Phương Đại Trù

Chương 33: Đầu sư tử* cùng tấm chân tình




*Đầu sư tử, còn có tên gọi khác là thịt viên tứ hỷ – một món ăn truyền thống vào dịp lễ tết của người dân Trung Quốc.

Về tới phủ nha, Phương Nhất Chước chuẩn bị cơm tối, Thẩm Dũng hai tay chống má ngồi ở bàn đá trong sân đình, nhìn chằm chằm tường viện đến ngẩn người.

Không bao lâu sau, Phương Nhất Chước cầm hộp cơm đi ra: “Tướng công, bây giờ làm cơm cũng không còn kịp nữa, còn chút thịt vịt cùng rau, ta làm chút cơm rang trứng cùng canh trứng.”

Thẩm Dũng chỉ nghe đã cảm thấy hương thơm của thức ăn, nghi hoặc trong lòng lập tức biến mất, lập tức bưng bát ăn.

Tiểu Kết Ba cũng ngửi thấy mùi thơm, cầm lấy hai phần thức ăn, cùng Tiểu Thạch ra chỗ khác ăn. Những người khác đều đã ngủ, Phương Nhất Chước cũng không muốn quấy rầy mọi người, còn lại non nửa nồi, nàng dùng nắp che lại, đoán chừng để lát nữa Thẩm Dũng ăn tiếp.

Thẩm Dũng bưng bát, ăn cơm rang trứng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Phương Nhất Chước, dường như có điều muốn nói. (bất chấp đê anh:D)

Phương Nhất Chước cố ý không nhìn hắn, cúi đầu ăn.

Ăn được phân nửa, Thẩm Dũng dùng khửu tay nhẹ nhàng chọc cánh tay Phương Nhất Chước: “Nương tử?”

Phương Nhất Chước híp mắt nhìn hắn.

Thẩm Dũng ngậm đôi đũa nhìn nàng cười.

Phương Nhất Chước cũng im lặng, gắp một miếng thịt vịt bỏ vào trong bát Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng lại gọi nàng một tiếng: “Nương tử, có việc cần thương lượng với ngươi?”

Phương Nhất Chước buông bát, nhìn hắn: “Ngươi muốn đi Yên Thúy lâu đúng không?”

Thẩm Dũng cười gượng: “Nương tử thật thông minh.”

Sắc mặt Phương Nhất Chước lập tức không tốt, Thẩm Dũng thấy quai hàm nàng nghiến chặt, vội vàng nói: “Ta không phải đi chơi đùa, ta đi tra án, ngươi nếu lo lắng, ta sẽ đi cùng Thẩm Kiệt.”

Phương Nhất Chước trừng mắt nhìn, hỏi: “Có gì khác nhau, các ngươi đều là nam nhân.”

“Cái kia… Thẩm Kiệt không phải người có nhân phẩm tương đối đáng tin sao?” Thẩm Dũng nhỏ giọng nói thầm một câu.

“Nam nhân có nhân phẩm đều không đáng tin cậy.” Phương Nhất Chước nhỏ giọng nói thầm: “Thấy nữ nhân đẹp đều trợn tròn mắt! Trong lòng bọn họ có thể chỉ có ngươi, thế nhưng trong mắt tuyệt đối sẽ không chỉ có một mình ngươi, mẹ ta đã nói thế!”

Thẩm Dũng có chút buồn cười, liền nói: “Ta không nhìn có được không? Ta đi xem nam nhân, không nhìn nữ nhân.”

“Ngươi đến kỹ viện xem nam nhân?” Phương Nhất Chước nhỏ giọng nói thầm: “Cẩn thận mọi người nghĩ ngươi là cái kia đó…”

“Cái gì?” Thẩm Dũng lại gần hỏi.

Phương Nhất Chước mặt đỏ hồng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, trong miệng nhai thịt vịt cùng cơm rang trứng, hàm hàm hồ hồ nói: “Không cho phép ngươi đi.”

“Được.” Thẩm Dũng tiếp tục ăn, cười nói: “Nghe lời ngươi, không đi thì không đi, nương tử, ngày mai ăn cái gì?”

