Phương Đại Trù

Chương 14: Canh đầu cá cùng như có tình cảm




Thẩm Dũng sáng sớm rời giường trái phải nhìn một chút, phát hiện ra Phương Nhất Chước đã thức dậy rồi.

Gần đây tâm tình của Phương Nhất Chước đặc biệt tốt, mỗi ngày đều thức dậy sớm hơn bình thường, loay hoay với gương lược một hồi lâu, Thẩm Dũng bình thường mơ mơ màng màng tỉnh lại, sẽ thấy Phương Nhất Chước đang ngồi trước gương chải đầu, sau đó cẩn thận cài lại trâm hoa mai kia.

Thẩm Dũng mỗi lần thấy được đều cười một cái, sau đó tiếp tục ngủ, trong lòng lại nghĩ —— đúng là tâm tính tiểu nha đầu, đợi vài ngày nữa sẽ mua thêm vài thứ trang sức đáng giá cho nàng.

Lúc rửa mặt, Thẩm Dũng ra khỏi phòng ngủ muốn đi về hướng phòng bếp, nhưng lại thấy Phương Nhất Chước đang đứng ở trong sân.

Bên trái nàng là Tiểu Thạch, bên phải là Liên Nhi, ba người cùng đứng một chỗ, ngây ngốc giương miệng nhìn lên bầu trời, từ cao đến thấp, từ to đến bé, quả thật là thú vị.

Thẩm Dũng cũng ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời một chút, hôm nay trời xanh trong quang đãng, nhưng mây sà xuống thật thấp, lại rất nhiều, từng mảng từng mảng trôi bềnh bồng.

Thẩm Dũng nhìn nửa ngày, cũng không thấy có cái gì đặc biệt, liền đi đến vỗ vỗ Phương Nhất Chước: “Này, nương tử, nhìn cái gì đó?”

Phương Nhất Chước phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn Thẩm Dũng, kéo cánh tay hắn, ngón tay chỉ lên khoảng không, nói: “Tướng công, ngươi xem đám mây này giống cái gì?”

Thẩm Dũng nhíu nhíu mày, hỏi: “Cái gì?”

Phương Nhất Chước nhìn sang Tiểu Thạch và Liên Nhi đang đứng ở bên cạnh, “Hai ngươi nói đi?”

“Đậu phụ!” Tiểu Thạch trả lời.

“Thịt cá!” Liên Nhi cũng trả lời.

Thẩm Dũng thở dài —— hai nha đầu này đang suy nghĩ cái gì không biết?

“Nấu đậu phụ ăn đi?” Tiểu Thạch tiến lại kéo lấy tay Phương Nhất Chước.

“Nấu thịt cá ăn đi?” Liên Nhi cũng ngửa mặt nghiêm túc nhìn Phương Nhất Chước.

Hai người bọn họ một trái một phải ở bên tai Phương Nhất Chước nói chính mình muốn ăn cái gì, Thẩm Dũng thở dài… Hai cái nha đầu này thật giống hai con hổ nhỏ.

Mấy ngày nay Phương Nhất Chước nỗ lực bồi bổ cho Tiểu Thạch, đã béo hơn một vòng, hiện tại nhìn cũng không xanh xao vàng vọt nữa, cho nên nàng thường xuyên đến Trường Nhạc am thăm Tĩnh Di sư thái, hòa thượng điên cũng không còn điên nữa, thường xuyên mang đồ ăn tới cho nàng, bởi vậy Tiểu Thạch gần đây tâm trạng luôn luôn vui vẻ, hay cười khúc khích.

Tiểu Thạch cùng Liên Nhi tuổi tác giống nhau, rất nhanh đã trở thành bạn bè tốt, hiện tại hai người cùng sống chúng một nhà, giống như là hai tiểu muội của Phương Nhất Chước luôn luôn kề cận bên nàng. Phương Nhất Chước từ nhỏ cũng không có chị em, bởi vậy bình thường hay chạy đến phòng của các nàng, ba nha đầu lúc nào cũng tụ tập bàn ăn cái gì, có khi nói chuyện phiếm đến khuya.

“Nấu đầu cá uyên ương ăn được không?” Phương Nhất Chước nói, “Có cá có đậu phụ, tươi ngon lại cay!”

“Hay quá!” Liên Nhi cùng Tiểu Thạch đều vỗ tay.

