắp về rồi.”

Tôi mặc kệ, cúi đầu xuống mút một bên đầu v* anh, anh rên khẽ, đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên trong sân: “Không biết xấu hổ!”

Tôi sợ đến mức hồn bay phách tán, ngẩng mạnh đầu lên thì thấy con sáo kia đang nghiêm nghị nhìn mình, tôi ngồi phịch xuống bệ cửa sổ, “Con chim chết tiệt kia chỉ biết nói hai câu đó thôi sao?”

“Không biết xấu hổ!”

Tôi nhìn nó, khóc không ra nước mắt, Tập Hiểu Bắc cười đến không đứng nổi, anh chạm lên trán tôi: “Man tử, con chim này được một bác gái trong hội phụ nữ duy trì trật tự của khu tặng cho mẹ tôi…”

Tôi nghĩ mình đã bị tình yêu ngọt ngào làm cho đầu óc mê muội nên có hơi đắc ý vênh váo, nếu không thì sao dám bí mật tới ăn cơm tây cùng Tạ Băng chứ? Tôi suy đi tính lại suốt dọc đường tới đây, thế mà đến nơi rồi thì bình tĩnh lạ thường, trong lòng tôi xuất hiện một ranh giới mờ ảo, tuy bản thân tôi không biết nó là gì, thế nhưng nó làm tôi an tâm.

“Cậu tưởng tôi không muốn đống gia sản kếch xù kia, một thân một mình chạy ra nước ngoài làm gì ấy hả? Năm tôi mười bốn tuổi đã tự ý thức được xu hướng tình dục của mình rồi, nên hôm đó vừa nhìn thấy cậu đã nhận ra.”

“Trên mặt tôi có dán chữ sao?”

“Cậu mở phanh cổ áo, thái độ với phụ nữ quá mức lạnh nhạt, lại thêm cả ánh mắt trắng trợn nhìn Tập Hiểu Bắc nữa, cho dù không có những biểu hiện đó thì tôi vẫn nhận ra được hơi thở của đồng loại.” Tạ Băng rất tùy ý nói, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu vang ướp lạnh.

“Vậy anh gọi tôi ra đây để kết thân?” Tôi cố gắng thả lỏng bản thân, tìm ra mục đích của hắn, dù sao hắn là cũng là cậu cả của tập đoàn Hồng Nguyên, tôi sợ hắn gây ảnh hướng tới Vũ Long.

Hắn nhìn tôi cười, gõ dĩa xuống mép đĩa, “Sao cậu lại căng thẳng? Tôi rất vui vì gặp được cậu, mới về năm, sáu ngày thôi đã thấy khó chịu, tìm cậu trò chuyện một lúc cũng không được sao?”

Tôi hơi yên lòng, nhìn sâu vào con ngươi sau cặp kính của hắn, không có ác ý gì.

“Anh không có bạn trai ở bên đó à?”

“Tôi không thích mùi và lông cơ thể của người ngước ngoài, còn vòng quan hệ của người Trung lại nhỏ, không có ai đặc biệt vừa ý…”

Trong giây phút ấy, chúng tôi đột nhiên im lặng, chỉ có tiếng dao dĩa chạm vào đĩa vang lên, chân hắn ở dưới bàn đụng vào cẳng chân tôi thăm dò, tôi uyển chuyển né tránh.

“Thật sự tôi còn muốn nghe cậu chỉ bảo, Tập Hiểu Bắc thẳng tắp như vậy, cậu câu nó kiểu gì thế? Tôi muốn nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.” Hắn thu chân về, tự đánh trống lảng cười nói: “Nếu cả thành phố này biết Tập tổng tiếng tăm lừng lẫy thích ngủ với đàn ông, không biết họ sẽ phản ứng ra sao…”

Tiếng nói của hắn vừa dứt, tôi túm ngay lấy cổ hắn đập lên tường. Từ xưa đến nay tôi không phải là người bạo lực, thế nhưng ngay lúc này, phản ứng đầu tiên của tôi là giết hắn.

Giờ thì tôi đã hiểu rõ ranh giới mơ hồ lúc nãy là gì: Dù tôi có tan xương nát thịt, xương cốt hóa thành thành tro, cũng chỉ cần Tập Hiểu Bắc không gặp chuyện gì.

Tôi nghĩ tôi điên rồi.