Phượng Hoàng

Quyển 2 - Chương 113: Phiên ngoại: Phong Nghị (8)




Phiên ngoại: Phong Nghị (8)

“Đã đến nơi. Ở lại Lĩnh Trà Sơn, Ân quốc. Thái tử khoẻ mạnh.”

Âm nhi có lẽ nên quay về. Triều đình Nghi quốc đang lâm nguy, cần có người chủ trì. Nếu nàng còn chần chừ, đế vị này không biết còn giữ được bao lâu.

Ai đi đón nàng thì thích hợp?

Ai có thể đảm bảo an toàn cho nàng?

Hạ Cẩm đi sẽ an toàn cho Âm nhi nhưng một mình ta có thể chống lại hoàng thất? Người nguy hiểm nhất bây giờ là Nhật Lương, kẻ đang đóng giả Âm nhi thao túng quyền lực. Nếu nàng quen với quyền lực trong tay, liệu có đơn giản trả lại cho Âm nhi như đã nói?

Không được!

Phải để nàng ta rời khỏi kinh thành!

Vị trí này, chỉ cần một người là đủ.

Ta mang tin tức của Âm nhi đến cho Nhật Lương, bất ngờ là nàng ta không chút do dự muốn đi đón Âm nhi trở về.

Cũng tốt!

Nàng ta rời đi, ta có thể thao túng kinh thành, giữ vững đế vị cho Âm nhi. Dù các thành trì khác có làm phản, chỉ cần kinh thành nằm trong sự kiểm soát của ta, Âm nhi quay về vẫn có thể đảo ngược thế cờ. Kinh thành mất, chúng ta cái gì cũng không còn!

****

Âm nhi quay về, bình an vô sự.

Vừa nhìn thấy nàng, ta giống như bị tát cho một cái. Choáng váng!

Nàng có thai!

Người ta yêu có thai với một người khác! Trớ trêu hơn hắn còn là người ta cử đi bảo vệ nàng.

Nực cười!

Ta chính là kẻ nực cười nhất thế gian!

Nhìn Kim Thuyền quỳ trước mặt, ta hận không thể giết chết hắn.

Nhưng, có ý nghĩa gì?

- Đứng lên đi! Ngươi cũng là phu thị của hoàng thượng, viên phòng với nàng thì có lỗi gì? Thời gian tới hãy chú ý chăm sóc nàng, đừng để nàng lo lắng. Còn nữa, rảnh rỗi thì đến gặp mẫu thân ngươi, nàng rất nhớ ngươi!

- Vâng!

Kim Thuyền rời đi, càng lúc càng xa.

- Đại nhân!

Ta nhìn sang Lữ Ngư, ánh mắt của hắn sâu thẳm:

- Hay…

Hắn đưa tay lên cổ, làm tư thế giết người. Ta lắc đầu:

- Đừng ngu ngốc! Ván cờ ta đánh là cuộc đời, không phải vài tháng ngắn ngủi. Vì chút nóng giận trước mắt mà huỷ đi bàn cờ, đó mới là ngu ngốc!

Tuy nhiên, cũng không thể không có chút trừng phạt nào. Chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi. Âm nhi mang thai ở những tháng cuối cùng, không thể kích động nàng. Chẳng may… sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

****

Chỉ là dù ta cẩn thận bao nhiêu cũng không thể ngờ Nhật Lương bạo phát, giết người trong Thiên Viên các, tệ hơn là giết người trước mặt Âm nhi, kích động nàng sinh non.

Nhật Lương!

Nàng ta không chỉ giết hết người của ta trong Thiên Viên các mà còn khiến người ta yêu gặp nguy hiểm.

Tốt lắm!

Ta sẽ nhớ món nợ này! Từ từ cùng nàng ta tính sổ! Đời người còn dài, không cần phải nóng vội.

Âm nhi sinh non, Nhật Lương muốn quay về Hoả Hương.