Phương Nhất Chước có chút giật mình, nhìn hắn, chỉ thấy Thẩm Dũng dường như thực sự từ bỏ ý niệm đi Yên Thúy lâu, ngược lại quan tâm ngày mai ăn cái gì, liền hỏi: “Ngươi muốn ăn cái gì?”

“Ừ…” Thẩm Dũng một tay vuốt cằm, nói: “Gần đây ăn toàn đồ ăn nhẹ, nếu không thì lại uống trà…”

“Ngươi muốn ăn đồ ăn mặn sao?” Phương Nhất Chước hỏi: “Thịt kho tàu được không?”

“Được!” Thẩm Dũng nhanh chóng gật đầu, nhếch môi cười với Phương Nhất Chước.

Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng một chút, thấy hắn cười đến tự nhiên, dường như không phải vì chuyện không cho hắn đi Yên Thúy lâu mà mất hứng.

Cúi đầu tiếp tục ăn, Phương Nhất Chước thỉnh thoảng lại liếc Thẩm Dũng, thấy hắn ăn xong một bát, bưng nồi lên, hỏi Phương Nhất Chước: “Nương tử có muốn ăn nữa không?”

“Không cần.” Phương Nhất Chước lắc đầu, Thẩm Dũng liền vui sướng đem chỗ cơm còn lại vét sạch vào trong bát mình, vui vẻ ăn, coi chuyện vừa rồi như không có, Phương Nhất Chước lại cảm thấy không được tự nhiên, như vừa rồi Thẩm Dũng bị nàng bắt nạt.

Ăn xong cơm, Phương Nhất Chước tắm rửa một chút, thay một bộ áo sạch sẽ, chân trần xỏ vào đôi guốc gỗ cứ thế chạy ra ngoài, thấy Thẩm Dũng đang ngồi ở trước cửa đọc sách.

Phương Nhất Chước cười cười, Thẩm Dũng vẫn không quên lời Thương Mãn Vân dặn, mỗi ngày đều phải đọc sách.

Thẩm Dũng đúng là đang cầm sách xem, thế nhưng trong lòng lại nghĩ đến vụ án, rốt cục là người nào lại có lòng dạ như vậy, đang tâm hãm hại người vô tội? Khiến Thẩm Dũng hiếu kỳ nhất, chính là việc kẻ đó rốt cuộc cảm thấy thế nào? Là lòng người quá xấu không muốn nhìn người khác sống hạnh phúc vui vẻ? Hay do nguyên nhân nào khác…

Đang nghĩ đến xuất thần chợt nghe phía sau truyền đến giọng nói của Phương Nhất Chước: “Tướng công, tắm một chút rồi vào ngủ đi, ngoài này rất lạnh.”

“Ừ.” Thẩm Dũng đáp một tiếng, cúi đầu muốn bỏ sách xuống để đi tắm… Đập vào mắt lại là thân ảnh của người đứng ở cửa, chân đi một đôi guốc gỗ, hai chân trắng noãn mền mịn.

Phương Nhất Chước vốn có vóc dáng nhỏ bé, chân đương nhiên cũng nhỏ, Thẩm Dũng lớn như vậy, nhưng lần đầu nhìn thấy nữ nhân để chân trần, cũng không nghĩ đến, chân trần lại nhỏ xinh như vậy.

Thẩm Dũng hơi ngước đầu lên, thấy Phương Nhất Chước mặc một cái quần tơ tằm màu trắng phía ngoài màu lá sen, bên trên có thêu hoa sen. Lá sen viền quanh ống quần, lộ ra một đoạn cổ chân, chân trần xỏ một đôi guốc mộc, đầu ngón chân tròn xinh, ngay cả móng chân cũng được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, nhàn nhạt màu hồng.

Thẩm Dũng ngây ngô nhìn chằm chằm, Phương Nhất Chước thấy hắn đờ ra, liền chọc chọc hắn: “Tướng công?”

“A?” Thẩm Dũng ngẩng đầu nhìn, trên người Phương Nhất Chước mặc áo trắng ngắn, hơi nghiêng đầu là có thể thấy áo lót bên trong, còn thấy được cả thắt lưng trắng noãn…

“Khụ khụ.” Thẩm Dũng cảm thấy cổ họng có chút khô nóng, vội vàng cúi đầu ho khan.

