Phương Đại Trù

Chương 41: Cá chuối hấp cùng cái rương kỳ quái




Những đốm ma trơi và quỷ ảnh, ở trên đồng ruộng hoang trống trải u ám chậm rãi di chuyển, cảnh tượng vô cùng quỷ dị đáng sợ.

Phương Nhất Chước thấy dưới sự chiếu rọi của ánh lửa ma trơi mờ tối u ám, những thân hình kia thoạt nhìn kỳ dị, mang theo vẻ lãng đãng phiêu hồ…

“Tướng công.” Phương Nhất Chước nhích lại gần phía sau lưng Thẩm Dũng, khẩn trương nhìn hắn: “Bọn họ là người hay là quỷ a?”

“Ta không tin trên đời này có quỷ.” Thẩm Nhất Bác lắc đầu, thấp giọng nói, “Nhất định có chuyện cổ quái gì đó.”

“Chắc chắn là giả thần giả quỷ.” Thẩm Kiệt quay sang hỏi Thẩm Nhất Bác: “Lão gia, làm sao bây giờ?”

“Chúng ta đừng đánh rắn động cỏ, nhìn xem bọn họ đến tột cùng là muốn làm gì, sau đó đi theo bọn họ, hiện tại thân phận của bọn họ tương đối trọng yếu!”

“Được.” Tất cả mọi người đều gật đầu, lẳng lặng đứng ở trong phòng quan sát mọi chuyện.

“Đám người đó muốn làm gì nhỉ?” Nhìn chằm chằm một lúc lâu, Tiểu Kết Ba nhịn không được hỏi: “Xếp thành một hàng, lần lượt đi tới đi lui trên đồng ruộng là vì sao cơ chứ?”

Thẩm Kiệt cũng nhíu mày, “Như là… đang tìm cái gì đó.”

“Tướng công.” Phương Nhất Chước quay sang nói với Thẩm Dũng, “Những người đó hình như mặc y phục rất lớn, phiêu phiêu du du.”

“Giả thần giả quỷ!” Thẩm Nhất Bác lạnh lùng nói một câu.

“Thế nhưng…” Tiểu Kết Ba hỏi “Những đốm ma trơi trên người bọn họ làm thế nào mà có?”

“Có thể là giả.” Thẩm Dũng nói, “Từ xa nhìn lại rất giống ma trơi, người khác cũng không dám lại gần nên không xác định rõ được.”

“Có lý.” Thẩm Nhất Bác gật đầu, “Chỉ cần đặt bột diêm sinh* trong bấc đèn, lửa sẽ biến thành màu xanh lam, hơn nữa bột xương cũng sẽ trở thành màu xanh, muốn bộ dáng gì cũng có thể, cứ nhìn xem mục đích cuối cùng của bọn họ gì.”

*Bột diêm sinh: Chính là bột lưu huỳnh, khi cháy tạo ra ngọn lửa màu xanh lam.

“Vậy bọn họ đang tìm cái gì?” Phương Nhất Chước hỏi, “Khi còn bé, mẫu thân hay rơi kim thêu, thường nắm tay ta đi tìm, dáng bộ hệt như thế.”

“Đêm khuya nhất định không thể ở trên đồng ruộng tìm kim rơi rồi?” Tiểu Kết Ba khó hiểu.

“Ừ…” Phương Nhất Chước sờ sờ cằm, “Có thể là vật gì đó rất nhỏ.”

“Người qua đường nhìn thấy cảnh này cho rằng có ma quỷ thật ra chính là bọn họ, nói cách khác bọn họ đã tìm ở đây rất lâu rồi.” Thẩm Nhất Bác vuốt vuốt chòm râu, “Quả nhiên cổ quái.”

Mọi người tất nhiên đều cảm thấy quỷ dị, thế nhưng đến tột cùng là vì nguyên nhân gì khiến cho những người đó phải giả thần giả quỷ làm ra những hành vi như vậy, đúng là rất khó suy đoán. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng đợi.