Áy náy sao? Có phải muộn rồi không?

Âm nhi xảy ra chuyện gì, chút áy náy này của nàng ta bù đắp được sao?

Chỉ là, cơ hội đang mở ra. Cho ta và cho Âm nhi nữa!

- Lữ Ngư!

- Có thuộc hạ.

- Chuyện đó, bắt đầu đi!

- Vâng!

Quốc sư đã về núi Thất Nghịch. Nhật Lương cũng quay về Hoả Hương. Tịnh vương gia cũng nên về thôi nhỉ? Kinh thành này, một công chúa là đủ!

- Phong ca! Mẫu thân ta…?

Ta nhìn Kim Thuyền, mỉm cười:

- Người không sao! Chỉ là có chút cảm mạo thôi, uống thuốc là sẽ khỏi.

- Ta có thể gặp người không?

- Chuyện này… Thái y nói bá mẫu cần được tịnh dưỡng. E rằng… có chút khó khăn…

Kim Thuyền quỳ xuống:

- Phong ca, có thể cho ta gặp người không? Đứng từ xa nhìn cũng được.

- Kim Thuyền, ta đã nói với ngươi nam tử hán không để đụng một chút là quỳ. Ngươi bây giờ đã là phu thị của hoàng đế, sao có thể nhu nhược không bản lĩnh như vậy? Chỉ là không được gặp mẫu thân trong một thời gian thôi, có phải nói là cả đời đâu. Đứng lên!

Kim Thuyền đứng lên. Nhìn gương mặt nhu nhược mím chặt môi của hắn, nỗi hận của ta lại lớn dần. Hắn hơn ta cái gì mà lại có thể có được trái tim của Âm nhi? Ta không hiểu!

Ta không kiên nhẫn:

- Kim Thuyền, mẫu thân ngươi cần Hoàng Tô trong thái y viện nhưng dược liệu này hiện không còn nhiều…

- Phong ca!

Kim Thuyền lại quỳ xuống. Ta nhắm mắt ngăn cảm xúc đang dâng lên:

- Hoàng Tô hiện tại là dược liệu để hoàng thượng dưỡng bệnh, không thể mang ra dùng…

- …

- Trong vật phẩm của ta cũng có Hoàng Tô.

Kim Thuyền ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt có khao khát. Ta nói:

- Bá mẫu có thuốc hay không còn tuỳ vào hành động của ngươi.

Kim Thuyền nhìn ta không hiểu. Ta cười:

- Nàng gửi cái này cho ngươi!

Ta nhìn sang Lữ Ngư, hắn lấy ra một cái hộp trong tay áo đưa cho Kim Thuyền.

- Đây là cái gì?

Ta trả lời Kim Thuyền:

- Lệ Khổng Tước! Thứ này chắc ngươi rõ hơn ta!

Lệ Khổng Tước là độc dược gia truyền của Kim gia. Ta hy vọng Kim Thuyền không ngu ngốc đến mức không hiểu ý ta.

Kim Thuyền sững sờ nhìn ta sau đó cúi đầu nhận lấy. Nhìn sự hèn mọn trong mắt hắn, ta chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng nỗi nhục này.

****

Vài ngày sau, Kim Thuyền trúng độc.

Ta mỉm cười.

Hắn chắc sẽ không lỡ tay mà tự giết mình chứ?

Nếu vậy sẽ buồn chán lắm!

- Đại nhân! Kim Thuyền chưa chết!

Ta nhìn gương mặt bất mãn của Lữ Ngư, mỉm cười:

- Không chết thì tốt lắm!

Kim Thuyền thông minh hơn ta nghĩ. Hắn đoán được ta không muốn để hắn chết sao? Thực lòng ta không muốn Kim Thuyền chết, ít nhất là thời điểm này hắn chưa được chết. Hắn sống có lợi hơn là chết.

