Phượng Hoàng

Quyển 2 - Chương 40: Núi thất nghịch




Một ngày, đang cùng Khả Vinh lập trận mô phỏng Biển Cấm, Lục Nga mang cho ta mật chỉ của Phượng Âm.

“Núi Thất Nghịch có biến cố, mang Hoàng Thất cổ tịch về kinh thành.”

Ta chau mày, núi Thất Nghịch có chuyện gì?

Ta dẫn theo Lục Nga, Kính Thiên cùng năm mươi thân binh phi ngựa ngày đêm đến núi Thất Nghịch. Trên đường đi, ta hỏi nàng:

- Núi Thất Nghịch xảy ra chuyện gì?

- Là Lãnh Tiếu dẫn người tấn công bất ngờ phủ Quốc sư, hai bên đang giằng co.

Ta nhìn nàng:

- Chuyện lớn vậy sao không báo ta?

- Thần có nói với Tướng quân mà.

Ta nhìn Lục Nga đang oan ức, nghi ngờ. Nàng có nói sao?

Lục Nga hậm hực:

- Thần nói trước mặt Đại nhân và Khả Vinh ca mà.

Ta chau mày, không ấn tượng. Nhưng Lục Nga chưa từng nói dối, cũng không biết nói dối, nàng nói vậy hẳn là sự thật. Nhưng sao ta không có ấn tượng? Bệnh đang nặng lên sao?

Núi Thất Nghịch bao trùm bởi một sự im lặng, không tiếng nói, không khói bếp, một chút hiện diện của con người cũng không có. Rừng tùng xanh um, lá rì rào ngả nghiêng theo gió, nghe như tiếng khóc than, cũng như tiếng ỷ ôi kể lể. Dọc con đường lên núi la liệt thi thể, ngổn ngang không thành hình, máu đỏ nhuộm đỏ những viên sỏi, trên cây, trên lá. Những con thú hoang ăn xác người, gầm gừ cảnh giác khi thấy chúng ta, miệng chúng nhuộm đỏ máu, những chiếc răng nanh nhọn hoắt sáng loáng, ánh mắt ánh xanh hoang dại. Càng gần phủ Quốc sư, không khí càng lạnh hơn. Tử khí bảo trùm, đặc quánh. Hanh hanh trong gió mùi máu tươi gay mũi.

Phủ Quốc sư đóng cửa im lìm. Cánh cửa đỏ sừng sững như mang oán than, đóng chặt. Hai con sư tử đá bên ngoài lạnh lẽo, máu nhuộm đỏ mắt và mồm, điên cuồng phẫn nộ, lại mang chút bi ai.

Ta siết chặt tay, trong lòng là một khoảng trống rỗng, lạnh lẽo.

Không lẽ muộn mất rồi?

Ta nhìn Lục Nga. Nàng nhận lệnh dẫn theo hai mươi người vượt tường vào phủ Quốc sư, biến mất vào khoảng không. Ta và Kính Thiên đẩy cửa chính đi vào.

Két!

Cánh cửa nặng nề mở ra, khoảng sân trống rỗng rộng lớn, những gian nhà im ắng khác thường. Không khí nặng nề, đặc quánh. Máu vương vãi khắp sân, trên cột nhà, trên cửa sổ, nơi đâu cũng có máu nhưng lại không có xác người. Bàn ghế, sân vườn đều ngả nghiêng, lộn xộn.

Không có người.

Có mùi máu tanh trong cơn gió mới thổi, còn thoang thoảng phấn thơm trên người Quốc sư. Còn mới.

Ta chạy ngược hướng gió đến phòng Quốc sư. Sững sờ nhìn nàng ngồi trên ghế giữa chính phòng, mái tóc dài rối bời che khuất gương mặt đang gục xuống. Tay nàng cầm hờ thanh kiếm, mũi chúc xuống đất, máu theo thân kiếm chảy xuống đọng thành một vũng ở nền nhà. Bộ võ phục màu bạc tả tơi, nhàu nhĩ bị cắt nhiều chỗ, máu đỏ đang thấm dần ra. Trước ngực nàng, một đoá hoa đỏ đang lớn dần, lan rộng xuống bụng. Chỗ đó… là vị trí của tim, máu vẫn chảy, không ngừng...

Ta hít một hơi sâu, cắn răng nói:

- Tất cả tản ra, lục soát khắp nơi. Thấy kẻ nào đáng nghi, giết không cần hỏi.

Bọn họ tản ra, Kính Thiên đặt tay lên vai ta, không nói gì. Ta nói với hắn:

- Đi xem phụ thân ngươi ở đâu. Ta không sao.