Lúc này, nha hoàn Xảo Nhi bên cạnh Thẩm phu nhân chạy tới, nói: “Liên Nhi, Tiểu Thạch, phu nhân cho gọi các ngươi.”

“Vâng!” Hai nha đầu giống như hai con chim sẻ nhỏ vui vẻ chạy đi.

Thẩm phu nhân hiện tại mỗi ngày đều gọi Liên Nhi cùng Tiểu Thạch đến chỗ nàng trò chuyện. Thứ nhất là vì hai nha đầu này tuổi còn nhỏ, đến chỗ nàng sẽ học được vài thứ; thứ hai là vì ngày đó khi Thẩm Dũng nói chuyện với mẫu thân có thuận miệng nói ra một câu, ý tứ là hai tiểu nha đầu kia lúc nào cũng quấn lấy Phương Nhất Chước.

Thẩm phu nhân nhận ra câu nói của Thẩm Dũng dường như có chút ý vị, nên cố ý kéo hai nha đầu kia rời đi, để hắn cùng Phương Nhất Chước có nhiều thời gian ở chung.

Thấy người đã đi, Phương Nhất Chước liền quay sang hỏi Thẩm Dũng, “Tướng công, có muốn ăn đầu cá không?”

“Có.” Thẩm Dũng gật đầu, hỏi: “Nấu đầu cá thì phải nhiều hơn một con cá sao?”

“Đầu cá nấu này cần có ba loại cá nấu cùng nhau!”

“Ba loại?” Thẩm Dũng có chút khó hiểu, hỏi: “Không phải chỉ cần một loại sao?”

“Không phải.” Phương Nhất Chước lắc đầu, nói: “Cần cá mè, cá nheo và cá trắm cỏ, ba loại này.”

“Ồ?” Thẩm Dũng nhíu nhíu mày, hỏi: “Ba loại cá này mùi vị không khác nhau lắm.”

Phương Nhất Chước nheo lại con mắt nhìn hắn, “Ngươi có thể phân biệt rõ ràng ba loại cá này sao?”

Thẩm Dũng gãi gãi quai hàm.

Phương Nhất Chước cười nói, “Đầu cá mè chính là vị mỹ, cho nên canh đầu cá này phải cần đến cá mè. Đem đầu cá từ giữa tách ra, một nửa nấu cay, một nửa để nấu canh, đây là vị chính của canh cá uyên ương. Thịt cá mè cùng thịt heo có chút giống nhau, có chút cứng cũng tương đối tanh, bởi vậy phải băm ra, làm thành chả cá, một nửa đem luộc màu trắng nộn, một nửa đem rán màu vàng óng.”

“A.” Thẩm Dũng bị Phương Nhất Chước lôi kéo ra ngoài, lại hỏi: “Vậy cá nheo thì sao?”

“Thịt cá nheo vừa ngon lại béo, là nguyên liệu tốt nhất để làm xào lên cho vào canh. Thịt cá chuối cũng rất tốt, thế nhưng lại thiếu béo, dùng nồi để cách thuỷ dễ nhão không có được ngon như cá nheo. Đem cá nheo gỡ bỏ xương, cắt thành từng miếng thịt, trước bỏ vào trong chảo nóng có dầu lăn một chút, sau đó trực tiếp vớt ra, đợi được canh uyên ương cá mè lúc trước sôi thì thả vào! Thơm ngon vàng óng.” Phương Nhất Chước kéo Thẩm Dũng tới nhà bếp, cố ý lấy ra vài cái bánh rán cho hắn ăn tạm trước bữa cơm.

Thẩm Dũng cầm bánh rán cắn một miếng, vỏ bánh bên ngoài giòn rụm, bên trong có khoai tây, tôm bóc vỏ cùng chân giò hun khói, còn dưa chuột tươi bọc tương thịt bò do Phương Nhất Chước đặc chế, ăn kèm một bánh quẩy giòn giòn, cắn một miếng trong miệng đã tràn đầy hương vị… Thẩm Dũng cảm thấy đời này hắn sẽ không thể ăn hết những món do Phương Nhất Chước làm.

“Được rồi, vậy…còn cá trắm cỏ.” Thẩm Dũng vừa nhai vừa hỏi.