Kim gia còn, Kim Thuyền không dám chống đối ta. Hắn không chết, Âm nhi sẽ áy náy với ta. Với sự giúp đỡ của thời gian, ta sẽ biến nỗi áy náy này thành tình yêu. Nàng yêu Kim Thuyền, nhưng chỉ đúng với bây giờ. Thời gian qua đi, ta sẽ xoá mờ tình yêu này. Nàng cuối cùng rồi cũng biết, ai mới là phu quân nàng. Ai mới là người có thể cùng nàng chống đỡ thiên hạ này.

****

- Đại nhân! Hoàng thượng đến!

Ta giật mình nhìn Âm nhi tiến lại gần. Gương mặt nàng trắng bệch mệt mỏi, y phục thấm ướt phong sương. Đỡ nàng ngồi vào ghế gần chậu than, ta thở dài đưa cho nàng tách nước nóng:

- Thân thể người còn yếu sao lại đi ngoài sương lạnh?

Nàng uống nước nhưng không nói gì cũng không quan tâm lo lắng của ta, chỉ lơ đễnh chìm trong suy nghĩ của mình. Âm nhi thế này rất quen thuộc, nàng đang lo lắng suy nghĩ. Cho ai? Kim Thuyền?

Ta nhìn sang Lữ Ngư, ra hiệu cho hắn và người hầu lui ra. Âm nhi đến đây, e rằng không đơn giản là tiện chân!

Ta để nàng yên lặng chìm trong suy nghĩ của mình. Ta yên lặng ngắm nhìn nàng. Lâu rồi, mới được ngắm nàng gần như vậy.

Nàng chớp mắt, bối rồi nhìn ta.

Là không biết mở lời thế nào sao?

- Nàng đến đây vì Kim Thuyền sao?

Nàng cắn môi:

- Ngươi có thể tha cho hắn không?

Ta thở dài:

- Ta không hạ độc hắn.

Ta chỉ đưa cho hắn độc dược, cũng không nói hắn nên tự sát. Là tự bản thân hắn muốn làm vậy thôi.

Nàng siết chặt tay im lặng. Ta thở dài đi đến bên nàng, dùng tay mình phủ lên đôi tay đang nắm chặt đến trắng bệch kia.

- Nếu nàng không tin ta, có thể cho người điều tra.

Nàng ngước lên nhìn ta, bối rối.

- Ta có thể vì nàng mà bảo vệ hắn.

Âm nhi cắn môi không nói. Nàng không tin!

Ta thở dài:

- Nếu nàng không tin ta thì hãy mang hắn giấu đi. Đến nơi mà ta không thể làm hại hắn hay con của nàng.

Nàng cắn môi:

- Ta có thể chấp nhận bất cứ yêu cầu gì của ngươi, chỉ cần ngươi tha cho hắn.

Ta bật cười:

- Giống như nàng đồng ý với quốc sư vực dậy Nghi quốc trong ba năm sao?

Âm nhi ngạc nhiên nhìn ta sau đó cúi đầu xuống. Ta bất lực thở dài:

- Hắn quan trọng vậy sao? Vì hắn nàng bất chấp tất cả?

Nàng vì hắn đồng ý với điều kiện không thể nào như vậy? Nàng biết thừa vực dậy Nghi quốc khó khăn thế nào mà vẫn vì hắn đồng ý. Ta nên mắng nàng ngu ngốc hay nên ngưỡng mộ Kim Thuyền đây?

Ta tức giận đến mỉm cười. Ta muốn biết nàng có thể vì hắn mà làm những chuyện ngu ngốc gì.

- Hậu cung! Ta muốn nàng hứa ngoài ta và Kim Thuyền, hậu cung của nàng sẽ không thêm bất cứ ai nữa.

Nàng ngạc nhiên nhìn lên. Ta ngăn không được bản thân mỉm cười. Nàng có thể đồng ý không? Muốn chấn hưng Nghi quốc nàng cần sự ủng hộ của các gia tộc, có gì nhanh hơn là nạp người vào hậu cung? Nàng có thể vì Kim Thuyền mà đi đường vòng không?