“Mau vào phòng đi.” Phương Nhất Chước thấy hắn ho liền nhanh chóng túm áo hắn: “Bên ngoài lạnh lắm.”

Thẩm Dũng bị nàng lôi dậy, lại nhìn lén một cái, tóc của Phương Nhất Chước đều được vấn lên cao, phần cổ phía sau thật trắng…

“Cạch.” một tiếng, cửa được đóng lại, Phương Nhất Chước quay đầu, thấy Thẩm Dũng vẫn còn đang đứng ngây ngốc ở đó, liền đuổi hắn, “Tướng công, đi tắm.”

Thẩm Dũng vẫn đứng im một chỗ không nhúc nhích, Phương Nhất Chước thúc giục hắn đi vào trong, trong lòng cảm thấy buồn bực, làm sao vậy? Đột nhiên ngây ngốc như thế.

Thẩm Dũng đi đến phía sau bình phong.

Sau tấm bình phong có đặt hai cái bồn tắm lớn, một bồn nước ấm, một bồn nước nóng, bồn nước ấm kia, Phương Nhất Chước vừa mới tắm qua bây giờ đã hơi nguội, bồn bên này nước vẫn còn ấm nóng, hiện tại vừa vặn có thể tắm.

Phương Nhất Chước đi ra ngoài chải đầu, để Thẩm Dũng ngâm người ở trong bồn.

Thẩm Dũng không hiểu làm sao nãy giờ toàn thân đều không thoải mái, trong đầu đều là hình ảnh của Phương Nhất Chước: chân, cái cổ, thắt lưng… Nghĩ đến tâm phiền ý loạn, liền lấy tay vỗ vỗ đầu mình.

Lúc này, nghe thấy bên ngoài trên giường có âm thanh “vù vù” phát ra, Thẩm Dũng biết là Phương Nhất Chước đang trải giường.

Vừa nghĩ tới giường ấm, trong lòng Thẩm Dũng càng thêm nhộn nhạo, làm sao bây giờ?

“Tướng công.”

Một lúc sau, Phương Nhất Chước từ sau tấm bình phong lộ ra nửa cái đầu, thấy Thẩm Dũng cả người để trần đang dựa vào vách của bồn tắm, vai và cánh tay bởi vì … mấy ngày luyện công, có vẻ tinh tráng hữu lực…

Phương Nhất Chước hơi lùi về phía sau một chút, mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng hai mắt vẫn nhìn chăm chú, nhỏ giọng nói: “Ngươi tắm xong chưa? Nước lạnh rồi.”

“Ừ.” Nước đã sớm nguội từ bao giờ, Thẩm Dũng lúc này mới có phản ứng, nhanh chóng từ trong nước đứng thẳng dậy.

Hắn bị Phương Nhất Chước gọi nên giật mình hồ đồ, cái gì cũng không mặc cứ thế bước ra.

Phương Nhất Chước nhìn hắn trần như nhộng, nàng nào đã gặp qua chuyện như thế này a, lập tức choáng váng, đợi đến lúc phản ứng được, trên mặt nóng bừng như bị thiêu đốt. Nàng nhanh chóng lùi về sau, tim đập liên hồi, rồi vội vàng quay người lại trốn vào trong chăn.

Thẩm Dũng gãi đầu, cũng cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng lau thân thể, mặc vội quần áo rồi bước ra khỏi bình phong.

Thẩm Dũng đến bên cạnh bàn nhấp một ngụm trà, thấy Phương Nhất Chước đang dựa vào thành giường, trên tay cầm một quyển sách, liếc mắt nhìn Thẩm Dũng một cái, lại cúi đầu tiếp tục đọc.

Thẩm Dũng thở dài, đi tới chui vào trong chăn, tới gần Phương Nhất Chước, hỏi: “Nương tử, đọc sách à?”

“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu.

“Ừ.” Thẩm Dũng cũng gật đầu, đưa tay qua, giúp Phương Nhất Chước đảo ngược lại sách, nói: “Ngược rồi, ngươi đọc được sách ngược sao?”