“Thịt cá trắm cỏ tương đối sống.” Phương Nhất Chước ngồi xuống bàn, hai tay nâng cằm nhìn Thẩm Dũng ăn, lại đem đến cho hắn một chén sữa đậu nành, nói: “Đem cá trắm cỏ bỏ hết xương, xắt thành miếng sau đó đem bung lên, rồi lại đem nấu… Cái đó khi thành cũng không chỉ là mỹ vị bình thường thôi đâu.”

Thẩm Dũng gật đầu, nói: “Gọi quản gia đi mua cá đi!”

Phương Nhất Chước cười tủm tỉm nói: “Ta đã cùng quản gia bàn bạc, ta sẽ đi mua cá, ngươi theo ta đi đi.”

Thẩm Dũng nhíu nhíu mày, nói: “Có đạo lý nào lại để Thiếu phu nhân tự mình đi mua cá?”

Phương Nhất Chước nở nụ cười, “Chúng ta đã vài ngày không ra ngoài rồi, hơn nữa, ta cũng không đi chợ mua.”

Thẩm Dũng có chút buồn bực, “Không đi chợ… Vậy mua cá ở đâu?”

Phương Nhất Chước nói, “Chúng ta đi đến bờ sông, tìm nhà thuyền mua mới được loại cá tươi ngon nhất.”

Thẩm Dũng vừa nghĩ, gật đầu: “Đi, ta đi cùng ngươi.”

Từ sau khi Thẩm Dũng giúp đỡ phá vụ án của chưởng quỹ lần trước, Thẩm Nhất Bác liền không cấm cửa hắn nữa, cho nên có thể tự do đi ra ngoài, thế nhưng vẫn cấm đi đến phiêu hương viện, phường cờ bạc, cũng không cho phép đi uống rượu nghe hát, lại càng không được đánh nhau… Đương nhiên, Thẩm Nhất Bác không biết, Thẩm Dũng hiện tại không có tâm tư đi đến phiêu hương viện, nhưng thật ra lại lén lút nhìn Phương Nhất Chước thay quần áo (*phụt máu mũi* hình tượng Dũng ca của ta); lại có Phương Nhất Chước cùng hắn cùng hắn đánh bài vui đùa; nếu như muốn uống rượu, chỉ cần nói với Phương Nhất Chước, nàng sẽ len lén mua rượu cho hắn hoặc là đơn giản đến phòng bếp lấy, sau đó hai người sẽ ở trong chăn cùng nhau uống rượu, hát đối. Sáng sớm ngày thứ hai, Phương Nhất Chước sẽ đem bình rượu xử lý gọn gàng, dùng huân hương khử sạch mùi rượu trong phòng, ai cũng không phát hiện được.

Hai người ra khỏi Thẩm phủ, đi về phía bờ sông ở vùng ngoại thành, vùng này không hề ít ngư dân, thật nhiều ngư dân buôn bán bên bờ sông cùng tửu lâu đều trực tiếp ở trên bờ sông bán cá.

Hai người vừa mới ra khỏi cửa thành, chợt nghe phía sau có người gọi: “Ai u, Thẩm thiếu gia đi đâu đó?”

Phương Nhất Chước nghe được tiếng gọi thì xoay mặt, thấy Thẩm Dũng nhíu nhíu cặp lông mày, kéo tay nàng lại, nói: “Đừng để ý đến hắn.” Nói xong, tiếp tục đi về phía trước.

Phương Nhất Chước lập tức rõ ràng, người này chắc hẳn là người Thẩm Dũng ghét.

“Ai!” Lúc này, một người từ phía sau chạy đến, ngăn cản Thẩm Dũng, nói: “Làm sao vậy Thẩm thiếu gia, không nhận ra ta sao?”

Phương Nhất Chước ngẩng đầu, chỉ thấy đó là một công tử tuổi tác so với Thẩm Dũng không cách biệt lắm, mặc một thân trường sam màu lam, đai lưng bên hông gắn bạch ngọc, cầm trên tay chiết phiến gắn ngà voi, vừa nhìn trang phục đã biết con nhà quyền quý. Chỉ là hơi giương miệng, hai tay áo xắn lên cao, nhìn thế nào cũng không thấy đứng đắn.

“A?” Người nọ thấy Phương Nhất Chước, liền cười: “Đây là Phương gia thiếu phu nhân đi… Hắc hắc, chúng ta đều nói lúc nào đó phải để cho các cô nương ở phiêu hương viện lãnh giáo thiếu phu nhân xem là có năng lực gì mà có thể dạy dỗ Thẩm đại thiếu gia trở nên nghe lời như thế?”