Kính Thiên nhìn ta một lúc, chần chừ rời đi.

Còn lại một mình, ta tới chỗ Quốc sư, quỳ xuống trước mặt nàng. Đưa tay vén mái tóc dày, bết máu của nàng qua một bên, để lộ gương mặt tái nhợt, hơi thở mong manh. Nắm lấy tay nàng, mềm mại, lạnh buốt. Ta không ngăn được run rẩy:

- Con tới muộn…

Nàng chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt vô thần nhìn ta, mỉm cười yếu ớt:

- Tới là tốt rồi. Cuối cùng cũng đợi được con…

Ta nghẹn lại, cổ họng như bị ai bóp chặt, không thở được.

- Hoàng Thất cổ tịch… trong người ta. Nhờ con… giao cho Phượng Ngoã. Ấn tín… Quốc sư… cũng ở đây… Đế thư trong mật thất… thay… ta dâng lên… Hoàng thượng… Nghi quốc… từ giờ dựa vào các con…

Nàng ho ra một búng máu, bắn lên võ phục màu bạc, một bông hoa đỏ lại nở rộ. Một dòng máu vương trên miệng nàng, ta dùng tay áo lau đi, lòng nóng như lửa đốt lại lạnh như tro tàn. Quốc sư mỉm cười:

- Dương nhi, hứa với ta… hụ hụ…

Nàng lại ho ra máu, ta vội vã dùng tay áo lau đi, nóng nảy:

- Con hứa với người.

Nàng nhìn ta, ấm áp:

- Đừng để phò mã bồi táng với ta... Chôn ta… cạnh Ngô Tĩnh, ta có điều muốn hỏi huynh ấy.

Ta gật đầu, nuốt cục nghẹn ở cổ vào trong nhưng không được, bất lực nhìn nàng khó khăn:

- Thay ta chăm sóc phò mã… cả đời này hắn đã vất vả rồi.

Ta gật đầu, nàng muốn sao trên trời, ta cũng sẽ giúp nàng hái xuống. Nàng mỉm cười rồi nhắm mắt, hơi thở nhẹ dần. Ôm chặt nàng, trong đầu và tim là một khoảng trống rỗng. Ta hận chính mình không mang theo Lưu Hoà. Nếu, nếu nàng ở đây, ta cũng không bất lực nhìn Quốc sư…

Ta nhớ tới những ngày còn trong cung, Quốc sư thường tới dạy ta chữ cổ. Khi ta đến nhà sư phụ học võ bị thương, là nàng ấy thoa thuốc cho ta, mỉm cười nói ta phải cẩn thận. Lễ trưởng thành, nàng ôm ta đi ra khỏi căn phòng tăm tối, lạnh lẽo. Ngày quyết định làm phản, nàng nắm tay ta, nói “không sao đâu, ta gánh thay con”. Ngày thành thân, nàng mặc hỷ phục cho ta, giúp ta trang điểm, dặn ta phải đối xử tốt với Kính Thiên…

Nàng lạnh dần, dù ta dùng cơ thể mình bao bọc, nàng vẫn lạnh dần. Dù ta gọi nàng, nàng không trả lời. Ta lay nàng, nàng không phản ứng. Hơn ai hết, ta hiểu điều này là gì.

Rất nhiều người đã chết trước mặt ta, không phải ta nên quen rồi sao?

Đặt nàng lên giường, chỉnh lại y phục cho nàng, chải lại mái tóc rối. Nàng là người kỹ tính, hẳn không thích bản thân trông nhếch nhác. Dùng khăn ướt lau mặt cho nàng, xoa đi những vết máu trên má, trên trán. Gương mặt thân thuộc dần hiện ra, vẫn mỉm cười hiền hậu như ngày đầu chúng ta gặp. Chỉ khác, đôi mắt kia đã nhắm nghiền, không mở ra được nữa.

Kính Thiên đã tìm thấy phò mã, chỉ bị thương nhẹ, được thuộc hạ che chở phía sau núi. Đã mang vào phòng phía sau, băng bó và nghỉ ngơi.

Ta đứng giữa thư phòng của Quốc sư, nhìn vào từng cuốn sách vô tri, chờ đợi trong tĩnh lặng. Ta không muốn gặp nam nhân kia, cũng không muốn nghĩ tới. Ta không tin mình có thể khống chế bản thân không đâm ngập kiếm vào tim hắn, kết thúc một sinh mạng hèn mọn.