Hai má Phương Nhất Chước vốn hồng nhuận nháy mắt trở nên đỏ bừng, mím môi không nói, đem sách nhét vào trong tay Thẩm Dũng, chui vào trong chăn.

Thẩm Dũng nhận lấy sách, lắc đầu cười, Phương Nhất Chước vừa nãy phản ứng như thế, hắn lại cảm thấy rất bình tĩnh, không có gấp gáp như lúc trước nữa.

Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng đọc sách, chui vào trong chăn, vỗ vỗ cái gối làm bằng vỏ đậu xanh, chuẩn bị ngủ.

Vừa nằm xuống, cũng thấy Thẩm Dũng buông sách, nằm đối diện với nàng.

Phương Nhất Chước nhìn Thầm Dũng một chút, nháy mắt mấy cái.

Thẩm Dũng cũng nhìn nàng.

“Tướng công không đọc sách nữa à?” Phương Nhất Chước hỏi.

“Ừ.” Thẩm Dũng gật đầu, “Nhìn ngươi, ngươi đẹp hơn sách.”

Phương Nhất Chước không lên tiếng, chăn che ở trên mũi, lộ ra hai mắt thật to, hơi thở trong chăn nóng hừng hực.

“Nương tử.” Thẩm Dũng tiến tới một chút.

“Ừ?” Phương Nhất Chước túm chăn nhìn Thầm Dũng.

“Nương tử… Chúng ta có nên viên phòng hay không?” Thẩm Dũng hỏi.

Phương Nhất Chước sửng sốt, liền đảo mắt nhìn đi nơi khác.

Thẩm Dũng đưa tay qua nắm lấy ngón tay nàng, hỏi: “Ngươi không phải đã nói, nếu đợi được nam nhân có tiền đồ mới đến đón thì tuổi xuân của thiếu nữ đã sớm qua đi rồi sao? Cho nên tốt nhất là phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế.”

“Ta có nói như vậy sao?” Phương Nhất Chước nhỏ giọng nói thầm.

Thẩm Dũng cười xấu xa, “Rõ ràng là có.”

Phương Nhất Chước khẽ xê dịch người một chút.

Thẩm Dũng nheo lại mắt, “Muốn chạy sao?”

“A!” Phương Nhất Chước chỉ thấy Thẩm Dũng giả bộ hung ác bổ nhào về phía nàng, tuy nhiên trên mặt hắn thần tình rất rõ ràng, Phương Nhất Chước biết, hắn chỉ là làm bộ. Bởi vậy nàng cũng yên lòng mà cùng hắn náo loạn, lại bị ép hôn hai cái.

Quả nhiên, hai người ở trong chăn ồn ào một trận, Thẩm Dũng ngoại trừ hôn hai cái cũng không làm gì khác, cuối cùng ôm nàng bất động: “Ngủ đi, ngày mai dậy sớm, làm món ngon cho ta ăn.”

“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu, tuy nhiên cảm thấy Thẩm Dũng ôm hơi chặt, muốn cử động một chút, chợt nghe Thẩm Dũng nói, “Không cho phép nhúc nhích.”

Phương Nhất Chước giương mắt nhìn hắn, Thẩm Dũng cũng không nhìn nàng, nhắm mắt nói: “Đừng nhúc nhích a, nếu không ta cũng mặc kệ đó.”

“Ừ.” Phương Nhất Chước đáp ứng, gối đầu lên cánh tay Thẩm Dũng.

“Nương tử.”

Lúc này, chợt nghe Thẩm Dũng cúi đầu thấp giọng nói: “Chờ ta có tiền đồ, lúc đó, chúng ta sẽ viên phòng.”

Phương Nhất Chước nghe vậy, đột nhiên vành mắt đỏ lên, vội vàng nói: “Ta chưa nói ngươi không có tiền đồ…”

“Ừ.” Thẩm Dũng gật đầu, “Vậy chờ ta tiền đồ thật lớn?”

Phương Nhất Chước vòng tay qua ôm lấy cổ Thẩm Dũng, nói: “Kỳ thực… cũng đã rất có tiền đồ.”

Thẩm Dũng bật cười, “Vậy hiện tại viên phòng?”