Phương Nhất Chước khẽ nhíu mày, vừa nghe đến phiêu hương viện nàng liền cảm thấy không thoải mái!

Thẩm Dũng vẫn không để ý tới hắn, kéo Phương Nhất Chước tiếp tục đi về phía trước, tự nói… dám đem Nhất Chước so sánh với những cô nương trong phiêu hương viện, có ngày sẽ đấm mù mắt chó của ngươi!

Người nọ vốn lại muốn đuổi theo, Thẩm Dũng lại trừng mắt nhìn hắn: “Ngô Lục, ngươi muốn chết sao?!”

Ngô Lục kia nhìn thấy vẻ mặt không thân thiện của Thẩm Dũng, liền lui ra phía sau một chút, nói: “Đúng vậy đúng vậy, công tử tri phủ là cải tà quy chính, Đông Hạng phủ này ai chẳng biết, còn giúp phá án nữa… Có điều là, một ngày ăn trộm thì suốt đời sẽ trở thành kẻ trộm, răng chó không mọc được ngà voi, nghe qua chưa?!”

Phương Nhất Chước nghe thấy thế, xoay mặt trừng Ngô Lục kia, Thẩm Dũng túm lấy nàng, nói: “Đừng để ý đến hắn, đi thôi!” Nói xong, lôi kéo nàng đi.

Ngô Lục thấy Thẩm Dũng không để ý tới mình, tiếp tục nói, “Thẩm Dũng, ngươi chờ đó, dám phản bội chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ trừng trị ngươi!” Nói xong, căm giận chạy đi.

“Tướng công, đó là người nào? Sao lại đáng ghét như vậy?” Phương Nhất Chước bất mãn hỏi.

Thẩm Dũng bĩu môi, nói: “Đừng để ý đến hắn, tên tiểu tử đó gọi là Ngô Lục, là con trai của Ngô viên ngoại, cậu hắn là quan lại trên kinh thành, cho nên rất phách lối.”

“Vậy hắn nói cái gì mà phản bội với không phản bội?” Phương Nhất Chước truy hỏi.

Thẩm Dũng do dự một chút, nhìn Phương Nhất Chước, nói: “Đông Hạng phủ có ba ác bá, một người là Ngô Lục, một người là Vương Long Quý, tỷ tỷ hắn là tiểu thiếp của đại quan trong kinh thành.”

“Ừ, rồi sao? Thứ ba là ai?” Phương Nhất Chước hỏi.

“Là tướng công của ngươi.” Thẩm Dũng nói, “Trước đây chúng ta thường tụ tập cùng một chỗ, nhưng có một lần ầm ĩ xích mích, ta không muốn liên quan đến bọn họ nữa.”

“Vì chuyện gì mà xích mích?” Phương Nhất Chước hiếu kỳ.

“Bọn họ coi trọng một nha đầu nhà nào đó, nói muốn đi đoạt, ta lại không có hứng thú, không chịu theo chân bọn họ… Nhìn xem, cha bọn họ là ai? Còn cha của ta là ai? Cha ta nếu như biết ta vi phạm pháp lệnh, hắn sẽ tự tay chém ta đó, tin hay không?”

Phương Nhất Chước kéo hắn cánh tay, cười tủm tỉm nói, “Ngươi sẽ không như thế mà.”

“Ai nói?” Thẩm Dũng nhìn nàng, “Ngươi không nghe hắn nói sao, răng chó không mọc được ngà voi.”

“Phi phi!” Phương Nhất Chước xua tay, “Hắn mới là chó ấy, tướng công ta là nhân trung long phượng!”

Thẩm Dũng dở khóc dở cười.

Phương Nhất Chước kéo hắn nói, “Sau này đừng đi theo bọn họ nữa, ta sẽ chơi với ngươi!”

“Ừ.” Thẩm Dũng gật đầu, “Ngươi so với bọn hắn còn mạnh hơn.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhếch miệng nở nụ cười, cảm giác không hài lòng trong ngực Thẩm Dũng cũng tiêu tan thành mây khói, theo Phương Nhất Chước tới bờ sông.

Vừa vặn, người đánh cá lôi được một túi lưới lớn lên bờ, bên trong là một đống cá lớn tươi sống đang nhảy loạn, Phương Nhất Chước nói muốn mua ba con, người đánh cá liền để cho chính nàng xuống chọn.