Những người đó vẫn tiếp tục đi lại tìm kiếm, đại khái qua một canh giờ, Phương Nhất Chước nhíu mày, “Nếu tiếp tục tìm nữa, trời sẽ sáng!”

Lúc này, bỗng nhiên thấy những đốm ma trơi kia thoáng cái đều tắt.

Mọi người sửng sốt, Thẩm Kiệt nói: “Bọn chúng muốn bỏ đi! Để ta đuổi theo.” Nói xong, đẩy cửa đi ra ngoài, Thẩm Dũng muốn đi cùng nhưng Thẩm Kiệt ngăn lại, “Ta đi một mình là được, thiếu gia ở lại đây chiếu cố thiếu phu nhân và lão gia.” Nói xong, trở mình đi ra ngoài, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.

Sau đó, tất cả lại khôi phục an tĩnh.

Toàn bộ mọi người đều không buồn ngủ, nhìn quanh một lượt những vẫn không nghĩ ra được chuyện gì.

Thẩm Nhất Bác đi tới bên xe ngựa ngồi xuống, Phương Nhất Chước đi đun một chút nước nóng, để pha cho Thẩm Nhất Bác và Thẩm Dũng chén trà nóng, lấy lại tinh thần. Thịt gà tối qua vẫn còn một chút, hơn nữa bọn họ còn mang theo mỳ sợi và gạo nên Phương Nhất Chước quyết định nấu một ít điểm tâm cho mọi người.

“Phụ thân, chờ trời sáng, chúng ta đi ra ngoài ruộng nhìn một chút xem sao, xem đến tột cùng trong ruộng có cái bảo bối gì.” Thẩm Dũng cũng ngồi xuống một cái ghế ở trong phòng.

“Đúng vậy, thật tà môn.” Tiểu Kết Ba nằm úp sấp xuống bên cạnh bàn ngáp ngắn ngáp dài: “Nửa đêm, trời tối đen còn bày đặt tìm này nọ, sao không để ban ngày đến tìm.”

“Ban ngày quỷ hồn làm sao có thể đi ra?” Thẩm Nhất Bác trêu chọc hắn.

Tiểu Kết Ba run run một chút, mạnh miệng: “Lão gia không được dọa người, ta không tin có quỷ đâu!”

“Lén lén lút lút như thế, thứ bọn họ muốn tìm hình như không muốn người khác biết thì phải?” Phương Nhất Chước vừa thu thập để nấu ăn vừa hỏi.

“Khó nói được.” Thẩm Dũng cười cười, “Ban ngày ban mặt không đi tìm không biết có phải là sợ người khác nhìn thấy hay không? Nhưng chúng ta mới tới đây, xung quanh vùng này cũng không có người, bọn họ lo sợ cái gì?”

“Nửa đêm đi tìm có thể là không muốn làm cho người khác hoài nghi.” Thẩm Nhất Bác khe khẽ thở dài, “Hoặc là cùng chuyện người trong Thanh Sơn thôn toàn bộ bị diệt, có quan hệ.”

Sau đó, mọi người nghỉ ngơi một chút, Thẩm Dũng đi đến giúp đỡ Phương Nhất Chước nấu nướng, nàng làm mì xào thịt gà, cái món kia thật thơm.

Vừa mới bắc nồi xuống, Thẩm Kiệt liền đẩy cửa ra, cẩn thận đi vào.

“Oa!” Tiểu Kết Ba vịn vào bếp lò cười hỏi, “Kiệt ca, có phải huynh ngửi thấy hương thơm nên mới vội vàng trở về hay không?”

Thế nhưng sắc mặt hiện tại của Thẩm Kiệt vô cùng khó coi, hoàn toàn không để ý lời của Tiểu Kết Ba, mà đi thẳng đến chỗ Thẩm Nhất Bác, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu.

“Có chuyện như thế này sao?” Thẩm Nhất Bác nghe xong cũng nhíu chặt hai hàng lông mày, ngẩng mặt hỏi Thẩm Kiệt, thần sắc kia dường như rất là khó tin.

Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn nhau, Thẩm Dũng cầm bát mì xào đi lại hỏi: “Phụ thân, làm sao vậy? Thấy được cái gì?”

Thẩm Kiệt thở dài, “Thiếu gia, đám người kia là nha dịch của quan phủ.”

“Cái gì?” Thẩm Dũng cũng há to miệng.

Phương Nhất Chước cảm thấy kì lạ, “Là nha dịch sao? Người của nha môn làm việc sao phải che dấu lén lút như vậy?”

“Ai.” Tiểu Kết Ba nhăn mặt, nói: “Thiếu phu nhân, ngươi cho là quan phụ mẫu trong thiên hạ ai ai cũng sáng như gương trong như nước giống lão gia, nha môn đều làm việc trong sạch sao? Quan lại ngày nay, không phải đều tranh thủ ban đêm lén lút làm chuyện xấu sao?”

Vùng xung quanh lông mày của Thẩm Nhất Bác càng nhíu chặt hơn, duỗi tay nhận lấy bát mì, nói với mọi người: “Ăn nhanh một chút, lát nữa chúng ta xuống dưới ruộng xem, đến tột cùng là một mảnh đất hoang có thể cất giấu cái gì.”



Sắc trời bắt đầu sáng dần lên, mọi người ăn xong, thu dọn đồ đạc, liền ra khỏi gian nhà.

Thẩm Dũng và Thẩm Nhất Bác, còn có Thẩm Kiệt đều xuống ruộng, bắt đầu học theo bộ dạng của đám nha dịch hôm qua. Từng chút một tìm kiếm.

Tiểu Kết Ba đem đến một cái ghế để cho Phương Nhất Chước ngồi ở gần ruộng, chính mình thì đi xung quanh tìm kiếm.

“Kỳ quái!” Phương Nhất Chước đột nhiên nói một câu.

“Làm sao lại kỳ quái?” Tiểu Kết Ba hỏi Phương Nhất Chước.

“Ngươi xem đi Tiểu Kết Ba.” Phương Nhất Chước chỉ chỉ đồng ruộng trước mắt, nói: “Đất tốt như vậy, vì sao lại trồng rau mà không trồng lúa?”

Tiểu Kết Ba cũng cau mũi gật đầu, nói: “Ruộng này trồng lúa đúng là rất thích hợp, lúa mạch cũng tương đối được, hơn nữa ngươi xem kênh dẫn nước cũng đã đào rồi, kể cả trồng lúa nước cũng có thể, hai bên trái phải còn có sông, tại sao lại chỉ trồng rau nhỉ? Rau cũng có thể trồng trong vườn mà.”

“Hoặc là những nông dân này chuyên trồng rau để bán cho người ta làm thức ăn chay?” Phương Nhất Chước nâng cằm suy nghĩ, vẫn cảm thấy khả nghi, “Kể cả là như thế cũng không cần phải đào một con kênh lớn như vậy, hai bên còn có guồng nước. Hơn nữa loại đất như thế này hẳn phải rất phì nhiêu mới đúng, tại sao một cây cỏ cũng không thấy mọc lên? Những dải đất ở rìa lại cao hơn hẳn.”

“Đại khái là có người thường xuyên dẫm lên, cho nên không cao không được.” Lúc này, Thẩm Dũng bước vội trở lại, vừa nói, vừa cầm một chén trà lên uống ừng ực, phẩy phẩy tay áo tạo gió: “Đừng nói là trồng trọt cái gì, chỉ riêng việc ta mặc một thân quần áo thế này, đứng dưới nắng tìm kiếm này nọ đã vô cùng khổ cực rồi.”

“Đúng vậy, trồng trọt đúng là rất khổ cực.” Phương Nhất Chước vừa dùng khăn tay lau mồ hôi cho hắn, vừa hỏi: “Có tìm được đầu mối gì không?”

“Không có.” Thẩm Dũng liên tục lắc đầu, “Chỉ là một mảnh đất hoang, đến cả rắm cũng không có.”