“Ách… vẫn kém một chút xíu.” Phương Nhất Chước do dự, nhỏ giọng nói.

“Chờ đến khi thích hợp, nhớ phải nói cho ta biết.” Thẩm Dũng véo thắt lưng Phương Nhất Chước.

“Hắc.” Phương Nhất Chước xoa chỗ vừa bị véo, giương mắt nhìn Thầm Dũng, cười đến yên tâm.

Thẩm Dũng thở dài, phát hiện bản thân mình không còn là ác bá nữa, chính là một Liễu Hạ Huệ* đích thực!

*Liễu Hạ Huệ: một nhân vật lịch sử, được ví là chính nhân quân tử khi cởi áo ôm một người đàn bà bị cảm lạnh mà trong lòng không có chút tà tâm.

… Đêm nay, hai người đều gặp mộng đẹp.

Sáng sớm ngày thứ hai, khi Thẩm Dũng tỉnh lại đã thấy Phương Nhất Chước ngồi trước gương đồng chải đầu.

Hôm nay Phương Nhất Chước mặc một chiếc áo xanh ngắn, thêu đủ loại hoa cùng quần dài, viền quần cũng là hình lá sen tinh xảo, chân đi một đôi giày vải màu lam cũng thêu hoa, rất hợp với quần áo.

Thẩm Dũng nằm trên gối nhìn dáng Phương Nhất Chước chải đầu.

Phương Nhất Chước rất giống những cô nương khác, thích trang diện quần áo, thế nhưng lại không giống các cô nương hắn đã gặp qua, Phương Nhất Chước chưa bao giờ mua đồ may sẵn, nói mua đồ may sẵn rất đắt cũng không vừa người, bởi vậy luôn luôn mua loại vải mình thích, bỏ thời gian vài ngày tự may lấy. Có đôi khi làm xong, quần áo đặc biệt đẹp, đương nhiên cũng có khi không được như ý muốn, một tay áo một bên dài một bên ngắn, ống quần hơi nhỏ, vân vân…, Phương Nhất Chước đành sửa lại, nhưng càng sửa càng nhỏ, cuối cùng đều đưa cho tiểu Thạch cùng Liên nhi mặc.

Thẩm Dũng ngắm nhìn, tấm tắc hai tiếng, nương tử của hắn hôm nay mặc bộ xiêm y thật là đẹp mắt!

Phương Nhất Chước nghe thấy tiếng động, quay mặt lại: “Tướng công.”

“Ừ.” Thẩm Dũng trả lời.

Phương Nhất Chước cài trâm lên đầu, lại nghe thấy có người gõ cửa, đi ra ngoài mở, thấy Tiểu Kết Ba cùng Mạc Đông Đông đứng bên ngoài.

“Thiếu phu nhân, thịt heo đã mua về rồi.” Tiểu Kết Ba nói, cùng Mạc Đông Đông hướng mắt nhìn Phương Nhất Chước, tấm tắc hai tiếng —— Thiếu phu nhân hôm nay thật là đẹp mắt!

Hai tiểu tiểu tử này đều chưa biết qua nữ nhân là gì, tuổi lại vừa lúc tới thời điểm đối với nữ nhân có hứng thú, bởi vậy nhìn Phương Nhất Chước, bắt đầu suy xét, sau này mình có thể lấy được người vợ tốt như vậy hay không.

Thẩm Dũng ở bên trong thấy hai tiểu tử kia nhìn Phương Nhất Chước cười khúc khích, nói: “Này, nhìn cái gì? Nhìn nữa ta sẽ dùng roi da đánh!”

Tiểu Kết Ba cùng Mạc Đông Đông quay về phía Thẩm Dũng làm mặt quỷ, trong lòng ước ao cùng đố kị, Thẩm Dũng lời quá! Ông trời cho hắn số mệnh thật tốt.

“Thịt đều đã băm sao?” Phương Nhất Chước dùng một cái kẹp đem tay áo vén lên, hỏi hai người.