Âm nhi cắn môi, gật đầu:

- Ta hứa với ngươi!

Ta nghe tim mình đau nhói, vỡ vụn.

Nàng quả thật vì hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.

Ta bắt buộc bản thân phải đứng yên. Ta sợ một cử động nhỏ cũng khiến cơ thể ta bạo phát, không khống chế được mà đả thương nàng.

Nương tử của ta hiên ngang đứng trước mặt ta, kiên định nói với ta rằng nàng sẵn sàng vì một nam nhân khác mà có thể làm bất cứ chuyện gì.

Là nương tử của ta!

Là người ta dùng cả cuộc đời để yêu thương lại có thể đứng trước mặt ta nói ra những lời ấy!

Dù ta biết nó sẽ khó khăn, dù ta đã lường trước được nhưng cũng không ngăn nổi trái tim vỡ vụn, gào khóc.

Nương tử của ta!

Hít một hơi sâu. Ta quay người vào giường nghỉ. Ta thật sự sợ mình sẽ đả thương nàng.

Ta ngồi trên giường, trầm lặng chìm vào nỗi đau. Ván cờ ta sắp xếp đều rất tỉ mỉ. Chính ta cũng lường được điều này nhưng lại chưa từng nghĩ, vượt qua nó lại khó khăn đến vậy.

Loạt xoạt!

Tiếng động làm ta chú ý.

Âm nhi cũng theo ta đi vào. Nàng đứng trước mặt ta, chậm rãi thoát y phục.

Ta nhắm mắt lại ngăn cơn tức giận!

Nàng vì hắn cái gì cũng dám làm đúng không?

Ta nhẫn nại chờ nàng thoát hết y phục.

Ngày này, ta chờ đợi đã rất lâu…

Cuối cùng nó cũng đến…

Nhưng lại là nỗi sỉ nhục lớn nhất của ta.

Nàng có thể viên phòng với ta vì một nam nhân khác!

Tay ta chạm vào vai nàng. Thân hình cứng nhắc, dù nàng che giấu nhanh nhưng ta nhìn thấy nỗi hoảng sợ trong mắt nàng.

Nàng sợ gì chứ?

Ta mới là kẻ phải sợ!

Tức giận cùng đau lòng đan xen, tất cả đều bị ta nuốt hết vào bụng. Một chút cũng không lộ ra.

Nhẹ đẩy nàng xuống giường. Nhìn thân hình nàng cứng nhắc lại, ta chỉ có thể cười châm chọc. Nương tử ta sợ ta đụng vào nàng ấy!

Ta kéo chăn bọc lại cơ thể nàng, tránh cho nàng bị lạnh, cũng tránh để nó ảnh hưởng đến định lực đang ở giới hạn của ta. Thở dài nằm xuống, ta nói:

- Ta không giết hắn! Đừng lo lắng! Thân thể nàng còn yếu không tiện thực hiện chu công chi lễ. Dù ta muốn cũng sẽ không ép buộc nàng.

Nàng ngạc nhiên nhìn lên. Ta thở dài:

- Nghỉ đi! Ngày mai nàng còn phải lên triều sớm.

Nàng chớp mắt nhưng không ngủ. Ta đành nói:

- Nếu nàng lo sợ như vậy thì để Kim Thuyền đi dự hôn lễ của Định Quốc tướng quân, nhờ nàng ấy bảo vệ hắn. Như vậy, nàng an tâm rồi chứ?

Âm nhi e dè nhìn ta, chần chừ nhắm mắt ngủ.

Hơi thở của nàng dần dần đều đặn. Tim ta cũng theo nhịp thở của nàng mà đau nhói từng hồi. Ta bây giờ ngoài chờ đợi thì có thể làm gì?

Rồi cũng sẽ qua thôi.

Hằng ngày ở bên nàng, chờ đợi nàng từ từ chấp nhận ta.