Quốc sư chết nhưng hắn chỉ bị thương nhẹ. Tại sao nàng phải chết trong khi hắn lại bình yên? Một phu quân lại hèn nhát trốn chạy để nương tử mình đơn độc đối diện với kẻ thù? Một kẻ như thế có thể trở thành phò mã của Nghi quốc? Một kẻ như thế lại còn tồn tại đến tận bây giờ?

- Tướng quân, đã bắt được Lãnh Tiếu.

Ta nhìn Lục Nga, điều chỉnh lại hơi thở. Gật đầu, cùng nàng ra chính sảnh.

Bên ngoài, trăng đã lên. Vầng trăng khuyết lạnh lẽo treo trên cao, lấp ló sau những đám mây đen. Gió đêm mang theo sương ẩm rít gào, tức giận quần nát rừng cây, thổi bay những chiếc lá khô cùng bụi lên trời, che khuất mặt trăng, khiến người khác không mở nổi mắt.

Trời sắp mưa.

Vậy cũng tốt. Gột sách tất cả. Máu, ký ức, vết thương, thù hận, tình yêu… tất cả đều bị rửa trôi hết. Tất cả quay lại điểm khởi đầu, chỉ thiếu đi một vài sinh mạng mà thôi. Đâu có gì.

Lãnh Tiếu được giải tới trước mặt ta, người bị thương vài chỗ, mái tóc rồi bù nhưng gương mặt góc cạnh kiên quyết, ánh mắt tràn ngập cố chấp.

Rất tốt!

Ta bình tĩnh nhìn hắn, hỏi:

- Quốc sư là kẻ thù của ngươi?

Hắn cúi đầu, mím môi không nói.

Là thật rồi!

Ta chỉ muốn cười. Cười bản thân mình ngu ngốc, cười mình tự cho là thông minh, cười sự ngạo mạn của Hoàng tộc. Người mà bao năm nay ta bồi dưỡng, thậm chí khi biết kẻ thù của hắn là ai, cũng giả vờ như không hiểu. Cuối cùng, hắn lại chĩa mũi kiếm về phía ta, giết đi người thân của ta. Trách ai đây? Trách Lãnh Tiếu cố chấp? Trách Quốc sư gây nợ máu hay trách ta nuôi sói trong nhà?

Ta hít một hơi sâu:

- Diễm Trúc cũng là ngươi giết?

Lãnh Tiếu ngẩng đầu nhìn ta, sau đó cúi xuống, giọng hắn khàn đi, đôi mắt đỏ au:

- Ta chỉ muốn nàng đừng ngăn cản ta nữa…

Từng giọt nước nhỏ xuống sàn, hoà với máu thành màu đỏ, thấm xuống nền gạch. Đôi vai hắn run rẩy, cắn môi không để tiếng nức nở bật ra, cả người lung lay như gặp bão.

Ta cúi đầu xuống, mờ mịt nhìn vào chân mình. Trong lòng bình tĩnh, trống rỗng đưa ra quyết định.

Rút kiếm trong tay áo ra, bước lại gần Lãnh Tiếu, khô khan:

- Còn gì muốn nói không?

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt ướt nước đỏ ngầu, mỉm cười lắc đầu:

- Đời này, ta đã mãn nguyện.

Ta chớp mi cho đôi mắt thôi đau nhức. Chậm rãi đâm mạnh kiếm vào ngực hắn, khô khan nói:

- Xuống đó cầu xin sự tha thứ của Diễm Trúc đi.

- Tướng quân, xin lỗi.

Lãnh Tiếu mỉm cười với ta, trong mắt là mãn nguyện. Hắn vui sao? Ta không trả lời, xoay cổ tay, rút mạnh kiếm trở về. Máu của Lãnh Tiếu nóng hổi bắn vào mặt ta, thành dòng chảy xuống đất, nhỏ trên nền nhà, nở rộ thành những đoá hoa, hoà với máu từ xác hắn, nhập lại thành dòng chảy tới chân ta, thấm vào giày, dinh dính.

Tách, tách…

Mưa bắt đầu nặng hạt, gió từ cửa chính ùa vào, thổi tắt ngọn nến lập loè. Trong căn phòng tối om chỉ có ta đứng lặng, máu từ thanh kiếm nhỏ xuống đất, tí tách hoà với tiếng mưa. Chớp rạch ngang bầu trời, chiếu sáng gương mặt bình thản của Lãnh Tiếu.

Lãnh Tiếu chết, ta dẫn theo Lục Nga về kinh thành. Kính Thiên ở lại chăm sóc nam nhân kia và xử lý những xác chết, lo liệu hậu sự cho Quốc sư.