“Đều đã băm!” Mạc Đông Đông trả lời, “Như Thiếu phu nhân nói, năm cân thịt heo cùng một cân thịt cá, cộng thêm mười cái bong bóng cá và ba khối da cá, hai lạng gừng, ba củ tỏi, người bán thịt đã dùng dao lớn để băm thịt, rất nát!”

“Được rồi.” Phương Nhất Chước đi ra ngoài.

Thẩm Dũng vừa mặc quần áo vừa hỏi, “Nương tử, ngày hôm nay ăn cái gì?”

“Thịt kho đầu sư tử.” Phương Nhất Chước cười đi về phía phòng bếp, Mạc Đông Đông cùng Tiểu Kết Ba vội vàng lau nước miếng đuổi theo.

Thẩm Dũng vừa nghe đã thấy tinh thần hưng phấn gấp trăm lần, thay đổi xiêm y, rửa mặt rồi nhanh chóng đi ra sân luyện công.

Luyện một hai lần, lại thấy Thẩm Kiệt chạy tới, đưa cho Thẩm Dũng hai cái bánh táo đỏ, nói: “Thiếu phu nhân nói ăn lót dạ bánh này trước, buổi trưa sẽ ăn cơm.”

“Ừ.” Thẩm Dũng tiếp nhận bánh táo đỏ cắn một miếng, thở dài… Nương tử hắn tùy tiện làm một cái bánh táo đỏ, cũng tuyệt thế mỹ vị đến vậy, nếu như đồng ý chịu viên phòng, vậy hoàng đế cũng không vui vẻ bằng hắn.

Nhìn Thẩm Dũng gặm bánh mang theo vẻ mặt cười khúc khích, Thẩm Kiệt hỏi hắn, “Thiếu gia, hôm qua các ngươi đi đến Trường Nhạc am sao? Có đầu mối gì không?”

Thẩm Dũng gật đầu, ngồi xuống, đem chuyện hôm qua nói với Thẩm Kiệt, kể lại tình hình Loan nhi, còn nói cả một chút đầu mối mình nghĩ đến.

Thẩm Kiệt nghe xong liên tiếp gật đầu, “Quả thật rất có thể là khách ở Yên Thúy lâu, mấy ngày nay ta cũng đi điều tra mấy người chết khác, thiếu gia, lúc rảnh rỗi có thể đến Yên Thúy lâu nhìn một chút được không?”

Thẩm Dũng nghe xong, cười gượng hai tiếng, cũng không thể nói nương tử không cho đi nên chính mình không dám đi, như vậy quả thật rất mất mặt.

Thẩm Kiệt ăn xong bánh táo đỏ, đi ra ngoài làm việc, Thẩm Dũng tiếp tục đánh quyền, trong lòng lại nghĩ đến việc tới Yên Thúy lâu tra án. Đừng nói, hắn quả thật là muốn đi, hơn nữa hắn nghĩ chính mình hoàn toàn có thể quay ra mà một cô nương cũng không nhìn, bây giờ trong lòng hắn chỉ có Phương Nhất Chước, hiện tại có cho hắn một tiên nữ, hắn cũng không có chút tư vị gì.

Đánh xong quyền, Thẩm Dũng lại đọc một ít sách, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên cùng Phương Nhất Chước thương lượng một chút, liền đi đến phòng bếp sau sân. Vừa bước vào cửa bếp, Thẩm Dũng lại quên sạch sẽ chuyện Yên Thúy lâu, bởi vì mùi thơm của thức ăn!

Cửa phòng bếp, trước sau luôn luôn tụ tập một đám hạ nhân, một đám tham ăn đứng ngồi không yên.

Thẩm Dũng đi vào, thấy Phương Nhất Chước vừa ngâm nga một điệu hát dân gian, vừa viên thịt thành những viên nhỏ.

“Nương tử.” Thẩm Dũng tiến lại gần nhìn.

Trước mắt Phương Nhất Chước, đầy một nồi thịt viên, bên trong cũng không biết nàng dùng cái gì để ướp, thịt tươi ngon lại dậy hương.

“Là rượu Thiệu Hưng lâu năm.” Phương Nhất Chước cười nói, “Bởi vì có cả thịt cá, nên phải dùng rượu lâu năm để khử mùi tanh!”

