Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 33: Có thể sinh hoạt vợ chồng




Chẳng qua bi thương lại trở về bi thương, trong lời này của Quân Mặc Thần có vài phần thực vài phần giả, Vân Thanh Nhiễm vẫn có chút hoài nghi, một người thân thể bị bệnh không có nghĩa là đầu óc cũng không dùng được, tâm tư của hắn không phải nàng tùy tùy tiện tiện là có thể tìm tòi nghiên cứu đến.

Vân Thanh Nhiễm không tin trên đời này sẽ có chuyện tốt như chiếc bánh nóng từ trên trời rớt xuống, Quân Mặc Thần dễ dàng đáp ứng cưới nàng, rồi buông thả nàng như vậy, sợ là có mục đích gì khác.

“Đúng là không có gì không tốt, thần thiếp ở đây tạ ơn thế tử gia trước.”

Vân Thanh Nhiễm không quan tâm hơn thua, không bởi vì Quân Mặc Thần nói mấy câu nhìn như săn sóc, là quên hết tất cả.

“Sáng nay trong kinh thành đã xảy ra một chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.” Quân Mặc Thần nói với Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm hiện giờ thân là một thế tử phi thâm cư vương phủ, chuyện gì xảy ra bên ngoài, nếu như không có người nói cho nàng biết, nàng sẽ không biết.

Vân Thanh Nhiễm không nói, chờ Quân Mặc Thần nói tiếp.

“Sáng nay, có vị tiểu thư quan gia ở trên đường cái bị người bắt đi, không khéo chính là, vị tiểu thư quan gia kia là người mà trước đó không lâu mới được sắc phong làm công chúa, không lâu nữa phải xuất giá đến Đảng Ngụy.”

Tiểu thư quan gia trong miệng Quân Mặc Thần trừ bỏ Vân Yên Nhiên không còn người được chọn thứ hai.

“Bắt đi ư?”

Vân Thanh Nhiễm đối với chuyện này tỏ vẻ hoài nghi, tiểu thư Vân phủ đâu phải người nào cũng dám bắt?

Vân Yên Nhiên cũng không phải Dạ Minh Uyên, sự tồn tại của Dạ Minh Uyên uy hiếp đến người khác, liên lụy đến chuyện hoàng thất bọn hắn, có người âm thầm muốn mạng của hắn cũng không lạ, nhưng Vân Yên Nhiên chỉ là tiểu thư khuê phòng, cho dù là có đắc tội người khác, cũng chỉ là một vài nữ tử trong kinh thành thôi, còn không đến mức làm ra chuyện bắt người.

“Nghe nói là ở trên đường cái bị người bắt đi, dân chúng kinh thành có thể làm chứng, khụ khụ khụ…”

Nghe Quân Mặc Thần nói, người đầu tiên mà Vân Thanh Nhiễm nghĩ đến chính là phụ thân của nàng, tuy nói thân là nữ nhi không nên đi hoài nghi cha của mình, nhưng Vân Thanh Nhiễm đã được nhận thức qua việc “không từ một thủ đoạn nào” của phụ thân nàng vì Vân Yên Nhiên.

Trước kia muốn nàng thay thế Vân Yên Nhiên xuất giá, lúc đó chẳng phải mạo hiểm rất lớn sao? Vì bảo vệ nữ nhi mà ông ta yêu thương, không tiếc lừa trên gạt dưới, vậy thì làm tiếp một chuyện lừa trên gạt dưới giống vậy cũng không có gì kỳ quái.

Nếu qua thời gian này còn không tìm thấy người, vậy hoàng thượng chỉ có thể lựa chọn thay người khác.

Chờ tình thế qua đi, Vân Viễn Hằng lại an bài người nói đã “tìm được” Vân Yên Nhiên, là sự tình có thể kết thúc hoàn mỹ.

“Đây quả thật là một phương pháp tốt có thể giúp Vân Yên Nhiên không phải xuất giá.” Vân Thanh Nhiễm luận sự mà thôi, sự tình cũng không quan hệ đến nàng. Ít nhất tạm thời xem như không có vấn đề gì.

Quân Mặc Thần không nhìn ra được điều gì khác lạ lộ ra trên mặt Vân Thanh Nhiễm, giống như chuyện này hoàn toàn không có quan hệ gì đến nàng vậy.

Quân Mặc Thần lại ho một trận, sau đó tiếp tục nói, “Đêm nay ngươi cùng ta tiến cung đi, thái hậu nương nương bên kia truyền ý chỉ đến, muốn hai người chúng ta tiến cung dùng bữa với bà.”

Nàng có quyền nói không à?

Nếu có quyền lợi này, Vân Thanh Nhiễm thực muốn cự tuyệt.