Phương Nhất Chước xắn lên ống quần đang muốn đi xuống, Thẩm Dũng liền ngăn cản nàng, nói: “Loại việc nặng kiểu này để ta làm đi, ngươi nói muốn con nào, ta bắt cho ngươi.”

Phương Nhất Chước gật đầu, sau đó liền chỉ, Thẩm Dũng xuống phía dưới bắt.

Ngư dân trên thuyền thấy thế, hai mặt nhìn nhau, tự hỏi… Tiểu ác bá Thẩm Dũng chẳng lẽ đã thực sự thay đổi rồi? Thế nào lại thương yêu nương tử như vậy?

Có mấy người ngư dân liền nhảy xuống giúp đỡ hắn bắt cá.

Thẩm Dũng té ngã vài lần, rốt cục cũng bắt được những con cá mà Phương Nhất Chước muốn lên bờ.

Dùng dây cỏ đem cá xuyên lại một chỗ, Phương Nhất Chước trả tiền rồi dẫn theo Thẩm Dũng trở về.

“Cứ như vậy trở về nhà sẽ không chết sao?” Thẩm Dũng hỏi.

“Sẽ không.” Phương Nhất Chước kéo hắn trở về, “Đi nhanh chút nữa là được.”

Hai người vừa muốn vào thành, lại thấy đằng trước bị ba người chặn lại.

Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, Phương Nhất Chước cũng thấy được, ba người kia đều ăn mặc quyền quý, một người chính là Ngô Lục, còn có một kẻ vóc dáng cao to và một kẻ mặt rỗ.

Phương Nhất Chước thấp giọng hỏi Thẩm Dũng, “Bọn họ là ai?”

Thẩm Dũng cau mày, nói: “Người dáng cao kia là Vương Long Quý, người mặt rỗ hay được gọi là Từ mặt rỗ, là người hầu bên cạnh Vương Long Quý.”

“Bọn họ muốn làm gì?” Phương Nhất Chước hỏi, “Tướng công, nếu bọn họ tìm ngươi gây phiền toái, ta là sẽ dạy cho bọn họ một trận!”

Thẩm Dũng lắc đầu, nói với nàng: “Ngươi đừng làm bậy, để ta ứng phó là được rồi, lát nữa không cho phép xen vào, nghe không?”

Phương Nhất Chước ngẩn người, Thẩm Dũng lần tiên đầu bày ra bộ dạng uy nghiêm của tướng công để nói chuyện cùng nàng, liền ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy ba con cá mà Thẩm Dũng đưa lại.

“Ha ha… Thẩm đại công tử.” Vương Long Quý cầm trên tay một cây gậy, đắc ý nhìn Thẩm Dũng, nói: “Hôm nay để lại một trăm hai tiền lộ phí, chúng ta sau này sẽ không thiếu nợ nhau, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!”

Thẩm Dũng cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi phải đến chỗ quan lớn nào đó tỷ tỷ ngươi phục vụ để hỏi ngân lượng chứ, tìm ta làm chi?”

Một câu nói của Thẩm Dũng làm cho vẻ mặt vui sướng của Vương Long Quý đều biến đổi, Phương Nhất Chước ở phía sau âm thầm khen ngợi —— chửi hay lắm!

“Thẩm Dũng, ngươi phách lối cái gì, ngươi cho là một mình ngươi có khả năng đánh lại ba chúng ta sao?” Ngô Lục ồn ào.

Thẩm Dũng nói: “Có giỏi thì đến đây?”

Ba người nghe xong, liếc mắt nhìn nhau, Từ mặt rỗ to gan nói: “Thẩm Dũng, ngươi cẩn thận bị đánh, đừng quên, ngươi đánh người hay bị người đánh, về nhà đều bị phạt!”

Thẩm Dũng lạnh lùng liếc hắn, nói: “Nhìn ngươi xem, đánh nhau còn ra bộ dạng gì? Về nhà bú thêm sữa đi!”

Lá gan Ngô Lục rất nhỏ, đã nghĩ muốn thừa nhận, thế nhưng Vương Long Quý bỗng trở nên phát cáu, xắn tay áo, nói: “Lên, các huynh đệ, đánh hắn!”

Sau đó, ba người giơ gậy gộc xông về phía Thẩm Dũng.