“Nương tử, nấu đầu sư tử sao phải cần thịt cá?” Thẩm Dũng có chút không hiểu, “Ta vừa rồi còn nghe ngươi hát cái gì mà thịt cá bong bóng cá…”

Phương Nhất Chước gật đầu, “Đầu sư tử ăn có ngon hay không, then chốt chính là dựa vào thịt cá này.” Nói rồi, nàng đem thịt được viên thành những viên tròn thả vào trong chảo, viên thịt ở trong dầu sôi đảo vài cái, liền chuyển thành màu vàng óng.

“Còn những chỗ màu đen này?” Thẩm Dũng hiếu kỳ chỉ những điểm đen trên lớp ngoài ánh vàng rực rỡ của những viên thịt đầu sư tử.

“Đây là da cá.” Phương Nhất Chước nói, “Vị của thịt cá cùng thịt heo hoàn toàn không giống nhau, nếu như nấu đầu sư tử dùng thịt heo, toàn thịt nạc sẽ khô, nếu thêm thịt mỡ, khi rán sẽ ra mỡ, đầu sư tử vốn đã béo, có mỡ sẽ không thể ăn được. Thịt cá mềm, cho nên có thể thay thế thịt mỡ, cũng sẽ không ngấy, da cá giòn, lại dai, đem thịt cá cùng thịt heo trộn lẫn, hương vị sẽ không mất đi, bong bóng cá cũng rất tốt, đặc biệt dai giòn!”

“Ồ.” Thẩm Dũng gật đầu, tự nói, còn có phương pháp này nữa sao?

Sau đó, Phương Nhất Chước đem đầu sư tử trong chảo vớt ra, bỏ vào trong bát tô, rắc thêm hạt tiêu, hồi hương, chờ cho gia vị ngấm rồi bắt đầu đem đi chưng, chờ đến khi nước sôi, liền rút bớt củi, từ từ cách thủy.

Xong xuôi, Phương Nhất Chước bắt đầu xào cây cải dầu.

Cải dầu vốn có màu xanh lục bích, Phương Nhất Chước chỉ cho vào nồi đảo qua vài cái đã lập tức bắc ra.

“Nương tử, hình như chưa có chín a?” Thẩm Dũng hỏi.

“Tướng công, nấu chín ăn sẽ không ngon, chỉ cần rau hơi chuyển màu là có thể ăn được rồi.” Phương Nhất Chước bắc nồi ra, bốn miếng đầu sư tử xếp trên đĩa, hai bên trái phải xếp một vòng xanh biếc của rau cải dầu, cười nói: “Cái này gọi là ‘nhục mỹ ngư tiên kim thúy bì, tương hương phác tị khẩu cảm di. Sư tử đầu hồng du thái bích, sắc vị câu giai chủy nan ly’*.”

*Thơ ạ, ta không biết dịch như thế nào nên để tạm Hán Việt cho hay, đại loại nó là: khen món ăn =))

Sau một tiếng “ăn cơm” của Phương Nhất Chước, mọi người đều tiến vào xới cơm, một miếng thịt kho đầu sư tử một bát cơm trắng, cái kia tưởng tượng xem a.

Thẩm Dũng vừa ăn vừa nức nở khen, lại nghe Phương Nhất Chước đột nhiên nói, “Tướng công, lát nữa đi Yên Thúy lâu tra án đi.”

Thẩm Dũng sửng sốt, xoay mặt nhìn Phương Nhất Chước, “Nương tử… Ngươi thực sự tin ta sao?”

Phương Nhất Chước cười cười, lắc đầu: “Không tin.”

Thẩm Dũng có chút nhụt chí, nói: “Nếu ngươi không muốn ta đi, ta sẽ không đi, đừng lo lắng.”

Phương Nhất Chước nâng cằm, suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không cho ngươi đi, ngươi nhất định không yên lòng, hơn nữa đây là án liên quan đến mạng người không phải chuyện có thể đùa. Có điều để cho ngươi đi, ta sẽ lo lắng, cho nên… ta và ngươi cùng đi dạo kỹ viện một lần.”

“Khụ khụ…” Thẩm Dũng bị miếng đầu sư tử trong miệng làm cho nghẹn họng.