Phượng Hoàng

Quyển 2 - Chương 33: Ngô thanh




- A Dương?

Kính Thiên từ giường đi xuống, đón lấy áo choàng của ta mang vào sau bình phong cất. Đi về giường, ta nhìn quyển sách đang đọc dở, hỏi:

- Ngươi đang đọc gì?

- Là cách thức điều hành Hoả Hương của Ngô Thanh.

Tiện tay ta cầm lên, lật xem vài trang. Nội dung là cách thức thu tô thuế ở Hoả Hương, cách gom góp tiền bạc. Góc phải còn có một dòng chữa nhỏ “Nương tử vất vả bên ngoài, nhất định phải gom đủ tiền cho nàng sắm quân trang”

Trang khác có dòng chữ “Nương tử lại không ngủ với ta, cứ trên thuyền là nàng lại không ngó ngàng đến ta”

“Nương tử lại bị thương, chỉ có bị thương nàng mới chịu nằm trên giường. Nàng nên bị thương nhiều hơn nhưng ta đau lòng”

“Tên Vịnh Khanh đáng hận lại đến nói chuyện với nương tử, nàng tiếp hắn cả đêm không về phòng. Đáng hận.”

“Nương tử ra biển, không cho ta theo cùng, chỉ mang Bạch Triển đi. Ta lo lắng, nàng sẽ hợp phòng với hắn.”

“Số tiền nương tử cần bây giờ ta vẫn chưa thu được, nàng bắt đầu nghi ngờ khả năng của ta. Thời gian có hạn, dù còn hơi sớm nhưng ta phải giải quyết một vài gia tộc để thu tiền, như vậy mới có thể lấy lại lòng tin của nương tử.”

“Hải Điền kết hôn, nương tử bảo ta chuẩn bị quà cưới cho hắn. Ta không muốn làm nhưng lại sợ nương tử không vui.”

“Quà cưới của Hải Điền, nương tử cho rất nhiều, gần bằng tiền Thuỷ Tịnh quân dùng trong một năm. Một Phó tướng thôi, tốn nhiều như vậy làm gì? Ta không đồng ý, nương tử lập tức nhốt ta vào phòng chứa củi, giao việc này cho Điệp Nhã.”

“Ta viết những dòng này, hy vọng có một ngày đưa nương tử xem. Chí ít cũng để nàng biết được, ai mới là người thật lòng.”

“Bạch Triển đã hợp phòng với nương tử, ta không vui nhưng không dám nói nhiều. Ta sợ nàng không cho ta ở lại bên cạnh nữa.”

“Nương tử thường xuyên ra biển, tận lực truy quét mười ba đảo. Chỉ là ta không hiểu, nàng luôn đuổi tận giết tuyệt, không để bất cứ ai sống sót, dù chỉ là một đứa nhỏ.”

Suốt quyển sách, ở giữa ghi cách thu thuế, những góc nhỏ còn lại đều có dòng chữ Ngô Thanh oán trách ta, ghi nhận bất mãn trong lòng. Ban đầu, Ngô Thanh không muốn viết cách thức điều hành Hoả Hương, là ta ép hắn viết ra, để dành cho một ngày, Ngô Thanh không còn bên cạnh, người điều hành Hoả Hương phải thay đổi. Không nghĩ tới, hắn ngoài mặt thì nghiêm túc ghi chép, bên trong lại loạn thất bát tao như vậy.

Nhớ lại gương mặt tếu táo của Ngô Thanh, ta nhịn không được mà mỉm cười.

Một bàn tay đè lên quyển sách, che những dòng chữ lại, Kính Thiên nhìn ta:

- Nàng biết tại sao ta không gọi nàng là nương tử không? Ta không muốn nàng nhầm lẫn ta với Ngô Thanh, cũng không muốn nàng nhớ đến hắn. Ngô Thanh bên nàng năm năm, ta chờ nàng mười năm. Những gì Ngô Thanh làm được, ta nhất định làm tốt hơn hắn. Ngô Thanh vì một người khác rời bỏ nàng, ta sẽ không bao giờ như thế. Chúng ta bây giờ là phu thê, có chung nỗi buồn, cũng cùng một niềm vui, đừng mãi nghĩ về một kẻ khiến nàng buồn nữa.

Ta chớp mắt, có chút sững sờ.

Đưa lại quyển sách cho Kính Thiên, ta gật đầu nằm xuống, để hắn xoa bóp cho mình. Kính Thiên nói đúng. Hắn giờ là phu quân ta, những gì đã qua, những kẻ đã rời đi có nhớ đến cũng chẳng ích gì. Trân trọng người bên cạnh mới là điều đúng đắn. Là phu thê, quan trọng là thẳng thắng, không giấu diếm cái gì, cũng chẳng có gì để giấu.

- Hoả Hương dạo này có chuyện gì không?

Giọng Kính Thiên đều đều:

- Chuyện giãn dân ta đã bàn với Trưởng thành, chúng ta đang xem xét tình hình, tìm nơi thích hợp để định cư mới…

Ta ngủ khi Kính Thiên đang nói, giọng hắn rất trầm nên thường khiến ta buồn ngủ. Giọng Ngô Thanh thì cao hơn, lại còn hơi õng ẹo.