Phương Nhất Chước ở một bên thấy nhíu mày, nàng có chút công phu, bình thường hai ba nam nhân nàng căn bản không để vào mắt, thế nhưng Thẩm Dũng thì không… Hai quyền khó địch bốn tay!

Có điều là Ngô Lục là một kẻ vô dụng, chỉ được cái to miệng nhưng không dám đánh nhau, Từ mặt rỗ cũng vô dụng, chỉ có Vương Long Quý vô cùng hung hãn, nhưng Thẩm Dũng so với hắn còn hung hơn. Hắn cùng Vương Long Quý quần đẩu, liều mạng đoạt lấy gậy, không đi để ý tới Từ mặt rỗ cùng Ngô Lục phía sau, bị Từ mặt rỗ đánh hai gậy, thế nhưng Thẩm Dũng vẫn đoạt được gậy, Vương Long Quý cũng bị đánh một trận.

Phương Nhất Chước ở một bên nhìn, tướng công nàng cũng không phải đồ bỏ đi, không đánh thì thôi, đã đánh liền tìm người lợi hại nhất!

Mắt thấy Thẩm Dũng càng ngày càng hung tợn, vung gậy loạn thất bát tao, Vương Long Quý thêm người Từ mặt rỗ đều chịu không nổi, mà lúc này, trên người bọn họ đều có thương tích.

Ngô Lục ở một bên nhìn sốt ruột, hắn tà tâm nổi dậy, liền vọt đến bên người Phương Nhất Chước, hô to: “Thẩm Dũng… Ngươi không nên đánh tiếp nếu không nương tử ngươi sẽ… Ai u!”

Hắn vừa thốt lên xong, Thẩm Dũng đầu tiên là cả kinh, quay đầu lại… Chỉ thấy cánh tay Ngô Lục bị Phương Nhất Chước nắm lấy, vặn ra phía sau. Phương Nhất Chước nâng tay dùng ba con cá kia quật vào hắn, mắng: “Dám khi dễ tướng công ta, có tin lão nương làm thịt ngươi hay không?!”

Lời Phương Nhất Chước vừa thốt lên, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Phương Nhất Chước một cước thăm dò phía mông của Ngô Lục, đoạt lấy cây gậy trong tay hắn, nàng tay nghề xào nấu nhiều năm cũng có chút lực, cầm lấy gậy hung hăng đánh xuống cặp mông vương giả kia, nói: “Đánh chết ngươi!”

Vương Quý bọn họ nghe nói Thẩm thiếu phu nhân là tài nữ dung mạo xinh đẹp yểu điệu, thì có chút đố kị Thẩm Dũng, cho nên mới đến tìm. Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên vóc dáng nhỏ bé, hơn nữa lớn lên cũng là dễ nhìn, không nghĩ tới… Nữ nhân tài ba này lại là một con cọp mẹ.

“Đám ác bá các ngươi chỉ biết áp bức nữ tử, gây hại địa phương, hôm nay cô nãi nãi vì dân trừ hại, cắt đầu lưỡi, moi con mắt của các ngươi, cho các ngươi cả đời lấy không được vợ!”

“Má ơi…” Bọn người Vương Long Quý bọn họ đều là lũ ăn chơi trác táng, bình thường đùa chim đuổi chó, tuy rằng làm xằng làm bậy thỉnh thoảng cũng hay cường nam bá nữ, nhưng áp bức đều là người thành thật hiền lành. Hôm nay Phương Nhất Chước lấy ra thủ đoạn mà nàng bình thường hay dùng để đối phó với sơn tặc thổ phỉ, không hù chết ba người kia mới lạ, ba tên ác bá vội vàng vứt lại gậy gộc bỏ chạy.

Phương Nhất Chước cũng buông gậy ra, chạy đến nâng Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng xoa chỗ bị thương, vẻ mặt kính nể nhìn Phương Nhất Chước, “Ngươi thật giỏi a.”

Phương Nhất Chước dùng tay áo giúp Thẩm Dũng lau khóe miệng dính máu, nói: “Tướng công cũng rất giỏi! Chúng ta một hai người đối lại ba người! Thắng thật đẹp!”

Thẩm Dũng ngẩn người, cong lên khóe miệng nở nụ cười, “A…”

“Đau sao?” Phương Nhất Chước thấu quá khứ khán.

“Đúng vậy… Ngươi thổi thổi một chút phỏng chừng sẽ không đau nữa.” Thẩm Dũng cúi đầu nói.