Vân Thanh Nhiễm ở vương phủ thích ứng cũng không tệ lắm, người Quân gia không có nhiều quy củ, có một số phương diện thậm chí so với gia đình tầm thường còn muốn tùy ý hơn, ví dụ thân là vãn bối buổi sáng phải đi vấn an trưởng bối, vương phủ sẽ không có quy củ này, theo hạ nhân trong phủ miêu tả, bản thân Vương Phi không thích dậy sớm, vì thế kiên trì muốn Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm không cần đi vấn an nàng.

Cho nên trừ bỏ ngày thứ hai sau tân hôn, Vân Thanh Nhiễm không còn đi thỉnh an Vương Phi nữa.

Nhưng quy củ trong cung lại rất nhiều.

Xế chiều hôm đó, loan giá trong cung đến đón Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm.

Vương phủ cách hoàng cung không xa, ngồi loan giá không đến nửa giờ đã vào trong cung, sau khi qua cửa cung lại quanh đi quẩn lại chừng mười phút đồng hồ, cuối cùng tới cung điện thái hậu nương nương ở—— cung Thiên Thọ.

Vân Thanh Nhiễm đỡ Quân Mặc Thần đến cửa điện, tường đỏ ngói xanh, trên cột là hình vẽ Phượng Hoàng, trên xà nhà cũng có điêu khắc Phượng Hoàng tương tự, trông rất sống động, đỉnh đều là tường vân đồ mạ vàng, vừa trang nghiêm lại đại khí.

Vân Thanh Nhiễm trông thấy đương kim thái hậu, tóc hoa râm, thoạt nhìn là một lão nhân hòa ái. Lão nhân gia bà mặc một thân quần áo vàng óng, cao quý vô cùng.

Ở bên cạnh thái hậu, Vân Thanh Nhiễm lại một lần nữa gặp được Hoa ma ma, chính là vị ma ma lần trước thay mặt thái hậu đến vương phủ nói muốn dạy nàng lễ nghi quy củ.

Ngoài ra đứng bên cạnh thái hậu còn có một nam nhân trung niên đeo y hòm trên lưng, xem cách ăn mặc hẳn là thái y.

Thái hậu nhìn thấy Quân Mặc Thần, thần tình trên mặt rất hiền lành, giống như bên ngoài vẫn nói, bà vô cùng yêu thương Quân Mặc Thần, đối với cháu ngoại trai này còn cưng hơn so với tôn tử của mình.

Hôm nay thái hậu cho triệu Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm vào trong cung thật ra là có mục đích, lần trước bà để Hoa ma ma đi vương phủ dạy Vân Thanh Nhiễm lễ nghi quy củ bị Quân Mặc Thần ngăn lại, thái hậu vẫn chưa chết tâm.

“Thần (thần thiếp) khấu kiến thái hậu nương nương.”

“Không cần đa lễ,” Thái hậu vội sai người đến đỡ Quân Mặc Thần ngồi xuống, “Người đâu, mau ban thưởng ghế ngồi.”

“Tạ thái hậu.” Đầu gối Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm còn chưa chạm đất đã được người nâng dậy, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

“Trương thái y, đi bắt mạch cho thế tử.” Thái hậu sai thái y đứng ở bên cạnh bà đi bắt mạch cho Quân Mặc Thần, đây là việc mà mỗi lần Quân Mặc Thần tiến cung thái hậu đều sẽ cho thái y làm.

“Thần tuân chỉ.” Trương thái y lĩnh chỉ tới trước mặt Quân Mặc Thần, “Làm phiền thế tử gia vươn tay ra.”

Quân Mặc Thần theo lời vươn tay, cánh tay này, cổ tay trắng như ánh trăng, đại khái chính là cái dạng này.

Trương thái y xem mạch cho Quân Mặc Thần xong, bẩm báo thái hậu, “Khởi bẩm thái hậu nương nương, thân mình thế tử gia vẫn hư nhược như trước, nhưng chỉ cần chú ý thật tốt, là có thể sinh hoạt vợ chồng.”

“Vậy sao? Thái y có thể xác định?” Trên mặt thái hậu nhiều thêm mấy phần kích động.

“Vi thần không dám nói bậy.” Trương thái y rất khẳng định trả lời.

“Tốt, tốt!” Thái hậu có chút cao hứng, “Người đâu, có thưởng.”

Thái hậu sai người ban thưởng cho Trương thái y, sau đó đem ánh mắt dừng lại ở trên người Vân Thanh Nhiễm. Thái hậu cẩn thận nhìn Vân Thanh Nhiễm một lúc lâu, ánh mắt nghiên cứu rất rõ ràng, tựa hồ đối với Vân Thanh Nhiễm vẫn hơi có ý kiến.

Muốn Vân Thanh Nhiễm sinh đứa nhỏ cho Quân gia là thật, nhưng đối với Vân Thanh Nhiễm vẫn không hài lòng cũng là thật.

Quân Mặc Thần cố chấp như thế, thái hậu chẳng qua là lui mà cầu tiếp thôi.