“Vậy những người kia là tìm cái gì?” Phương Nhất Chước buồn bực.

“Ai biết được.” Thẩm Dũng cởi áo khoác, cả người đầy mồ hôi.

Phương Nhất Chước ngẩng đầu nhìn lên nhìn bầu trời, đúng là khá nóng.

“Không được, ta ra bờ sông tắm một chút đã!” Nói xong, cởi áo chạy về phía bờ sông.

“A!” Phương Nhất Chước vội vã, duỗi tay kéo Thẩm Dũng lại, “Ngươi không sợ là trong sông có cái gì sao?”

Thẩm Dũng vẻ mặt buồn cười nhìn nàng, “Trong sông thì có thể có cái gì?”

“Cá… cá a.” Phương Nhất Chước nói.

“Có cá thì càng tốt!” Thẩm Dũng hoan hỉ chạy về phía trước, “Tiện thể bắt vài con cá, mang về cho ngươi nấu.”

Tiểu Kết Ba cảm thấy thích thú, cũng vội vàng đuổi theo Thẩm Dũng, “Thiếu gia, ta cũng vương bát khố*!”

*Vương bát là câu chửi kẻ khốn nạn hoặc kẻ bị cắm sừng rồi, nhưng ta không biết ‘vương bát khố’ là gì, theo cách hiểu của Tiểu Kết Ba là bơi hay sao ấy@@

“Vương cái đầu ngươi!” Thẩm Dũng đạp Tiểu Kết Ba một cái, “Không được nói hai chữ ‘vương bát’!”

“Bơi dưới nước không phải là vương bát khố sao?” Tiểu Kết Ba vừa tránh Thẩm Dũng vừa cởi quần áo.

“Ùm” hai tiếng, hai người đã nhảy vào trong sông, lặn hẳn xuống nước, Phương Nhất Chước cả kinh mặt mũi trắng bệch, lát sau mới thấy hai người bắt đầu chuyển động.

Phương Nhất Chước chạy tới bờ sông, đây đúng thật chỉ là một con sông nhỏ, chắc là dùng để nuôi cá nên có rất nhiều chỗ giăng lưới bắt cá.

“Không cần lo lắng.” Thẩm Nhất Bác và Thẩm Kiệt cũng đi tới đây, cảm thấy quá nóng, đưa nay múc nước lạnh rửa mặt.

Thẩm Nhất Bác nói với Phương Nhất Chước: “Từ nhỏ kỹ năng bơi của Dũng Nhi đã vô cùng tốt.”

“Vâng.” Phương Nhất Chước gật đầu cảm thấy yên tâm hơn một chút, thế nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Thẩm Dũng.

Thẩm Nhất Bác lắc đầu, quát lớn với Thẩm Dũng đang bơi ở giữa sông: “Dũng Nhi, không thấy nương tử đang lo lắng cho ngươi sao?”

Thẩm Dũng ngẩn người, ngượng ngùng cười với Phương Nhất Chước, “Nương tử, kỹ năng bơi của tướng công nàng rất tốt, không cần sợ.”

Phương Nhất Chước gật đầu, ngồi xổm ở trên bờ nâng cằm nhìn hắn, Thẩm Dũng cảm thấy bơi thoải mái rồi, đang định đi lên, bỗng nhiên thoáng thấy một cái đuôi cá chuối lớn đang bơi gần phía hắn, Tiểu Kết Ba vội vàng la lên, “Thiếu gia, con cá này thật lớn a!”

Thẩm Dũng lập tức lặn xuống nước theo hướng bơi của con cá kia, Tiểu Kết Ba cắm đầu xuống nước nhìn.

Chốc lát sau, chợt nghe thấy “ùm” một tiếng, Thẩm Dũng nhô đầu lên khỏi mặt nước, thở phào một cái, trong tay có một con cá chuối lớn đang liên tục giãy dụa.

“Thiếu gia, kỹ năng bơi đúng là tốt thật!” Thẩm Kiệt cười ha hả nói.