“Được rồi!” Phương Nhất Chước cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng ngẩng mặt lên thổi… Vừa mới thổi được hai cái, Thẩm Dũng đột nhiên ghé sát về phía nàng… sát bên quai hàm kề vào miệng Phương Nhất Chước.

Thừa dịp Phương Nhất Chước còn đang ngây ngốc, Thẩm Dũng cười bỏ chạy, “Nha đầu không biết xấu hổ, dám hôn nam nhân!”

Phương Nhất Chước đỏ mặt giậm chân, “Ngươi… Đứng lại!”

Hai người rượt đuổi nhau trở về.

Có điều là về tới phủ nha, đúng lúc gặp phải Thẩm Nhất Bác.

Thẩm Nhất Bác thấy trên mặt Thẩm Dũng có thương tích, khẽ nhíu mày, không đợi hai người mở miệng liền nói, “Đi quỳ từ đường, tối nay không cho ăn cơm!”

Thẩm Dũng cũng không cãi cọ, xoay người đi về phía từ đường.

“Không trách được tướng công!” Phương Nhất Chước nóng nảy, nói với Thẩm Nhất Bác: “Là bọn người Ngô Lục cản hắn đòi giao ra ngân lượng, còn dùng gậy đánh hắn, tướng công chẳng qua là chống trả!”

“Đánh nhau phải chịu phạt, đây là quy củ.” Thẩm Nhất Bác ngoài miệng nói nhưng trong lòng lại có chút giật mình, thì ra do mấy tên côn đồ kia.

Thế nhưng vừa mới dứt lời, lại thấy vẻ mặt Phương Nhất Chước cứng rắn trừng hắn, nói: “Cha thật không nói lý lẽ!” Nói xong, chạy đi.

Thẩm Dũng đứng tại chỗ, ngây ngốc.

Bên cạnh Thẩm Kiệt sờ sờ cằm, nói: “Không thể tưởng tượng được, thiếu gia thực sự thay đổi tốt lắm? Có nên đi tìm mấy tên tiểu ác bá kia, để cho bọn họ không dám tìm thiếu gia gây phiền phức nữa không?”

Thẩm Nhất Bác thở dài, “Còn không biết thế nào, chỉ sợ được vài ngày rồi thôi.”

“Khụ khụ.” Thẩm Kiệt ho khan một tiếng, nói: “Nếu thật sự là sửa được, thì đó chính là chuyện vô cùng tốt, thiếu gia vốn thông minh, tiếp thu cũng rất nhanh, thân thể khỏe mạnh, nếu có thể học đến hơn hai mươi tuổi, nhất định là văn võ song toàn.” Nói xong, xoay người đi.

Thẩm Nhất Bác lắc đầu… Cũng đi về phía hắn.

Tối đó, Thẩm phu nhân ở trong phòng tụng kinh Phật, thấy Thẩm Nhất Bác cầm hộp cơm tiến vào, vội vàng kích động hỏi, “Lão gia, ngày hôm nay ăn cái gì?”

Thẩm Nhất Bác đem hộp mở ra, chỉ thấy bên trong đơn giản chỉ có một phần trứng tráng cùng rau xanh… Còn có một phần thịt thái miếng đem rang.

“Cái gì đây nha?” Thẩm phu nhân mấy ngày nay được Phương Nhất Chước tẩm bổ, nhìn thấy thức ăn này thì nhíu mày, những món ăn này không phải là những thứ hay ăn trước khi phải Phương Nhất Chước vào phủ sao? Liền hỏi: “Con dâu thân thể khó chịu sao? Hay là ra bên ngoài?”

Thẩm Nhất Bác thở dài, bưng bát ăn cơm ăn, nói: “Con dâu giận ta, tối nay không làm cơm.”

“U ~” Thẩm phu nhân cũng giật mình, Thẩm lão gia đem chuyện vừa rồi nói lại một lần. Thẩm phu nhân cũng duỗi tay đấm hắn, nói: “Đáng lắm! Ai bảo lão gia không phân biệt tốt xấu đã phạt nhi tử, còn ta đau lòng nữa đây!”

Thẩm Nhất Bác nhìn nàng một chút, hỏi: “Đâu chỉ phu nhân yêu thương nó? Nó cũng là con trai ta.”

