Phượng Huyền Cung Thương

Chương 45: Dục tĩnh không ngớt




Dọc đường đi mua sắm một chút, mặt trời còn chưa xuống núi, chúng ta đã xem hết mấy ngàn người đi dạo thị trấn này.

Đi đến trước một quán ăn, Mạc Thu kéo kéo ống tay áo của ta, ra vẻ tội nghiệp nói: “Đại thúc, ta đói bụng.”

“Cái gì, ngươi lại đói bụng?” Ta cả kinh, dở khóc dở cười: “Ngươi đã ăn một túi hạt dẻ rang, hai khối tùng mật cao, hai xâu hồ lô ngào đường cùng một chén phù dung sương lộ, nhanh như vậy liền đói bụng?” (Ách, tiểu Mạc ăn hàng còn hơn ta nữa, bao tử của bé bị thủng chắc.)

Dạ dày của hắn không có đáy sao?

“Người ta đang lúc trưởng thành mà! Đại thúc, ta thật đói a … Ngươi liền nhẫn tâm như vậy nhìn thấy ta bị đói chết sao?” Mạc Thu cầm lấy ống tay áo của ta lắc a lắc, chớp chớp đôi mắt to, kéo giọng làm nũng.

Tiểu tử thúi này, mỗi lần đều là chiêu này, chính là đoan chắc ta không làm gì được hắn.

“Được rồi được rồi, vào đi thôi, ta thật sự là chịu thua ngươi.” Ta thảy thảy túi tiền trong tay, bất đắc dĩ nói.

Hoan hô một tiếng, hắn chạy vào, tìm vị trí ngồi xuống, gọi tiểu nhị đem tất cả món ăn ngon trong quán toàn bộ mang lên.

Nhìn thấy bộ dáng lang thôn hổ yết của hắn, ta ai thán một tiếng, chỉ hy vọng bạc trên người đủ đài thọ.

Xa xa nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân ồn ào vang lên, tiếp theo một đám người đi vào, mỗi người đều thân đoản đả võ phục, đeo binh khí. Một nam nhân râu quai nón tựa hồ là đầu lĩnh của bọn họ.

Người ở trấn nhỏ nơi sơn dã ít khi thấy qua loại tư thế này, nguyên bản trong quán tranh cãi ầm ĩ lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.

Râu quai nón nhìn chung quanh quán một vòng, nói gì đó với người bên cạnh, cả đám người liền ngồi xuống, gọi đầy bàn thịt cùng mấy vò rượu, dùng ngân châm thử, mới yên tâm “tọng” vào (nguyên văn của tác giả, ta không có phan đâu).

“Kỳ quái, thị trấn này trước giờ sóng yên biển lặng, rất ít người ngoài đến đây, sao đột nhiên lại nhiều … người giang hồ thế này?” Mạc Thu oai đầu, một bên vội vàng càn quét đồ ăn trên bàn, một bên mơ hồ không rõ lầm bầm.

“Ăn của ngươi đi, quản nhiều như vậy làm cái gì.” Ta quét hắn liếc mắt một cái, uống ngụm trà, thản nhiên nói.

Mạc Thu “Xì” một tiếng (ta thấy các nàng khác hay để “thiết”, nhưng ta thích chữ “xì” hơn), bĩu môi, tiếp tục tống đồ ăn vào miệng.

“Mẹ nó, cái này mà cũng gọi là rượu? Còn thua xa nước đái ngựa!” Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, một nam nhân lưng hùm vai gấu đá ghế, bắt lấy áo tiểu nhị trợn mắt nhìn, “Quán các ngươi lừa người có phải không? Loại này ngay cả heo cũng không thèm ăn thế nhưng cũng dám mang lên cho lão tử ăn?”

Tiểu nhị đáng thương bị nước miếng văng lên mặt từng chấm nhỏ cũng không chùi một cái, sợ tới mức lạnh run: “Vị đại … đại gia này … đồ ăn đó đều là tốt nhất ở tiểu quán, nếu ngài không … không hài lòng, tiểu nhân đổi cái khác cho ngài?”

Lúc này râu quai nón vẫn lẳng lặng uống rượu lên tiếng: “Lão Tam, ngươi cũng đừng gây sự, chúng ta còn có nhiệm vụ trong người, ngươi kiềm chế chút đi!”

Nam nhân kêu lão Tam mất hết dáng vẻ bệ vệ, oán hận mắng một câu “Thật sự là nơi khỉ ho cò gáy”. Tiểu nhị kia tuổi còn nhỏ, bị dọa một trận liền thần tình đỏ bừng, lập tức chạy đi.

“Chỉ là vương bát đản, thế nhưng chạy đến nơi này giương oai.” Rốt cục ăn uống no đủ, Mạc Thu cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ bụng, lười nhác tán một câu, thanh âm không cao không thấp vừa lúc làm cho mọi người trong quán đều nghe được.

“Tiểu tử thúi, ngươi nói cái gì?” Lão Tam trừng mắt Mạc Thu giận dữ hét.

“Chậc, rõ ràng là vương bát còn không thừa nhận, thật sự là làm cho người ta cười đến rụng răng.” Ngoáy ngoáy lỗ tai, nhàm chán cầm chiếc đũa ở trên bàn thọc a thọc a thọc, Mạc Thu vẻ mặt khó chịu.

“Mạc Thu, đừng tìm phiền toái.” Ta dùng ánh mắt ý bảo hắn.

“Thằng nhãi con, ngươi muốn chết có phải không? Ngươi có biết lão tử là ai không? Lão tử chính là …”

“Lão Tam!” Quát lớn một tiếng chặn lời lão Tam đúng là râu quai nón kia.

“Đại ca, là tiểu tử này hắn …”

“Vị tiểu huynh đệ này, là huynh đệ nhà ta không phải, mạo phạm các vị, thỉnh tiểu huynh đệ nể mặt nhận một quyền của ta xem như bồi tội.” Râu quai nón thật hách khí, bưng một chén rượu đi đến trước mặt chúng ta, ngón cái âm thầm điểm điểm ly rượu.

“Mạc Thu, ngươi đừng uống …” Lời còn chưa dứt, Mạc Thu đã bưng ly uống một hơi cạn sạch, sắc mặt không có lấy nửa điểm khác thường.

“Ngươi nói còn giống người.” Cầm chén trả lại cho râu quai nón, Mạc Thu chùi miệng, ôm quyền nói: “Hôm nay chuyện cứ bỏ qua như vậy đi. Chúng ta còn có việc, cáo từ trước.” Nói xong đi thẳng ra ngoài.

“Ai, Mạc Thu, ngươi từ từ.” Vội thanh toán tiền đuổi theo, nhưng ra đến bên ngoài sao lại không thấy thân ảnh hắn đâu?

Mới vừa đi đến một hẻm nhỏ, đột nhiên một bàn tay vươn ra kéo ta đi vào. “Mạc Thu!” Thấy là hắn, ta hơi yên lòng, “Ngươi làm cái gì vậy? Rượu ngươi mới vừa uống …”

“Ta biết!” Ý bảo ta chớ có lên tiếng, hắn nhỏ giọng nói: “Muốn hạ độc ta cũng không nhìn xem ta là ai. Hắc hắc, đại thúc, ngươi cứ chờ xem kịch vui đi!”

Không bao lâu, trong quán liền náo động ầm ĩ, có tiếng nam nhân nổi giận vang lên: “Mau bắt tên tiểu tử thúi kia về cho ta!”