Thẩm Dũng khẽ cau mày, bơi tới bờ, đem cá chuối giao cho Thẩm Kiệt.

“Tướng công, làm sao vậy?” Phương Nhất Chước thấy bộ dạng nghi hoặc của Thẩm Dũng, dường như là có cái gì khó hiểu.

“À… hình như ta vừa nhìn thấy cái gì đó dưới đáy sông, nhưng không rõ lắm.” Nói rồi lại lui về phía sau: “Ta đi xem lần nữa!” Nói xong, liền lặn xuống nước.

Thẩm Dũng lần này lặn tận xuống dưới đáy, thật lâu sau vẫn chưa thấy lên, tim Phương Nhất Chước đập liên hồi, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt sông.

Cuối cùng, ‘ùm’ một tiếng, Thẩm Dũng ngoi lên khỏi mặt nước, bơi đến gần bờ, hình như còn mang theo vật gì đó.

“Thẩm Kiệt, tiếp lấy đi.” Thẩm Dũng gắng sức đem vật từ trong nước quăng lên bờ, mọi người nhìn lại, thấy đó là một cái rương gỗ nhỏ màu đen, Thẩm Kiệt tiếp lấy, nhịn không được nhíu mày, “Sao lại nặng như vậy?”

“Dưới kia còn mấy cái nữa.” Thẩm Dũng nói, “Không biết là gì, ta chọn tạm một cái mang lên xem.” Nói rồi, hắn cùng Tiểu Kết Ba đều bò lên bờ, bắt đầu thay quần áo, Phương Nhất Chước vội vàng quay đi chỗ khác, cùng Thẩm Nhất Bác và Thẩm Kiệt nghiên cứu cái rương kia.

“Là gỗ Trầm.” Thẩm Nhất Bác nhẹ nhàng vỗ vỗ cái rương, nói: “Gỗ tốt, cái rương này giá cả rất xa xỉ a.”

“Bên trong hẳn là cất giấu thứ tốt?” Thẩm Dũng mặc xong quần áo tiến lên nhìn kỹ, chỉ thấy rương kia khóa kín, duỗi tay cạy thử cũng không có một kẽ hở.

“Ồ!” Thẩm Dũng tán thán, “Rương này chắc chắn thiết kế để không cho nước lọt vào!”

“Thiếu gia, nói không chừng là bên trong có bảo bối!” Tiểu Kết Ba xoa xoa tay, vẻ mặt hưng phấn: “Phát tài rồi! Mau mở ra nhìn đi.”

Thẩm Kiệt rút đao ra, một đao đem khóa trên rương chém đứt.

Thẩm Dũng nhìn mọi người, cẩn thận mở nắp.

Trong thời gian rương mở, tất cả mọi người đều nín hơi nhìn, cho rằng bên trong chắc chắn sẽ có bảo vật quý giá, kim quang bắn ra bốn phía hay cái gì đó tương tự như thế, nhưng khi nắp rương mở ra, chỉ thấy bên trong trống không, chính giữa rương có đặt một khối đá cuội tròn vo.

“Đây là cái gì?” Thẩm Dũng không hiểu chút nào duỗi tay đem đá viên đá cuội cầm lấy, nhìn trái nhìn phải một hồi, hỏi: “Không phải là một khối đá bình thường sao? Đâu phải ngọc thạch quý báu gì?”

“Đúng vậy.” Thẩm Nhất Bác cũng cầm lấy xem xét, một lúc sau lắc đầu, nói: “Không rõ!”

“Thiếu gia, chúng ta đem những cái rương dưới kia vớt hết lên đi?” Thẩm Kiệt cởi quần áo chuẩn bị nhảy xuống nước, cùng Thẩm Dũng lặn xuống đem những cái hòm vớt lên. Phương Nhất Chước cầm cá chuối, ngồi ở trên bờ bắt đầu mổ.