“Đi đi!” Thẩm phu nhân cười vạch trần hắn, “Già rồi còn không nghiêm chỉnh.”

Đêm đó, Thẩm Nhất Bác tới phòng của Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng, cửa phòng khoá, hắn liền đi đến phòng bếp… Quả nhiên, đến cửa đã ngửi thấy mùi hương. Đi vào bên trong phòng bếp, nhìn Phương Nhất Chước đang nấu cái gì đó trong nồi, Thẩm Nhất Bác vừa ngửi đã thấy hương vị rất thơm.

“Khụ khụ.” Hắn ho khan một tiếng, Phương Nhất Chước vội vàng dùng thân thể, che lại cái nồi đang trên bếp, “… Phụ thân…”

Thẩm Nhất Bác lắc đầu, đưa tờ giấy nhỏ trên tay đến cho Phương Nhất Chước.

Phương Nhất Chước tiếp nhận lấy, có chút khó hiểu nhìn hắn.

Thẩm Nhất Bác sờ sờ mũi, nói, “Đây là nơi ở của một lão nhân, gọi Mạc Phàm Đường, võ công của Thẩm Kiệt chính là người này dạy, để Dũng Nhi theo lão nhân này học, vạn nhất có chuyện gì xảy ra cũng có chút công phu phòng thân?”

Phương Nhất Chước còn đang ngây ngẩn cả người, Thẩm Nhất Bác đã xoay người đi.

Phương Nhất Chước cúi đầu nhìn chằm chằm tờ giấy một lần, cẩn thận thu lại, trong lòng bỗng trở nên vui sướng rạo rực quay đầu đem canh cá uyên ương bắc ra khỏi bếp. Một nồi lớn canh cá uyên ương được chia làm ba phần, một phần đưa cho Thẩm lão gia và phu nhân, một phần khác chia cho bọn hạ nhân để ăn khuya, một phần cuối cùng Phương Nhất Chước cầm chạy đến từ đường.

Thẩm Dũng đã sớm ngửi thấy hương thơm, bụng đói cồn cào.

Phương Nhất Chước đưa đũa cho hắn, hai người cùng nhau ngồi ở bồ đoàn ăn canh cá.

Lúc này, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng của Tiểu Thạch cùng Liên Nhi.

“Liên Nhi, ngươi thế nào lại để quên chăn ở cửa?”

“Không biết nha, Tiểu Thạch, ngươi tại sao cũng đặt cốc ở cửa?”

“Không biết nha…” Sau đó, hai nha đầu vội vàng bỏ chạy.

Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng nhìn nhau cười cười, Phương Nhất Chước chạy ra mở cửa, ngay tại trước cửa đặt hai tấm chăn thật dày, còn có một vò rượu ngon.



Màn đêm buông xuống, hai người bọc chăn, ghé vào mặt trên bồ đoàn, ăn canh cá uyên ương, vừa hát vừa uống rượu.

Phương Nhất Chước hỏi, “Tướng công, chúng ta ở bên trong từ đường vừa hát tửu vừa ăn thịt, Phật tổ có thể tức giận hay không?”

Thẩm Dũng cười cười, đưa tay chỉ chỉ tượng phật tôn nghiêm chính giữa từ đường, nói: “Ngươi nhìn xem, Phật tổ đang cười với chúng ta đấy thôi.”



Ăn xong, Phương Nhất Chước muốn đi rửa chén, Thẩm Dũng lại kéo nàng, “Đừng ra ngoài, trời rất lạnh.” Vừa nói vừa đứng lên, đem đệm chăn dịch chuyển tới sát bên người Phương Nhất Chước, cùng nằm với nàng.

Phương Nhất Chước ngắm nhìn hắn, Thẩm Dũng hỏi nàng: “Lạnh không?”

Phương Nhất Chước lắc đầu.

Thẩm Dũng lại hỏi, “Lạnh không?”

Phương Nhất Chước tiếp tục lắc đầu.

Thẩm Dũng thở dài, xốc chăn lên, hỏi: “Lạnh không?”

Phương Nhất Chước nhìn một chút, liền chui sang, tiến vào bên trong chăn của Thẩm Dũng, tựa ở trên cánh tay hắn. Thẩm Dũng đem vậy chăn của nàng cũng kéo qua đắp lên phía trên nàng, lúc sau, hai người đầu tựa vào đầu, cười tủm tỉm rồi chìm vào giấc ngủ.