Không lâu sau. Thẩm Dũng và Thẩm Kiệt vớt được một cái rương khác lên, những cái khác quá nặng, hai người bọn họ căn bản không cầm nổi. Cái rương kia được mở ra, lúc này càng khiến mọi người nghi ngờ, trong rương vẫn chỉ là một khối đá mà thôi.

“Cái này…” Thẩm Dũng nhíu mi, “Là có người chơi trò đùa dai sao?”

Thẩm Nhất Bác cũng là bách tư bất đắc kỳ giải*, chẳng lẽ bí mật ở trong rương? Thế nhưng hắn cầm cái rương kia lên nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn ra manh mối gì.

*Bách tư bất đắc kỳ giải: Suy nghĩ nhiều lần cũng không có hướng giải quyết.

Phương Nhất Chước thấy thời gian rất nhanh đã đến buổi trưa, liền nói: “Chúng ta trở về nghỉ ngơi trước đã, ăn cơm xong từ từ suy nghĩ.”

Mọi người cũng không thể làm gì khác hơn là trở về bên trong gian nhà hôm qua.

Phương Nhất Chước đem cá chuối đã làm sạch, bỏ xương rồi cắt miếng, thêm vào chút rượu cùng với muối, lại ướp tương một hồi, sau đó đun một nồi nước lớn, đem từng miếng cá bỏ vào trong nồi, khi cá chuyển thành màu trắng liền vớt ra. Bày mâm xong, Phương Nhất Chước lấy gừng, hành và tỏi băm nhỏ đem trộn với dầu vừng, rưới lên trên miếng cá, cá tỏa hương thơm nức cả phòng. Bởi vì con cá này thật sự lớn nên bày ra đầy một mâm, Phương Nhất Chước còn dùng đầu cá để nấu canh, thêm một nồi cơm tẻ, tất cả đặt lên bàn, mọi người ngồi xuống bắt đầu ăn.

“Ừm!” Thẩm Nhất Bác gật đầu, bưng bát vừa ăn cơm vừa khen: “Thật ngon.”

“Phụ thân.” Thẩm Dũng nhai cá trong miệng, hỏi: “Trong những cái rương kia là đá gì thế?”

“Chỉ giống như một tảng đá bình thường.” Tiểu Nhất Ba ở một bên nói chen vào.

Thẩm Dũng đạp hắn, “Tiểu tử ngươi chen vào làm gì? Ta đang hỏi phụ thân.”

Tiểu Kết Ba cười xấu xa, Phương Nhất Chước tiến lại gần nhìn hòn đá kia một chút, lại nâng lên mang ra ngoài cửa sổ chỗ có ánh sáng chiếu vào, “Cũng chỉ là một tảng đá bình thường, dưới lòng sông rất hay mò được, không có gì đặc biệt.”

“Vậy làm gì phải cất giấu giống như bảo bối?” Thẩm Kiệt hơi có chút bất mãn, “Còn khiến ta tưởng rằng cái gì ghê gớm lắm.”

Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy Thẩm Kiệt “suỵt” một tiếng.

Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng, Thẩm Dũng quay đầu nhìn hướng cửa phía sau gian nhà.

Đằng sau phòng này có một căn phòng khác.

Lúc này, chợt nghe thấy tiếng “Hắt xì…”, cửa phía sau dường như được mở ra.

*Giải thích một chút về món cá chuối hấp, thật ra đây không phải món cá hấp, trong nguyên tác chị Nhã đề là “hắc ngư phiến”: Hắc ngư là cá chuối, còn phiến là miếng, tấm. Nhưng không thể đặt tên món là “miếng cá chuối” được ==!!

Ta định dựa theo cách làm để đặt tên nhưng cái món này nấu không phải mà hấp cũng không hẳn, nhưng thôi, thành quả là con cá bày ra đĩa nên ta nghĩ để hấp hợp lý hơn. Editor tự ý chặt chém tên món ăn mong mọi người thứ lỗi ~~

Nhiệt liệt hoan nghênh các tình yêu đóng góp sửa lỗi cho truyện và tên món ăn^^~~